Tôi thường đứng ở con đường mà Tiểu Mi đi làm ngang qua, nhìn cô ấy chầm chậm bước qua trước mặt, nhìn cô ấy cố gắng để cuộc sống quay về quỹ đạo bình thường, lòng tôi lúc ấy vô cùng rối rắm.
Có khi tôi đi đến nơi cô ấy làm, ngồi trên chậu cây thần tài cạnh cô ấy nửa ngày làm việc.
Tiểu Mi vẫn giống như trước kia, thích đi xem phim suất hai vào giờ chiếu muộn, thế là tôi vào cùng cô ấy, nắm tay cô ấy, sờ lên chiếc nhẫn vô hình… Tôi không biết được thời gian tôi xem phim nhiều hay thời gian ngắm nhìn Tiểu Mi nhiều hơn.
Tiểu Mi trước mặt mọi người rất kiên cường, nhưng lại âm thầm lau đi nước mắt. Tôi nhìn hết thảy những điều này, ngoài buồn bã ra, chỉ còn có thể nhờ Thổ Địa giúp đỡ tôi chăm sóc cô ấy.
Tôi vẫn luôn mong chờ ngày nào đó đến, và trước khi ngày đó đến, tôi không thể rời khỏi Tiểu Mi.
Ngày mà tôi có thể nhìn thấy Tiểu Mi tinh thần phấn chấn bước trên đường, bên cạnh cô ấy là một người đàn ông tốt bụng, hài hước, trên ngón tay hai người được buộc lên một sợi dây tơ hồng tươi đẹp.
Tôi biết tuy rằng tôi sẽ khóc.
Nhưng, lần khóc này không thể không có.
“Người xấu.”
Tiểu Thư Màu Hồng chỉ về phía đường, hai người thanh niên đang ngang nhiên đánh một ông lão.
“Chúng ta nhanh hành động đi, tránh cho ông lão bị đánh chết!”
Chúng tôi mỗi người lấy một sợi dây tơ hồng ra, xông về phía hai người thanh niên tóc nhuộm màu xanh lá bất lương kia.
“Buộc như thế nào đây?”
Tiểu Thư Màu Hồng nôn nóng.
“Niệm tình hai người này còn trẻ còn biết hối lỗi, nhân lúc đèn đỏ, tớ buộc một người vào chiếc taxi này, cậu buộc người còn lại vào chiếc Mercedes-Benz kia, nhanh!”
Tôi hét to, tập trung niệm lực cùng với Tiểu Thư Màu Hồng tung ra hai sợi dây tơ hồng.
Một trong hai người thanh niên đột nhiên co giò chạy thật nhanh đuổi theo chiếc taxi đang lao vun vút kia. Xem như cậu ta may mắn, chiếc xe kia đã chạy mất bóng.
Nhưng độ dài ít nhất của dây tơ hồng cũng có thể buộc quanh một vòng quanh trái đất, nên sẽ không có chuyện cậu ta được buông tha dễ dàng như vậy.
Người thanh niên còn lại thì thê thảm. Chiếc Mercedes-Benz kia dừng trước một cửa hàng tiện lợi.
Cậu ta ôm lấy đuôi chiếc Mercedes-Benz, cởi quần ra, đem của quý xấu xí nhét vào trong ống khói, cuồng dã đâm vào rút ra.
Trong nháy mắt, tất cả xe cộ xung quanh đều dừng lại, mở cửa kính và nhìn cảnh tượng không thể tin được đó, ông lão lúc nãy bị đánh kia cũng quên đi thương tích trên người mình, há to miệng nhìn người thanh niên có triển vọng đang điên cuồng làm tình với chiếc xe.
“Cậu chắc chắn đây là hình phạt đã được niệm tình đối với thanh niên không có tri thức?”
Tiểu Thư Màu Hồng cười đau cả bụng.
“Thời thế tạo thanh niên, thanh niên tạo thời thế.”
Tôi nghiêm túc nói, nhìn Tiểu Thư Màu Hồng cười đến nỗi không đứng thẳng người lên được.
Lúc này chủ chiếc xe Mercedes-Benz từ cửa hàng tiện lợi đi ra, nhìn thấy cảnh chiếc xe yêu quý bị hãm hiếp như vậy, nước và bánh trên tay chỉ có thể theo sức hút trái đất mà rơi hết xuống dưới.
Người thanh niên đầy triển vọng này đích thị là một hảo hán, nắm chặt đuôi xe thúc mạnh không ngừng, nói không nghỉ là không nghỉ, đến nỗi cơ bắp căng cứng, đổ cả mồ hôi, hàng trăm người chửi mắng, đến phóng viên cũng xúm vào chụp ảnh.
Cuối cùng, đến thời điểm phóng viên nhấn nút chụp, người thanh niên đầy triển vọng rất phối hợp liền phóng thích ra, vẻ mặt mệt mỏi, dịu dàng ôm chiếc Mercedes-Benz, vật nhỏ mềm oẵn trượt ra khỏi cái ống khói sắp bị ngộp chết ấy.
“Chết tiệt!”
Chủ chiếc xe Mercedes-Benz cuối cùng cũng hồi phục tinh thần, đấm thẳng về người thanh niên đầy triển vọng.
Sau này bởi vì chuyện này quá dơ bẩn, quá khó để người khác tin, lại quá giống với chuyện bịa đặt, vì thế mà không được đăng lên báo, thật sự cũng là phúc cho đồng bào cả nước.
Đây thật sự là kinh điển trong giới Nguyệt Lão.
Tôi cùng Tiểu Thư Màu Hồng ngồi trên bục giao thông, cười đến mặt sắp cứng cả lại.
