Đời trước Bùi Hướng Dương và Hạ Sanh là bạn học 3 năm liền nhưng không hề giao lưu gì, hơn nữa đến năm ba cậu lại lưu ban vì thế cả hai cũng hoàn toàn không còn liên hệ. Trong trí nhớ của cậu Hạ Sanh luôn độc lai độc vãng, nhìn giống một con sói hoang. Hơn nữa lại có vài chuyện xảy ra chứng minh vai ác boss cùng bọn người thường không giống nhau.
" Anh trai đang làm gì thế?" Bùi Ngọc phát hiện Bùi Hướng Dương không chú ý đến hắn, liền kéo kéo ống tay áo cậu.
Vốn dĩ không nên quản.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến trong sách có một đoạn liên quan đến Hạ Sanh, đoạn đó chỉ viết đơn giản vài dòng đã khái quát thời thơ ấu hắc ám nhất mà Hạ Sanh đã trải qua.
[ Lúc Hạ Sanh 4 tuổi, cha hắn bị bệnh đã qua đời, mẹ hắn là mỹ nhân nổi danh trong vùng. Mẹ đơn thân vốn đã hay bị người đời nói ra nói vào, huống chi đây còn là một người mẹ xinh đẹp. Mỗi người đều truyền miệng nhau nói mẹ Hạ Sanh là kỹ nữ. Có một ngày, kỹ nữ tìm được một khách hàng hào phóng liền vứt bỏ con chồng trước cùng người kia cao chạy xa bay.
Đột nhiên Bùi Hướng Dương hoảng hốt nhớ lại đời trước vào một đêm mưa, nam nhân như là bắt lấy cọng rơm cứu mạng ôm chặt lấy cậu, chôn mặt vào đầu vai cậu khóc thành tiếng. Đó cũng là lần đầu cũng như duy nhất cậu thấy Hạ Sanh khóc.
Qua một lúc, lòng thương tiếc của cậu che đi sự sợ hãi tử vong. Bùi Hướng Dương ngồi xổm xuống nói với Bùi Ngọc, " Tiểu Ngọc tự, tự mình chơi, chơi một tí, được, được, không?"
Cậu kiên nhẫn dỗ dành Bùi Ngọc, còn Bùi Ngọc như thế nào cũng không nghe lời cậu. Bùi Hướng Dương bất lực. Từ nhỏ Bùi Ngọc đã biểu hiện sự chiếm hữu khó lòng giải thích với Bùi Hướng Dương.
Hôm nay Phương Nhã Lan về sớm, ôm Bùi Ngọc đi tắm, cậu cuối cùng cũng có chút thời gian rãnh chạy ra ngoài.
Căn phòng Hạ Sanh ở cũng cùng một tiểu khu với cậu chỉ là một ở hướng đông một ở hướng tây, đi đến có hơi xa.
Bùi Hướng Dương chạy đến nơi cũng đã 8 giờ, trời đã tối rồi. Thời xưa lượng điện không thể cung ứng dủ, điện thường xuyên bị cúp, đèn đường ở đây cũng chập chờn mờ ảo.
Bước chân cậu vừa ngắn vừa nhỏ, vất vả lắm mới đến được trước cửa nhà Hạ Sanh.
Cửa sắt đóng lại, Bùi Hướng Dương bị chặn bên ngoài.
Cậu mờ mịt dứng ở cửa một lúc, lại nhớ tới trong sách có nói rằng.
[ Có một đoạn thời gian, người mẹ là tường thành duy nhất chống đỡ của Hạ Sanh. Cho dù hắn gặp bao nhiêu thống khổ, trải qua cuộc sống đen tối thế nào. Hắn vẫn sẽ trở lại căn nhà cũ chờ đợi một ánh đèn không bao giờ sẽ sáng lên nữa, có đôi khi chờ cả một đêm.]
Bùi Hướng Dương ngăn lại hai dì đang tản bộ hỏi thăm nhà Hạ Sanh ở đâu.
" Hạ Sanh? Hạ Sanh nào?"
Một bà dì khác cao giọng nói " Là đứa con của người phụ nữ sau khi chồng chết bỏ chạy với tình nhân đó."
