• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Bùi Hướng Dương, tiết mục của em ở thứ 10. Chút nữa em nhớ chú ý thứ tự nhé."

"Dạ được ạ."

Tiệc Nguyên Đán được biểu diễn ở hội trường lớn, chỉ có vài người được mời tham dự. Hàng phía trước được sắp xếp một loạt các cấp lãnh đạo, phía sau mới sắp cho khách quý cùng phụ huynh các học sinh tham gia biểu diễn. Bởi vì chỗ ngồi có hạn cho nên buộc phải thống kê số lượng người tham dự. Phía sau hội trường không dành cho việc gì thì mở cửa cho học sinh đứng xem.

7 giờ bữa tiệc khai mạc, cỡ khoảng 6 giờ rưỡi hơn mọi người đều lục tục tiến vào khán phòng, chỗ ngồi gần sắp bị lắp hết chỉ còn lại vài cái ghế trống.

Hạ Sanh còn chưa đến.

Người phụ trách hậu trường cùng với bạn học đã bắt đầu thúc giục cậu.

"Nè Bùi Hướng Dương, tiết mục sắp bắt đầu rồi! Sao cậu còn chưa đi trang điểm nữa, mau mau đi trang diểm đi!"

Bùi Hướng Dương bị đẩy đến phòng hóa trang, bên trong có một hàng học sinh nam nữ lớn lên thanh thuần xinh đẹp. Cậu vừa bước vào mọi người đều buông đồ vật xuống nhìn sang phía cậu.

Bùi Hướng Dương bị mọi ánh mắt dồn vào khiến gương mặt cậu đỏ lên. Người trang điểm cho cậu chính là một đàn chị lớp quốc tế, chị ấy không ngừng nói da cậu đẹp rồi lại nói làn da cậu mịn màng.

Thường thường mượn việc công làm việc tư bẹo một bên má phính Bùi Hướng Dương. Khiến cho đám học sinh xung qunah mâm mộ không thôi.

Sân khấu mở màn đã bắt đầu, đám học sinh lên biểu diễn trong thời gian này không thể nào chạy loạn mà chỉ có thể ở trong phòng đợi lệnh. Bùi Hướng Dương đã trang điểm xong mới nhận được tin nhắn từ Hạ Sanh nói hắn sắp đến rồi.

Bùi Hướng Dương lo lắng hắn không tìm thấy chỗ liền muốn chuồn ra ngoài xem thử.

Trước cửa phòng có hai người ở hội học sinh trấn thủ nhưng bây giờ bọn họ đang tập trung nhìn lên sân khấu.

Đột nhiên một người trong số đó bị nắm lấy tay áo nhẹ nhàng giật giật. Lúc hắn ta vừa quay đầu lại nhìn thấy người kia là ai tức thì đỏ bừng mặt.

Bùi Hướng Dương trang điểm nhẹ trên người mặt một cái áo bành tô, cản người cậu tinh xảo ưu nhã như tiểu vương tử bước ra từ câu truyện cổ tích.

Khi nghe được thỉnh cầu từ đối phương, bạn học có vẻ hơi khó xử.

Nhưng mà vì cậu lớn lên quá xinh đẹp, bị một đôi mắt như vậy trông ong thật sự rất khó nói ra lời từ chối.

Cuối cùng hai học sinh kia cũng đồng ý để Bùi Hướng Dương đi đến bên sườn sân khấu nhìn xem người mà cậu chờ có đến không.

Bùi Hướng Dương không đi quá xa, cậu đứng ở sườn biên ló đầu quét một vòng hội trường không thấy Hạ Sanh đâu. Đáy lòng không khỏi có chút lo lắng và thất vọng.

Quay về phòng hóa trang, cậu vội vàng nhắn một tin nhắn cho Hạ Sanh.

[Cậu đến rồi sao?]

Hạ Sanh không có trả lời lại mà bên kia tiết mực thứ chín đã được giới thiệu. Bùi Hướng Dương không có thời gian, bây giờ cậu phải để lại điện thoại để đi đến sườn sân khấu chờ đến lượt. Cho nên cậu chỉ có thể vội vội vàng vàng nhắn thêm một tin cho Hạ Sanh.

[Tớ sắp lên sân khấu rồi, lát nữa cậu đi vào thì trực tiếp đi đến khu vực ghế ngồi nhé.]

Tin nhắn vừa được gửi, giáo viên đã đến gọi đi.

