Sau ngày hôm đó, Bùi Hướng Dương đột nhiên nghĩ thông suốt.
Cậu tự cho mọi việc mình làm vì Hạ Sanh là đúng, nhưng lại không hề suy xét việc hắn có cần hay không.
Bùi Hướng Dương khát vọng sự yêu thương cùng gia đình, mấy thứ này đối với Hạ Sanh mà nói đều là vết thương khó lành. Cậu làm bạn bè thì những khi Hạ Sanh cần nhất phải kiên định mà đứng về phía hắn. Chứ không phải là lấy ý nguyện của mình, cố gắn bắt ép thay đổi tương lai của Hạ Sanh.
Thời điểm Lý Y Y tìm tới cậu một lần nữa, thái độ cậu trở nên lạnh nhạt đi nhiều. Trong lòng cậu có chút băn khoăn nhwuxng vẫn nghiêm túc xin lỗi cô.
Nụ cười Lý Y Y tức khắc cứng ngắc bên khóe môi.
Cô cầm trà sữa đi về lớp đưa cho bạn cùng bàn. Mấy người bạn vội vàng vây quanh hỏi tình huống, chính Lý Y Y cũng không rõ lắm. Không biết vấn đề xảy ra ở đâu, rõ là hôm trước vẫn còn cùng nhau chơi đùa vui vẻ. Cô đã trắng trợn ám chỉ cho Bùi Hướng Dương, chẳng lẽ cậu vẫn chưa hiểu rõ?
Cô nhờ một bạn học lớp 1 chuyển một tờ giấy, hẹn Bùi Hướng Dương gặp mặt sau tiết tự học buổi tối.
Sau giờ tan học, ở chỗ hẹn không chỉ có Bùi Hướng Dương mà còn có cả Hạ Sanh.
.
Khi bạn cùng lớp gửi thư cho Bùi Hướng Dương, Hạ Sanh cũng nhìn thấy.
Bùi Hướng Dương cho rằng cậu nói chưa đủ rõ ràng, không nghĩ đến Hạ Sanh bên cạnh lại nói "Cùng đi đi."
Bùi Hướng Dương không nghĩ đến Hạ Sanh sẽ chủ động nói muốn gặp Lý Y Y, trong thoáng chốc cậu không biết Hạ Sanh có ý gì, có lẽ là hắn suy nghĩ cẩn thận thông suốt rồi. Hay là hắn phát hiện cậu với Lý Y Y âm thầm cấu kết, muốn đến hỏi tội.
Bùi Hướng Dương run sợ suốt một tiết tự học buổi tối, chuông tan học vừa reo lên các bạn học đã dọn dẹp sách vở đi về nhà.
Lý Y Y chờ ở cổng trường, có lẽ cô không ngờ sẽ có sự xuất hiện của Hạ Sanh biểu tình trong nháy mắt có hơi kinh ngạc.
Lý Y Y thật sự có hơi sợ Hạ Sanh, cô dùng hắn để diễn trò nên hiện tại không thể nói ra được. Cứ như vậy, cô căng thẳng cùng hai thiếu niên đi về nhà.
Bùi Hướng Dương thấy cô nửa ngày mà không nói gì, cậu nghĩ chắc hẳn là do cái bóng đèn là cậu đây quá vướng bận. Cậu vỗ nhẹ vào đầu kêu lên " Tớ, tớ để quên vài thứ ở lớp mất rồi! Tớ quay lại lớp lấy đồ nhé, cậu, a các cậu cứ đi trước đi. Không cần, chờ tớ đâu."
Vừa dứt câu Bùi hướng Dương liền chạy trở về trường, không để Lý Y Y có cơ hội gọi cậu lại.
Nhóc nói lắp vẫn y như trước đây, vẫn ngốc nghếch như trước, vẫn sẽ dùng mấy lời nói dối vụng về như vậy. Mà thôi đi rồi cũng tốt.
Đúng là có việc muốn nói cơ mà không phải với Hạ Sanh.
Hạ Sanh xoay người lại "Đúng lúc tôi cũng có việc tìm cô."
Lý Y Y cắn chặt răng, vẫn là đi theo sau Hạ Sanh.
Chân Hạ Sanh dài nên đi mau, Lý Y Y dùng hết sức mới đuổi kịp chính là cô càng đi càng cảm thấy có gì đó không thích hợp. Đây không phải đường về nhà nàng, bốn phía càng hoang vắng hơn nữa không biết từ khi nào hai bên đã không còn đèn đường. Cô chỉ có thể dựa vào ánh trăng để nhìn đường dưới chân.