Là người ngoài, cậu nghe thấy những lời này đều cảm thấy chói tai cực kì huống chi là đương sự. Nhưng cậu còn nhỏ, lại không thể nào nói lại được nhiều cái miệng, trắng đen thật giả đều trở thành đề tài tám chuyện.
Sau khi biết rõ là ai, một người phụ nữ trung niên chỉ đường cho Bùi Hướng Dương.
.
Lạnh lẽo.
Thật là lạnh.
Hành lang trống rỗng tràn đầy mùi vị ẩm mốc hòa cùng tanh hôi của nướ🇨 ŧıểυ, xộc vào kí🇨Ꮒ ŧᏂí🇨Ꮒ khoang mũi. Hạ Sanh không cảm thấy gì có lẽ hắn bị đánh đến tê liệt, cũng có thể là thói quen sống trong bóng tối tanh hôi. Hoặc là do hắn đã thấy những thứ còn khó chịu hơn rốt cuộc thì xung quanh dơ bẩn so với cơ thể cùng linh hồn đau đớn cũng có là gì đâu.
Đây là khu chung cư đã cũ, nhà nào hơi có điều kiện đều đã dọn đi nơi khác chỉ còn một vài gia đình kinh tế túng quaacn mới sống tại đây. Đèn hành lang đã lâu không được sửa, bóng tối có thể giúp hắn che giấu bản thân. Che giấu hết tất cả chật vật bất kham, chua xót cùng căm hận.
Hạ Sanh dựa lưng vào cửa sắt lạnh băng, hắn thậm chí không dám dùng nhiều sức bởi vì sau lưng đã da tróc thịt bong, máu thịt mơ hồ. Cha nuôi Hạ Giang là tên bợm rượu cuồng bạo lực, chỉ cần làm gì không thuận ý hắn sẽ bị đánh. Ban đầu, Hạ Sanh còn phản kháng, có chạy trốn nhưng thật mau bị đưa trở về.
Thật vất vả đẩy hắn vào cô nhi viện lại không muốn giữ lại gánh nặng là hắn, không có án mạng gϊếŧ người công an địa phương không thèm giải quyết. Qua vài lần như thế, Hạ Sanh dần dần hiểu rõ.
Thế giới này, không co ai thật sự yêu thương hắn, không có ai thật sự nguyện ý giúp đỡ hắn.
Trong trí nhớ, ba hắn là nhân vật rất uy vũ đột nhiên có một ngày ba hắn ngã xuống rồi cũng không dứng lên nữa.
Mẹ hắn lấy nước mắt rửa mặt một thời gian dài, mẹ là người phụ nữ xinh đẹp có khóc cũng vẫn đẹp. Hạ Sanh vẫn nhớ rõ hôm đó, mẹ mặc một cái sườn xám, trang điểm tinh xảo nói với hắn, " Mẹ đi xa nhà một chuyến, con ở nhà phải ngoan ngoãn có biết không?"
Chỉ một lần đó mà hắn ở trong nhà đợi đến nửa tháng, vì nhớ lời mẹ hắn vẫn luôn ở nhà đợi không hề bước ra khỏi nhà. Gạo và mì trong nhà đều ăn hết, sau ba ngày đói bụng Hạ Sanh đã ngất đi.
Tỉnh lại đã thấy bản thân ở bệnh viện, một khuôn mặt xa la bình tĩnh nói với hắn " Hạ Sanh, mẹ con sẽ không quay về nữa."
Hắn giãy giụa, phản kháng đến mức nào đi nữa mỗi ngày trôi qua mẹ hắn cũng không trở về.
Nhưng Hạ Sanh tin tưởng là mẹ chỉ là đi xa nhà, ít nhất chuyện rời đi mẹ không có lừa hắn. Vì thế mẹ nhất định sẽ về tìm mình.
Lời nói của mẹ chưa bao giờ hứa hẹn sẽ trở về nhưng Hạ Sanh lựa chọn phớt lờ nó.
Mẹ ơi, con mệt mỏi quá.