Khi đứng trên đài lúc ánh đèn sân khấu tắt một phút, Bùi Hướng Dương có nhìn sang khu vực chỗ ngồi. Tất cả các vị trí ngồi đã đầy. Chỉ là không thấy Hạ Sanh đâu. Chỉ nhìn thấy mấy người Hạng Thiệu Kiệt và Lâm Cường đứng ở phía trước điên cuồng hươ tay ra hiệu với cậu.

Đáy lòng cậu cũng giảm bớt đi vài phần mất mát. Nhưng khi vừa ngồi xuống trước cây dương cầm cậu lập tức dồn hết 100% sức lực vào nó.

Ánh đèn nháy mắt tắt đi, chỉ có một chùm ánh sáng soi chiếu trên người Bùi Hướng Dương.

Hôm nay cậu mặc một cái bành tô màu đen có vẻ cao quý tinh tế. Ngũ quan cậu xinh đẹp hơn người, lớp trang điểm nhẹ nhàng càng tăng thêm vẻ kinh vi thiên nhân. ( kinh ngạc, thán phục khả năng của một người nào đó.)

Cậu vừa bắt đầu biểu diễn liền dẫn đến một trận xôn xao bê dưới khán đài. Ánh đèn sân khấu đổ dồn vào cậu giống như một thiên sứ giáng trần.

Ngón tay cậu linh hoạt lướt trên từng phím đàn, một khúc nhạc ưu nhã quẩn quanh khắp hội trường.

Năm nay tiệc tối phá lệ chen chúc, hơn nửa hội trường đều không thể chứa đủ, có nhiều người đều phải nhón chân nỗ lực nhìn về khía sân khấu. Lúc Bùi Hướng Dương sắp lên sân khấu lại có thêm một đợt người nữa đi vào, bây giờ đã chật kín khán phòng.

Hạ Sanh đứng ở cửa xem hoàn tất màn biểu diễn này.

Kế tiếp chính là tiết mục múa ba lê nhưng vẫn có rất nhiều bạn học vì Bùi Hướng Dương mà đến đây, xem xong rồi thì dắt tay nhau rời đi. Bọn họ đều mặc đồng phục Ngũ Tạng khi đi ngang qua người Hạ Sanh, đôi mắt không nhịn được nhìn nhìn hắn.

" Ulatroi, có trai đẹp kìa!"

" Chưa thấy qua anh đẹp trai này ở trường, có phải là học sinh trường chúng ta không?"

" Chắc chỉ là đến xem biểu diễn thôi. Cơ mà hình như không cho trường khác vào xem."

" Thôi kệ đi, cơ mà đêm nay ngỗng tử đẹp trai quá đi mất. Tớ tuyên bố sẽ tạm thời rời bỏ chức vụ fan mẹ, một giây này chính thức tham gia nhóm bạn gái."

" Nghe nói đêm nay trong hậu trường còn có người đưa thơ tình cho cậu ấy, đúng là làm trò trước mặt người khác!"

" Gì gan dạ vậy, ngỗng tử thành thuần vô tội của tôi sao có thể thừa nhận được!"

Âm thanh bát quái ríu rít nhóm nữ sinh dần dần nhỏ dần.

Thuốc lá trên tay Hạ Sanh như đọng lại, đầu lửa lập lòe đốt ra một dáng vẻ bụi bặm.

Hắn hơi rũ mắt che giấu đi ánh mắt điên cuồng tuông ra ám sắc, không một ai biết hắn đang suy nghĩ gì.

Tên bảo vệ vừa nãy ngăn cản hắn không cho vào trong vì lý do hắn không mặc đồng phục Ngũ Tạng đi đến.

" Nè thằng nhóc này, đã không mặc đồng phục lại còn hút thuốc hả. Ba mẹ cho đi đến trường ăn học mà làm thế này xem có được không hả."

Hạ Sanh nhả một ngụm khói trước mặt hắn lạnh lùng nói "Tôi không có ba mẹ"

Hắn không chỉ không có ba mẹ mà còn là một tên tội phạm giết người ai cũng biết. Ngẫm lại thì đêm nay bảo vệ không cho hắn vào hội trường ngược lại cũng tính là chuyện tốt, đối với mấy người ưa bát quái thì sớm hay muộn gì cũng nhận ra hắn. Quá khứ hắn hiện tại đã không còn là một bí mật gì cả, nếu như hắn tham gia bữa tiệc với tư cách người thân Bùi Hướng Dương sẽ làm cho cậu ấy bị hỗ thẹn mà thôi.