Con đường này gồ ghề lồi lõm phủ kín bằng đá vụn, bên cạnh còn có rất nhiều hố sâu nếu không cẩn thận sẽ bị rơi xuống.
Lý Y Y theo bản năng dừng lại không đi về phía trước nữa "Cậu có chuyện gì, nói ở đây luôn đi."
Hạ Sanh cũng dừng bước, quay đầu nhìn cô. Lý Y Y nhìn thấy khuôn mặt lãnh khốc của đối phương, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt.
Bầu không khí khủng bố dễ dàng gợi lên sự sợ hãi, Lý Y Y quay đầu muốn chạy. Không quá hai bước, chân đã bị trượt ngã xuống cái hố 2m.
Chân cô bị trật đau đến mức run rẩy, xung quanh tối tăm, bùn đất từ phía trên rào rạt rơi xuống làm chiếc váy dài của cô không sạch sẽ như lúc đầu nữa.
Người đang khủng hoảng cực độ, cảm quan cũng sẽ bị phóng đại vô hạn.
Trên chân vẫn còn đau đớn, không khí tĩnh mịch tựa hồ truyền đến âm thanh sột soạt. Cô cứ nghĩ đến nhện, rắn độc hay các loại sâu đang tới gần mình, ảo tưởng rất mau đem cô bức điên. Cô không dám hành động mạnh cũng không dám nhìn lung tung, sợ nhìn thấy cái gì đó cực kỳ đáng sợ.
Hiện tại cô chỉ có thể nhờ Hạ Sanh giúp đỡ, mỗi lần kêu tên hắn lại không nhận được bất cứ hồi đáp. Dài dòng vài phút qua đi, thần kinh nàng đã yếu ớt đến mức không thể chống chọi được nữa.
Đột nhiên bên trên miệng hố truyền đến âm thanh, Lý Y Y nhìn thấy một màn khó quên nhất trong cuộc đời cô. Hạ Sanh liếc thoáng qua dưới đáy hố, lại không có ý muốn kéo cô lên.
Trong tay Hạ Sanh là xẻng sắt, hắn từng chút từng chút xúc đất lấp hố.
Lý Y Y từng nghe chuyện về Hạ Sanh, cô biết hắn không bình thường nhưng không nghĩ đến Hạ Sanh đúng là một tên điên.
Cô đã hoàn toàn bị dọa cho choáng váng, nhìn thấy lớp đất cát càng ngày càng dày thậm chí đã phủ qua mắt cá chân. Bỗng Lý Y Y nhớ đến lúc trước mọi người bàn tán vụ việc Hạ Sanh mới lớp 3 đã ra tay gϊếŧ người.
Hạ Sanh thật sự muốn gϊếŧ chết cô! Rốt cuộc cô đã làm sai chuyện gì chứ!
Lý Y Y thét lên thất thanh, cô xin hắn tha thứ.
Nước mắt và nước mũi lắm lem, giọng cũng bị nghẹn ngào do gào khóc.
Rốt cuộc, âm thanh xúc đất cũng dừng lại.
Lý Y Y lúng túng ngẩn đầu, thân ảnh Hạ sanh ngồi xổm trước miệng hố che đi ánh trăng. Tạo nên bóng ma khổng lồ bao trùm lên người Lý Y Y.
Cô khóc nức nở, bây giờ đã hoàn toàn kiệt sức.
Hạ Sanh từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống Lý Y Y. Giọng nói hắn phảng phất như đến từ địa ngục tàn khốc, lại mang theo trào phúng như đang quan sát con kiến chạy loạn " Cô cho rằng tôi không biết cô muốn làm gì sao?"
Đồng tử Lý Y Y phóng đại, hắn đều biết, hắn biết tất cả.
"Còn dám dây dưa với cậu ấy không?"
Ngay lúc này ý chí cầu sinh của cô mãnh liệt hơn bao giờ hết, cô lắc đầu như trống bỏi.
Nhìn thấy Lý Y Y hiểu chuyện, sắc mặt Hạ Sanh mới đẹp lên một ít.
Hắn hơi cúi người, vươn tay về phía Lý Y Y giọng nói không mang theo một tia cảm xúc gì "Sau này, cô biết phải làm như thế nào đúng chứ?"
Lý Y Y cái gì cũng không nghe rõ, chỉ biết gật đầu.
.
Bùi Hướng Dương thật sự quay về lớp học, cậu còn cố ý ở lại thêm chút nữa. Chờ đến lúc đi về lần nữa, cổng trường đã không còn một bóng người.
Cậu không nhịn được mà tưởng tượng không biết hai người kia sẽ nói chuyện gì.
Hạ Sanh không phải là người sẽ cùng nữ sinh đi về chung, không lẽ hai người thật sự muốn ở bên nhau?
Cậu dùng 7 năm tiếp cận Hạ Sanh, chỉ chớp mắt cái hắn liền thích người khác rồi.
Nghĩ đến đây, đáy lòng cư nhiên có chút phiền muộn nhàn nhạt.
Bùi Hướng Dương mang tâm tình phức tạp đi đến giao lộ, không để ý mà đá trúng cái lon dưới đất. Mỗi lần như vậy cậu thường cầm lon lên mang đi vứt nhưng mà hôm nay một chút tâm tình làm công dân văn minh đều không có.
Lần thứ hai đá trúng cái lon, Bùi Hướng Dương vẫn quyết định nhặt lon lên, cậu nhớ không lầm phía trước có một cái thùng rác.
Cái lon bị người khác dẫm lên, Bùi Hướng Dương ngước lên vừa thấy dưới ánh đèn đường là một thiếu niên mặc áo trắng, tay hắn tùy ý đút vào túi quần, mang balo một bên vai còn chân đang dẫm lên cái lon bị cậu đá trúng.
Hạ Sanh khom người nhặt cái lon tiện tay ném vào thùng rác.
Bùi hướng Dương cất bước chạy đến chỗ hắn, trên mặt vui vẻ nói " Tớ, tớ còn tưởng là cậu, cậu đi về rồi chứ."
Cậu nghiên đầu tìm xung quanh, tò mò hỏi "Lý, Lý Y Y đâu rồi?"
Hạ Sanh nhíu mày, cực kỳ không vui khi cậu lại nhắc đến tên nữ sinh kia. Hắn nhàn nhạt nói "Đi rồi."
"Đi rồi á?" Bùi Hướng Dương cẩn thận quan sát biểu tình Hạ Sanh "Cô, cô ấy không có nói, nói cái gì với cậu sao?"
Hạ Sanh đáp "Không có".
Trong lòng Bùi Hướng Dương cảm thấy kì lạ nhưng không tiện hỏi nhiều.
Hạ Sanh như làm ảo thuật tự nhiên mang ra một hộp kem, đưa đến trước mặt Bùi Hướng Dương. Đây là kem vị bơ mà cậu thích ăn nhất, vị rất ngọt ngào.
Cửa hàng xung quanh đều đóng cửa cả rồi, chắc là Hạ Sanh đã mua lúc trước rồi. Nếu Hạ Sanh săn sóc cho nữ sinh bằng nửa phần hắn săn sóc cậu, chắc chắn hắn đã tìm được đối tượng.
Bùi Hướng Dương nói cảm ơn, bắt đầu mở hộp kem ra ăn. Cậu ăn được một nửa, mới nhớ ra vừa nãy Hạ Sanh mua có một hộp kem.
Vợ chồng Trần Tộ ly hôn, Trần Đình tuy là không có bỏ mặc Hạ Sanh, nhưng hằng ngày đối xử với hắn cũng không quá tốt. Rõ ràng bình thường mua nước cậu đều nhớ đưa tiền cho hắn.
Bùi Hướng Dương lấy muỗng múc một muỗng kem đưa đến bên miệng Hạ Sanh "Cậu, cũng ăn đi."
Hạ Sanh chỉ mua một hộp vì hắn không thích ăn kem. Chính là trước mắt là bộ dáng nghiêm túc của nhóc nói lắp, đáy lòng hắn bỗng nhiên mềm mại.
Hạ Sanh ma xui quỷ khiến mà cúi đầu ăn muỗng kem Bùi Hướng Dương đưa đến, đầu lưỡi hắn chạm vào vào nơi cậu đã chạm qua. Vị bơ ngọt ngào ở trong khoang miệng lan tỏa, có chút ngậy.
Ánh mắt Bùi Hướng Dương trông mong hỏi hắn "Ăn ngon không á?"
"Ăn ngon"
Bùi Hướng Dương lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Hạ Sanh nghĩ rằng có lẽ hắn cũng thích hương vị kem bơ.
P/s: Cảm ơn đã bình chọn.
Theo đề bài ta có cách làm tròn:
Anh thích hương vị kem bơ = Anh thích em :)))