Con rất nhanh sẽ lớn lên, sẽ kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền, con sẽ trở nên cường đại hơn ba.
Mẹ nhanh quay về đi.
Ý thức hắn dần dần trở nên mơ hồ.
Trên người hắn vẫn như cũ là bộ quần áo tay dào, đây là bộ đồ mà trước khi đi mẹ đã mua cho hắn. Một năm bốn mùa hắn đều mặc nó.
Thân thể đau đớn đến cực hạn các giác quan dần dần chết lặng, bốn phía giống như bị đẩy ra phía xa. Trong lòng ngực bị bóng tối hắc ám đè ép hô hấp dần trở nên khó khăn, dày vò Hạ Sanh. Chỉ cần hắn mở miệng thở dốc không khí lạnh lẽo sẽ khiến lồng ngực đau đớn.
Lạnh, thật là lạnh.
Không biết vì sao, mùa hè nóng bức lại bất chợt hạ nhiệt. Tứ chi Hạ Sanh lạnh cóng, khớp hàm hắn run bần bật.
Một thoáng Hạ Sanh dường như nghe thấy có người gọi tên hắn. Thanh âm đứt quãng lại không rõ ràng.
Là mẹ ư? Mẹ trở về tìm con đúng không? Mẹ ơi?!
Hạ Sanh nỗ lực mở mắt ra, lúc này hắn quá mệt mỏi giống như có một ngọn núi đè mí mắt hắn xuống khiến hắn không thể mở to mắt được.
Trong lúc hoảng loạn nhìn như hắn nắm được một bàn tay.
Ấm áp thật, lòng bàn tay nhỏ còn có một lớp mồ hôi mỏng.
.
Thời điểm Bùi Hướng Dương tìm thấy Hạ Sanh, đứa trẻ chín tuổi kia đang dựa vào cửa sắt màu đen, mấy căn phòng chung cư này là dạng thời xưa đường đi ở đây còn có mùi mốc meo tanh hôi, chưa kể đèn hành lang rất lâu không có ai sửa. Mấy chỗ tối tối còn hay có muỗi xung quanh, trên đường đến đây cậu còn bị chúng nó đốt mấy vết trên cánh tay và đùi.
Cậu đi dến trước mặt Hạ Sanh, đứa trẻ luôn luôn cảnh giác nay lại không có chút phản ứng gì. Bùi Hướng Dương thấy kì lạ, cẩn thận ngồi xổm xuống gọi " Hạ, Hạ Sanh."
Không có tiếng trả lời.
Bùi Hướng Dương duỗi tay sờ trán Hạ Sanh.
Nóng quá.
Bùi Hướng Dương theo bản năng đỡ lấy Hạ Sanh, khi chạm vào người hắn đột nhiên người đang hôn mê này thở hổn hển. Do lúc nãy xung quanh tối thui cậu không để ý nhiều, lúc này mới phát hiện cậu mới chín tuổi không thể nào đỡ cái người còn cao hơn cậu được. May mắn là có một người đi ngang qua Bùi Hướng Dương lập tức xin người ta giúp đỡ.
Hạ Sanh được đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói may là đưa đến sớm nếu không hắn sẽ bị sốt đến ngốc. Nói đến đây, vị bác sĩ mới nghiêm mặt hỏi, " Người nhà hai đứa đâu?"
Cậu biết bác sĩ đang nói đến người giám hộ của Hạ Sanh, nhưng nghĩ đến Hạ Giang trên người toàn mùi rượu kia và người mẹ nuôi sau này chém đứt 1 ngón tay của hắn, Bùi Hướng Dương cảm thấy có chút sợ.
Người vừa mới đưa bọn họ đến đây sợ gặp phiền toái, vừa thả người là đi ngay. Cậu chỉ có thể dùng điện thoại bàn ở bệnh viện gọi về nhà, điện thoại nhà không có ai tiếp. Cậu liền gọi qua nhà Trần Vọng Thủy, điện thoại được nhận Bùi Hướng Dương mới lắp bắp kể tình hình. Nghĩ đến biểu hiện mệt mỏi khi về nhà của Phương Nhã Lan cậu khẩn thiết dặn dò, " Chú, chú Trần, chú, đừng nói, nói cho mẹ, mẹ con nha."