Nghĩ đến chuyện này giống như đang tự ngược bản thân. Hạ Sanh ấn tàn thuốc vẫn còn đỏ rực vào lòng bàn tay. Bảo vệ vốn còn muốn thuyết giáo nhìn thấy một màn như vậy đều quên mất chính mình muốn nói gì tiếp theo.

Thiếu niên thần sắc lãnh khốc, lại vứt tàn thuốc xuống đất dùng chân nghiền lên sau đó xoay người rời đi.

"Bùi Hướng Dương, chúc mừng cậu nha."

"Đêm nay biểu diễn hay lắm đó."



"Quá mức đẹp trai rồi! Đêm nay cậu thật sự đẹp trai quá mức cho phép! Nếu mà tớ không có đối tượng chắc chắn sẽ quay lại theo đuổi cậu!"

Trên đường đi, Bùi Hướng Dương không ngừng nghe thấy những lời khen ngợi từ người quen lẫn những người không quen biết.

Mấy lời khen ngợi quá mức nhiệt tình khiến cậu có chút không biết nên làm sao. Vì vậy cậu lựa chọn đi theo con đường nhỏ quay về kí túc xá.

Hạng Thiệu Kiệt và Lâm Xuyên rời đi trước rồ, nói là muốn chúc mừng màn biểu diễn tối nay nên ra ngoài cùng nhau ăn đồ nướng BBQ. Bùi Hướng Dương tính về kí túc xá trước rửa mặt trước.

Đường nhỏ về kí túc xá phải đi qua khu dạy học cũ bỏ hoang sắp được tu sửa. Hai bên đèn đường ở đây đều không có, bình thường có vài đôi tình nhân đến đây hẹn hò. Nhưng mà đêm nay được nghỉ dịp Nguyên Đán nên bọn họ phần lớn đều đi ra ngoài hẹn hò.

Lúc này trên con đường nhỏ chỉ nghe thấy âm thanh xào xạc thật mạnh của lá cây, xung qunah trống không ngoại trừ ánh trăng xuyên qua kẽ hở dừng lại trên mặt đường không hề còn ai khác.

Gió lạnh thổi vào mặt mới khiến Bùi Hướng Dương tỉnh táo lại sau những tiếng thét ầm ĩ.

Cậu lấy điện thoại ra, trên màn hình ngoại trừ tin nhắn vài phút trước Hạng Thiệu Kiệt nhắn địa chỉ quán BBQ ra thì không còn tin nhắn nào khác.

Hạ Snah vẫn chưa trả lời tin nhắn cậu.

Trong lòng cậu có chút mất mát, cậu tự an ủi bản thân rằng có lẽ Hạ Sanh đã gặp sự tình gì đó mới có thể không đến được. Nếu không sự việc mà Hạ Sanh đã đáp ứng, hắn đều sẽ làm được.

Bùi Hướng Dương xoa xoa đôi mắt hồng hồng do bị gió lạnh thổi qua, cúi đầu lại gửi một tin nhắn mới cho Hạ Sanh.

Tin nhắn vừa được gửi đi, phía sau tựa hồ như truyền đến một âm thanh chấn động.

Bùi Hướng Dương quay đầu lại thì không nhìn thấy thứ gì.

Cậu xoa xoa lỗ tai còn tưởng chính mình vẫn còn đắm chìm vào âm nhạc ồn ào náo nhiệt chưa thoát ra được.

Từ hội trường về kí túc xá tương đối xa, bởi vì kế bên có trồng nhiều cây cổ thụ nên buộc phải đi vòng qua.

Bùi Hướng Dương đang đi đột nhiên cảm giác được sau lưng có thứ gì đó bám theo cậu. Nhưng mà mỗi lần cậu quay đầu lại nhìn thì không thấy được nó.

Trong lòng cậu có chút sợ hãi.

Đêm đông, không có đèn đường soi mà bên cạnh lại là cây cối um tùm, khu dạy học bỏ hoang. Mấy thứ này hoàn toàn trùng khớp với khung cảnh khủng bố trong tiểu thuyết.

Câu chuyện đáng sợ kia không tự giác hiện lên trong đầu, Bùi Hướng Dương cố gắn to gan hô lên "Có ai ở đó à?"