“How can you do this? I can"t imagine what terrible thing you just did!”
Giọng nước ngoài vang lên.
Chúng tôi quay đầu lại nhìn, là một người phương Tây da trắng cao to rắn rỏi, mũi cao mắt sắc, chân không chạm đất, sau lưng có một đôi cánh trắng như tuyết, toàn thân lồ lộ như một con chim trần truồng.
“Anh ta nói gì vậy?”
Tiểu Thư Màu Hồng kề sát tôi hỏi.
“Anh ta nói tại sao chúng ta lại có thể làm ra chuyện đáng sợ như vậy, anh ta không thể nào tưởng tượng nổi.”
Tôi nói tiếp:
“Anh ta chắc hẳn là Thần Cupid ở phương Tây? Sao lại đến Đài Loan nhỉ?”
“Đây là phong cách của người Trung Hoa sao? Không có ai trừng phạt ngươi? Hay quản lí ngươi sao?”
(Nguyên văn: “It"s Chinese way? Doesn"t anyone punish you? Or manage you?”)
Thần Cupid mang vẻ khinh khỉnh.
Không đợi Tiểu Thư Màu Hồng hỏi, tôi đáp trả:
“Hey man! We are not like you, we follow our destiny we create and accept the result by destiny also, not God"s doggie…”
Nói xong, tôi quay sang giải thích với cô ấy:
“Tớ nói chúng ta không giống như bọn họ là con chó nhỏ của Thượng Đế, chúng ta tự tạo ra vận mệnh đồng thời thản nhiên tiếp nhận hậu quả, cậu nhìn xem, con ma Tây kia đang tức điên lên kìa.”
Đúng vậy, mặt con ma Tây Cupid kia sắp phát nổ đến nơi, cung tên trên tay cũng phát ra tiếng cót két.
Tôi nói:
“Tại sao ngươi đến đây? Đài Loan không phải là vùng đất của Chúa.”
(Nguyên văn: “Why are you here? Taiwan isn"t God"s land.”)
Thần Cupid hứ một tiếng đáp trả:
“I behaves great in America, and this is the glory trip God gives me, he commanded me to win a game in Taiwan!”
Tôi giải thích với Tiểu Thư Màu Hồng:
“Anh ta ở Mỹ biểu hiện rất tốt, Thượng Đế phái anh ta đến Đài Loan để giành chiến thắng trong một trò chơi. Này! Trò chơi gì?”
Thần Cupid đá con chim nhỏ rồi nói:
“Chúa đã phái hàng ngàn Thần tình yêu đến để xem thử ai giành chiến thắng trong trò chơi mà tất cả các Thần ở Trung Hoa đã thua cuộc, có lẽ ngươi biết chuyện về cô gái xinh đẹp từ chối tình yêu!”
(Nguyên văn: “God sent a thousand people to win the game you Chinese ghost lost, you should know… The beautiful girl who refuses to fall in love!”)
Tôi giật mình sửng sốt:
“Bọn họ có tổng cộng có cả ngàn người, toàn bộ đều là vì Tiểu Mi mà đến, xem ra là muốn so năng lực với Nguyệt Lão chúng ta! Bọn họ muốn làm cho Tiểu Mi yêu lại lần nữa!”
Tiểu Thư Màu Hồng giật nảy mình:
“Vậy phải làm sao?”
Tôi rơi vào hoảng loạn, nhưng sau đó lại minh mẫn trở lại:
“Vậy rất tốt, điều mà năm sáu trăm Nguyệt Lão đều không có cách nào thành công, đổi thành pháp thuật nhãn hiệu Thần Cupid có thể có tác dụng, cậu cũng biết rằng, tớ chỉ cần Tiểu Mi được hạnh phúc.”
Tôi nói với Thần Cupid:
“Hi vọng anh có thể thắng trong trò chơi này! Đây là lời từ đáy lòng tôi!”
(Nguyên văn:“May you win this game! This is from the bottom of my heart!”)
Thần Cupid thắc mắc cười:
“Vì điều gì? Cậu thật lạ lùng!”
(Nguyên văn: “For what? You"re so strange!”)
Tôi thành khẩn nói:
“Cô ấy mãi mãi là tình yêu của tôi, tôi xin anh… Hãy mang đến cho cô ấy một chàng trai đáng yêu!”
(Nguyên văn: “She is my love forever, I beg you… Give her a lovely man!”)
Thần Cupid gật đầu, cười và nói:
“Ôi Chúa ơi! Cậu chính là người làm nên huyền thoại về cô gái này!”
(Nguyên văn:“My God! It"s you make the girl a legend!”)
Tôi không nói, chỉ cười khổ.
Thần Cupid vỗ nhẹ cánh, bay vút lên trời, nói lớn:
“Nhưng cũng được! Đó chỉ là một mẫu bánh cho tất cả chúng tôi!”
(Nguyên văn: “But that"s all right! It"s just a piece of cake to us!”)
Tôi cùng Tiểu Thư Màu Hồng nhìn Thần Cupid kia bay về phía đoàn của mình, thầm ngạc nhiên.
“Xem ra sẽ có một trận tranh cãi ồn ào rồi.” Tôi nói.
“Tranh cãi? Tớ nghĩ không có chiến tranh xảy ra xem như đã không tệ rồi!”
Tiểu Thư Màu Hồng cười rồi nói.
Tranh cãi? Chiến tranh?
Đều được.
Chỉ cần kết thúc thành công cho cái truyền kỳ bi thương của Tiêu Mi thì chuyện gì cũng được.