Vừa cúp máy, cậu đi về phòng khám đã thấy có bác sĩ và y tá vây quanh giường bệnh.
" Ai có thể ra tay độc ác như vậy với một đứa trẻ."
" Nhìn mấy vết thương chắc không phải là ngày một ngày hai rồi."
" Trưởng khoa, chúng ta có nên báo án không."
" Khoan, chờ người nhà bệnh nhân đến đã."
Trong lòng Bùi Hướng Dương nhảy dựng, cậu ló đầu vào xuyên qua khe hở nhìn thấy những vết thương đan xen trên làn da Hạ Sanh.
Thì ra cho dù thời tiết nóng đến mấy Hạ Sanh vẫn mặt đồng phục là do đồng phục có thể che dấu vết thương trên cánh tay. Nghiêm trọng hơn là vết thương cũ vừa kết vảy đã có thêm vài vết thương mới đè lên, đây là vết roi. Phần bụng là một mảng bầm tím lớn như là mới bị người ta đá mạnh vào. Bên trong đùi còn có mấy vết sẹo xen kẽ giữa những vết ngắt nhéo.
Chỉ nhìn sơ qua cả người Bùi Hướng Dương đã kinh hoảng đến không thốt ra lời, đầu óc cậu trống rỗng nước mắt bất giác chảy xuống.
Nhìn thấy sự chân thật những gì Hạ Sanh phải trải qua khác xa so với vài dòng được viết trong sách. Thì ra khi nãy cậu chạm vào người muốn đỡ hắn đã chạm phải vết thương mới khiến hắn đau đến rít khí.
Tất cả bác sĩ đã rời đi, Bùi Hướng Dương ngồi ở mép giường trông Hạ Sanh.
Có một chị y tá tốt bụng đổi một bộ quần áo mới cho Hạ Snah, trong lúc thay đồ có một vết thương còn chưa kết vảy dính vào áo làm hắn bị đau. Cậu quay đầu đi, cắn chặt răng không để mình khóc nữa.
Nửa tiếng sau, TRần Vọng Thủy hấp tấp chạy vòa bệnh viện.
" Dương Dương, Dương Dương con có bị sao không?"
Bùi Hướng Dương lắc đầu, " Con, con không, sao. Không, không phải,.."
Cậu chưa nói hết câu, đã bị bác sĩ cắt ngang.
Người khám bệnh cho Hạ Snah là một nữ bác sĩ đã bốn năm chục tuổi - họ Lạc, mang kính đen nhìn qua rất có uy nghiêm. Bà ấy nhìn lão Trần ánh mắt rất chi không hài lòng, " Xin hỏi, ông là người nhà bệnh nhân sao?"
Trần Vọng Thủy đáp, " Tôi là hàng xóm nhà thằng bé."
" Hàng xóm? Hàng xóm thì tới đây làm gì, chuyện lớn như vầy thì người giám hộ phải đến." Thái độ bác sĩ kiên quyết " Chuyện này không dễ dàng giải quyết được, mau mau gọi người giám hộ tới đây."
Trần Vọng Thủy nhìn qua Hạ Sanh đang nằm trong phòng bệnh rồi nói, " Bác sĩ hiểu lầm rồi, đó không phải con nhà chúng ta, thằng bé này mới đúng."
Bác sĩ nhíu mày " Không phải con nhà các người thì tới làm gì."
Đột nhiên, giọng nói phía sau lưng truyền đến. Không biết từ khi nào Hạ Sanh đã tỉnh lại " Ở nhà không có người nào hết."
Câu này nói ra giống như có hai ý nghĩa, một là nghĩa trên mặt chữ còn tầng còn lại nói rằng đứa trẻ này có thể là cô nhi.
Chuyện này quá đột ngột làm bác sĩ có chút phát ngốc tại chỗ. Bác sĩ họ Lạc cúi người, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng an ủi Hạ Sanh " Con đừng sợ, ở đây là bệnh viện, rất an toàn. Ai đánh con, con nói cho mọi người biết đi. Các bác sĩ sẽ không để người khác làm con bị tổn thương đâu."