Không có tiếng đáp lại.

Nhưng mà sau đó cảm giác bị theo dõi vẫn như cũ, Bùi Hướng Dương đã nhát gan bây giờ trong lòng còn lo sợ muốn chết, bước đi càng nhanh hơn.

Cậu mơ hồ nghe thấy ai đó gọi tên mình.

Trong tiểu thuyết có viết thời điểm này nhất định không thể quay đầu lại, nếu quay lại nhìn cái thứ không sạch sẽ gì đó có thể bắt được bạn.

Bùi Hướng Dương dứt khoát chạy trốn như một mũi tên.

Ngay sau khi đi ra khỏi hẻm nhỏ nhìn thấy đèn đường, cậu còn chưa bước được mấy bước sau lưng đột nhiên bị một bàn tay bắt được.

Bùi Hướng Dương bị dọa sợ nên hét lớn lên một tiếng.

"Cậu chạy cái gì mà chạy, sao mà lúc nào vừa thấy tôi đều quay đầu chạy đi vậy!"

Giọng nói này sao mà quen quen.

Bùi Hướng Dương vừa quay đầu lại phát hiện đây quả nhiên là tên đáng ghét Lâm Tương Bắc.

Y như hai lần trước, lần này Lâm Tương Bắc vẫn bắt lấy cổ tay cậu.

Có thể là do lúc nãy bị dọa cả một đường, bây giờ Bùi Hướng Dương không rảnh lo chuyện khác nữa. Cậu ví quá chấn kinh nên bị kích thích phá lệ nén giận.

Cậu dùng một lực mạnh mẽ hất tay người kia ra, bàn tay Lâm Tương Bắc đột nhiên trống rỗng trong lòng cũng hụt hẫn.

Hắn thấy vẻ mặt Bùi Hướng Dương như đang gặp kẻ thù nhìn chằm chằm hắn. Tuy nhiên cặp mắt hạnh kia quá mức xinh đẹp khiến người khác hoàn toàn xem nhẹ cảm xúc chân thật trong đó.

"Sao cậu không trả lời tôi? Cậu còn chưa nói vì sao lại chạy đi, tôi làm cho cậu chán ghét đến vậy à?"

Nếu không phải quỷ thì may mắn rồi, Bùi Hướng Dương nhẹ nhàng thở ra một hơi nhẹ nhõm. Chính là cậu không hề thả lỏng cảnh giác với tên Lâm Tương Bắc này được " Đúng vậy chán ghét."

Từ miệng đối phương nghe được hai chữ chán ghét, Lâm Tương Bắc bị nghẹn hai giây.

Một hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần, vừa thấy Bùi Hướng Dương muốn chạy đi lại nắm lấy tay cậu, ngữ khí không tốt lắm nói "Đến mức như vậy sao? Tôi đã làm cái gì khiến cho cậu chán ghét, tôi thừ nhận lần đầu tiên dẫn người đến chặn đường cậu là tôi không đúng. Nhưng mà sau đó người bị đánh không phải là tôi sao? Còn nữa, lần thứ hai tôi còn giúp cậu mà. Nè, cậu đi nhanh như vậy làm gì? Sao lại có người không có lương tâm vậy chứ."

Bùi Hướng Dương bị tên này làm phiền chết, trước mắt đã thấy tòa nhà kí túc cậu không muốn người khác nhìn thấy cậu đi cùng với tên Lâm Tương Bắc này.

Hôm nay hắn lại cố tình ra vẻ cậu mà không cho hắn một lời giải thích thỏa đáng thì sẽ không buông tha.

Bùi Hướng Dương dừng bước, không kiên nhẫn nói " Cậu rốt cuộc muốn làm gì?"

Nơi bọn họ đứng vừa vặn ở dưới ánh đèn đường, sắc cam ấm áp rơi trên người Bùi Hướng Dương chiếu đến sợi tóc mềm mại, làn da trắng sáng, từng ngũ quan tinh tế.

Lâm Tương Bắc vừa nhìn đến gương mặt này, tính tình đang giận dỗi đột nhiên tiêu biến.

"Cậu hỏi tôi muốn làm gì?" Hắn cười cười, nụ cười này là do Lâm Tương Bắc luyện tập qua rất nhiều năm xứng đáng là đòn sát thủ của hắn. Bất luận nữ sinh nào nhìn thấy đều không còn sức chống cự.

