Tôi nằm trên mặt đất, lúc này đây, có hai vấn đề đang đợi tôi suy nghĩ.
Vấn đề thứ nhất, thế giới này sao lại cho tôi một trò đùa tàn nhẫn đến vậy?
Vấn đề thứ hai, Tiểu Mi có chuyện gì sao?
Có lẽ thời gian còn lại của tôi không còn nhiều, vì vậy tôi lập tức bỏ qua vấn đề vô bổ đầu tiên.
Tôi thử ngồi dậy nhưng tay chân lại không nghe theo chỉ thị, chỉ giật nhẹ.
Giọt nước mưa cứ thế rơi thẳng vào mắt tôi, nhưng đến sức lực để nhắm mắt lại cũng không thể có, tôi muốn lớn tiếng hét lên, nhưng lại cảm thấy rên rỉ thích hợp hơn.
Nhưng tôi thật sự lo lắng cho Tiểu Mi.
Cho dù tôi sắp chết, tôi cũng muốn nhìn thấy Tiểu Mi một lần.
Cho dù tôi sắp chết, tôi cũng không muốn Tiểu Mi chịu bất cứ tổn thương nào.
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com – gác nhỏ cho người yêu sách.]
Tiếng mưa rơi như trút nước dần dần đọng lại bên tai, xung quanh tôi hình như im ắng trở lại.
Tôi không cảm thấy được hơi thở của chính mình, trước mắt tôi là một mảng tối đen, đến cảm giác hoảng hốt khi những giọt mưa rơi trên người tôi cũng trở nên tĩnh lặng.
Đây là dấu hiệu gì?
Chẳng lẽ tôi sắp chết rồi sao?
Trời ơi! Hãy cứu tôi! Hãy cho tôi nhìn thấy Tiểu Mi lần nữa!
“Luân! Anh tỉnh lại đi.”
Giọng nói gấp gáp.
Giọng nói mà tôi đã chờ đợi rất lâu.
Ánh mắt tôi lập tức sáng trở lại chẳng lẽ đây chính là hồi quang phản chiếu trong truyền thuyết?
Tiểu Mi vội vã nói:
“Luân, anh phải cố chịu đựng! Em lập tức gọi xe cấp cứu!”
Xe cấp cứu? Ở nơi rừng núi hoang vu này?
Tôi nhìn gương mặt đầy nỗi sợ hãi của Tiểu Mi lên tiếng an ủi:
“Vẫn may là em chưa đồng ý với anh… Nếu không… Nếu không em lỗ nặng rồi.”
Tiểu Mi ôm tôi khóc lớn:
“Em đồng ý! Em đồng ý! Em đồng ý!”
Trước lúc chết có thể nghe được câu nói ngày đêm mong đợi, tôi cảm động nhìn mãi… Nhìn mãi người vợ không có duyên với mình ở trước mắt.
Dưới cơn mưa như trút nước, Tiểu Mi ôm chặt lấy tôi.
Có lẽ, tôi nên nhắm mắt lại rồi.
Cám ơn ông trời.
Ông đã cho tôi nghe được điều hạnh phúc trong cuộc đời này.
Tạm biệt.
Tiểu Mi.
Anh yêu em.
Anh rất yêu em.