Hạ Sanh nghe thấy lời này, từ đáy lòng cười lạnh một tiếng. Biểu tình trên mặt vẫn như cũ không hề thay đổi, rõ ràng chỉ mới vài tuổi đã lạnh lùng như khối băng.
Y tá thấy đứa bé này không chịu mở miệng cũng không còn biện pháp lần lượt rời đi. Trần Vọng Thủy xuống sảnh đóng tiền viện phí.
Bùi Hướng Dương ngồi một mình nhìn Hạ Sanh bên cạnh, đứa nhóc này nằm trên giường trợn mắt lăm lăm nhìn trần nhà không biết đang nghĩ gì.
Cậu muốn tiến lên an ủi hắn, chính là không biết nên nói cái gì hơn nữa cậu nói lắp. Người nói gian nan mà người nghe cũng gian nan.
Huống hồ chuyện bị chính tay Hạ Sanh đâm một nhát dao vẫn còn trong tâm trí cậu, Bùi Hướng Dương hiện tại vừa thương hắn lại có chút sợ hắn.
Qua hồi lâu, Hạ Sanh không có ý mở miệng giống như phớt lờ sự tồn tại của người ngồi bên cạnh. Chỉ một cái chớp mắt, Bùi Hướng Dương nhìn thấy trong mắt Hạ Sanh hoàn toàn không có cảm giác sự sống.
Cậu hít sâu một hơi, lá gan to ra gọi " Hạ, Hạ Sanh."
Người bệnh vẫn như cũ không động đậy.
Bùi Hướng Dương cố gắn gom hết dũng khí tiếp tục dò hỏi " Vì, vì sao, không, báo, báo án vậy."
Bạo lực gia đình trong tương lai cũng không thể nào có biện pháp giải quyết triệt để, một đứa trẻ mới chín tuổi gặp cảnh bạo lực đến như vậy dù là người ngoài cũng chẳng thể thờ ơ.
Nhìn thấy vết thương trên cánh tay để lộ ra ngoài, mũi cậu lại chua xót. Cậu thậm chí còn cảm thấy vết thương này còn đau hơn cả một dao kia. Hạ Sanh lúc nhỏ sao có thể chịu đựng?
Nghe các bác gái trong tiểu khu nói rằng lúc bị đánh đến một tiếng rên Hạ Sanh cũng không thốt ra.
Nghĩ đến đây, Bùi Hướng Dương đáy lòng càng chua xót mãnh liệt. Cậu bắt dầu hiểu được vì cái gì mà Hạ Sanh lại trở thành bộ dạng kia. Ai lớn lên trong hoàn cảnh này sao có thể không học cái xấu chứ?
Bùi Hướng Dương không mong Hạ Sanh sẽ đáp lời mình, trong sách có viết Hạ Sanh bị mẹ vứt bỏ từ đó lớn lên như một con nhím, lấy gai góc bao bọc bản thân. Hơn nữa ảnh hưởng từ bạo lực gia đình, lời lẽ mắng chửi đã phá vỡ trái tim Hạ Sanh khiến hắn tràn ngập ác ý cùng phòng bị với thế giới.
Một thiếu niên bị cả năm tháng vùi trong thù hận, bạo lực sẽ trở nên vặn vẹo cuối cùng có một ngày tổn thương người khác cũng như chính bản thân mình.
Bùi Hướng Dương tự thương tâm, nước mắt lại rơi xuống. Cậu không nhịn được khóc nức nở, Hạ Sanh nằm trên giường như bị quấy nhiễu rốt cuộc có động tĩnh.
Hắn hơi liếc mắt một cái lại vừa vặn nhìn thấy Bùi Hướng Dương ngồi đối diện. Trong giây phút đó, Bùi Hướng Dương cả đời vụng về như là đột nhiên thông suốt, không thể tưởng tượng mà đọc hiểu được ánh mắt Hạ Sanh.
Nếu hắn nói ra chân tướng, vậy sau này hắn còn có thể ở chỗ nào?
Editor: Cảm ơn đã đọc, bình chọn và bình luận.