Chỉ là, Bùi Hướng Dương đang nhíu mi ánh mắt lơ là tựa hồ không hề chú ý đến hắn.

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Lâm Tương Bắc gặp chuyện này, hắn rất mai dốc sức thử lại lần nữa. Lấy điện thoại từ túi ra nói " Trước tiên cậu chấp nhận lời kết bạn trên QQ của tôi đi."

Bùi Hướng Dương:?

Lâm Tương Bắc bị cậu nhìn đột nhiên mặt đỏ lên, nhưng miệng vẫn cứng như cũ ra vẻ hung hăng "Tôi đã gửi lời kết bạn nhiều lần vậy, sao cậu lại không chấp nhận."

Trước đó nam nữ sinh nào đều ước muốn được hắn kết bạn QQ, mỗi ngày danh sách chờ tăng thêm mấy hàng dài. Lâm tiểu thiếu gia vẫn là lần đầu hạ mình tìm người khác hỏi phương thức liên lạc của Bùi Hướng Dương.

Từ một bạn học lớp chín biết được số, Lâm giáo bá đó giờ chưa bao giờ chủ động thêm bạn ai có chút thấp thỏm chờ đợi đối phương chấp nhận lời mời kết bạn.



Hắn còn cố ý lướt lướt xem xem mấy người chủ động gửi lời kết bạn cho hắn viết cái gì đầu tiên. Đến lúc ấy có thể dùng với Bùi Hướng Dương không. Vậy mà không ngờ được hắn ôm điện thoại đợi lâu vậy mà Bùi Hướng Dương một chút động tĩnh đều không có.

"Cậu gửi lời kết bạn à?" Bùi Hướng Dương có chút ngơ ra, cậu lấy điện thoại bấm vào QQ.

Không nhìn thì thôi vừa nhìn thì mới biết được người muốn kết bạn với cậu còn gấp nhiều lần Lâm Tương Bắc.

Bởi vì đứng dưới ánh đèn lại vừa nói chuyện với Lâm Tương Bắc, Bùi Hướng Dương đã cảm thấy cảm giác sợ hãi lúc nãy được vơi đi chút ít.

Thấy đối phương thất sự không phải đến để kín chuyện với mình, hơn nữa lần trước hắn ta thật sự đã giúp đỡ mình thái độ Bùi Hướng Dương cũng hòa hảo hơn.

Cậu nói " Ngại quá, tớ không biết cậu gửi lời mời kết bạn. Bình thường có quá nhiều lời mời nên tớ cũng không quá để ý."

Thật ra chuyện này bắt đầu từ sơ trung, lúc ấy có mấy người lạ muốn kết bạn. Bùi Hướng Dưong vẫn không có thói quen nói chuyện với người lạ nên bỏ qua hết.

Đến lúc vào cao trung, tình huống không những không chuyển biến tốt đẹp ngược lại càng ngày càng trầm trọng. Đặc biệt là sau buổi huấn luyện quân sự kia, có hơn 100 người muốn kết bạn.

Tin nhắn đến đều lòe loẹt hoa hòe, cái gì " Anh đẹp trai kết bạn với em đi mò" " Anh trai nhỏ thật là xinh đẹp, em có một người bạn rất là thích anh đó ~" "Muốn sao?"

Còn có một vài lời nói cợt nhã, hết tin này đến tin khác quả thật làm người khác đọc xong phải mặt đỏ tai hồng. Bùi hướng Dương không hiểu cách nói chuyện nên sau đó cậu dứt khoát không thèm xem nữa. Người quen mà muốn kết bạn thì đều sẽ nói trước với cậu một tiếng.

Bùi Hướng Dương kéo danh sách đến sau cùng, Lâm Tương Bắc đứng bên cạnh nghiệm chứng câu này so với câu kia còn kì lạ hơn, vài câu khác còn chẳng khác gì quấy rối tình dục.

Lâm Tương Bắc đứng xem thôi mà huyệt thái dương đã nhảy đến mức bất ổn, vậy mà Bùi Hướng Dương lại ngoảnh mặt làm ngơ như thói quen vậy. Vẻ mặt ngoan ngoãn tiết tục lướt tìm lời mời kết bạn của hắn.

" Thôi đi, để tôi lại gửi thêm lần nữa cho."

Hắn thuần thục nhập số điện thoại Bùi Hướng Dương vào khung tìm kiếm, sau đó lời mời kết bạn đó lại được đẩy lên đầu tiên.

Nhìn thấy thông báo "Bạn đã trở thành bạn tốt của đối phương." Lâm Tương Bắc lộ ra nụ cười đắc ý.

"Sao cậu biết số điện thoại của tớ?"

Lâm Tương Bắc nháy mắt cứng đờ, không xong rồi vừa nãy hắn không cẩn thận quên giấu đi. Trực tiếp đánh số Bùi Hướng Dương vào luôn!

May là Bùi hướng Dương không có truy hỏi, cậu vội vàng quay về kí túc xá rửa mặt rồi đi ra ngoài ăn.

Thời điểm rời đi, trong lòng Lâm Tương bắc có chút không muốn buông tha. Hắn vừa định duỗi tay giữ chặt cánh tay Bùi Hướng Dương. Đối phương dường như có đoán trước né qua một bên.

"Còn việc gì nữa không?"

Bạn bè đềy đã thêm rồi, Lâm Tương Bắc còn muốn làm gì?

Lâm Tương Bắc nói "Cậu xóa số điện thoại của tôi ra khỏi sổ đen đi."

Bùi Hướng Dương quay về kí túc xá, rửa mặt sạch sẽ rồi thay quần áo.

Lúc đi ngang qua kí túc xá Lâm Cường thì thấy đèn vẫn còn mở, vì vậy cậu đến gõ gõ cửa phòng, cửa phòng không khóa đẩy nhẹ chút là mở ra.

Lâm Cường đang chơi game.

Hắn ngẩng đầu nhìn Bùi Hướng Dương nói " Trời ơi hù chết tớ rồi, tớ còn tưởng là quản lý kí túc tới chứ."

"Hôm nay được nghỉ mà"

"Vậy cũng không được, nếu bị bắt gặp vẫn sẽ bị tịch thu điện thoại đó."

Thấy Lâm Cường vẫn ngồi bất động, Bùi Hướng Dương hỏi "Cậu khong đi ra ngoài ăn gì hả?"

Hạng Thiệu Kiệt và Lâm Xuyên bọn họ đã đến quán BBQ sẵn rồi.

Đôi mắt Lâm Cường chăm chú nhìn vào màn hình nói "Cậu không đi vậy tớ đi làm gì? Cho hai người bọn họ ăn nhiều chút cũng được."

Bùi Hướng Dương kì quái hỏi lại "Sao mà tớ lại không đi?"

"Đuma đuma lại chết nữa ròi! Mẹ nó cộc thiệt chứ!" Lâm Cường buông điện thoại, quay đầu lại nhìn Bùi Hướng Dương.

"Tớ vừa mới thấy Hạ Sanh, không phải hắn đến để tìm cậu sao? Tớ cho rằng cậu muốn đi đâu đó với hắn chứ."

Ngón tay trên cửa dừng lại một chút "Cậu gặp Hạ Sanh?"

Lâm Cường gật đầu " Lúc cậu lên sân khấu tớ đã thấy hắn đứng ở chỗ cửa ra vào rồi."

Tuy rằng không biết vì sao đối phương không đi vào trong mà lại đứng ở đó nhưng nói đến cùng hắn và Hạ Sanh đâu có thân thiết gì. Ngược lại trong lòng Lâm Cường còn sợ hắn liền không dám tiến lên hỏi thăm.

"Vừa nãy đi về tớ còn thấy hắn đứng trước chỗ ngoặt kí túc xá mà. Còn tưởng rằng hắn đang chờ cậu chứ."

P/s:

Câu hỏi 1: Ai là người đi theo em bé Dương Dương?

A. Ma.

B. Lâm Tương Bắc.

C. Tên biến thái nào đó không dám đi gặp mặt em, không dám trả lời tin nhắn em ấy. Mà chỉ biết đi theo sau bảo vệ người ta.

D. Lâm Cường.

Câu hỏi 2: Lúc em bé vừa gửi tin nhắn, tiếng động sau lưng là gì?

A. Tin nhắn đến của người bé gửi tin.

B. Tiếng lá cây xào xạc.

C. Tiếng Lâm Tương Bắc điên cuồng gửi lời kết bạn.

D. Khác: __________

Ai đoán đúng thì có quỷ tà răm theo sau, ai đoán sai đi trước quỷ tà răm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK