Tôi cùng Tiểu Thư Màu Hồng và một số Nguyệt Lão có thâm niên cũng đã nói qua chuyện này, thật ra Thần Cupid xuất hiện ở Đài Loan vốn không phải chuyện lạ, bởi vì Đài Loan cũng có tín đồ tín ngưỡng Cơ Đốc giáo, vả lại người nước ngoài cũng không phải ít, những Thần Cupid có biểu hiện tốt thường được cho đi nghỉ dưỡng ở các nước châu Á, luôn tiện bắn ra mấy mũi tên Thần tình yêu.
Dây tơ hồng của Nguyệt Lão có thể xuyên quốc gia, mũi tên của Thần Cupid cũng không thua kém, hai bên mỗi bên đều có lợi thế riêng; dây tơ hồng của Nguyệt Lão có thể làm cho hai người ở hai phương trời xa cách rơi vào duyên phận khó tránh, còn mũi tên Thần Cupid chỉ có thể một tên xuyên qua chính xác khi hai người đi cùng nhau, ngủ cùng nhau, ngồi cùng nhau, giúp cho hai người đang có khoảng cách gần nhau từ đó yêu nhau khó dứt ra được.
Cũng chính là muốn nói, niệm lực của Nguyệt Lão tuy không so bì được với pháp thuật của Thần Cupid, nhưng dây tơ hồng lại có thể tạo nên duyên phận vượt qua ranh giới khoảng cách, mũi tên Thần tình yêu chỉ có thể giới hạn ở chỗ, một tên bắn xuyên qua hai người đang khi ở khoảng cách gần nhau.
“Chuyện này là sao? Nhiều Thần Cupid như vậy… Phải chăng quá xem thường chúng ta!”
Nguyệt Lão một mắt oán trách.
“Nghe nói là đi Chương Hóa, đến nơi của cô gái có người bạn trai vừa mới chết!”
Binh tuần của Thành Hoàng nói.
“Nghe nói pháp thuật tình yêu và thuật bắn tên của Thần Cupid đều vượt qua cả dây tơ hồng, xem ra Nguyệt Lão các ngươi sẽ mất mặt rồi…”
Một Tử Thần đang ăn kem que cười nói.
“MN (mẹ nó), chúng ta cũng lập đoàn đi đến nước Mỹ và châu Âu đi!”
Dao Thái Rau nói.
Tôi cùng Tiểu Thư Màu Hồng ngồi trên ngọn cây, nhìn hơn một trăm Nguyệt Lão cưỡi gió bay ngang qua trên đầu, vẻ mặt hăng hái, nhìn hướng đi hẳn là về phía Chương Hóa.
Lúc này, lòng tôi không còn chút gì là tôn nghiêm của Nguyệt Lão nữa, chỉ cầu mong Thần Cupid thắng lớn trở về.
Sau đó tôi sẽ khóc một trận.
***
Hai giờ sau, toàn bộ Nguyệt Lão khắp Đài Loan đều tập trung lại trên bầu trời Chương Hóa, ba nghìn năm trăm mười sáu Nguyệt Lão bay lơ lửng trên nhà của Tiểu Mi, trong tay mỗi người đều cầm dây tơ hồng, thanh thế vô cùng dọa người.
Nhưng thanh thế dọa người đó không ở trên bầu trời, mà là ở dưới mặt đất. Trên đường, trên nóc nhà, khắp nơi là đều hàng vạn binh lính đóng ở Chương Hóa của Thành Hoàng, còn có những quỷ binh được điều đến từ những huyện lị gần đó, để phòng khi Nguyệt Lão và Thần Cupid xảy ra xung đột.
Bởi vì thân phận đặc biệt nên tôi cùng Tiểu Thư Màu Hồng ngồi trên giường của Tiểu Mi, lo lắng chờ đợi quyết định của các Nguyệt Lão.
“Bất luận thế nào, hôm nay em phải thoát khỏi những hoài niệm nhung nhớ về anh!”
Thâm tâm tôi rối bời nhìn Tiểu Mi đang truy cập internet.
“Mọi người nghe đây!” Một Nguyệt Lão thâm niên một trăm năm chết cũng không chịu đi đầu thai tuyên bố lớn “Nhân lúc Thần Cupid đang lạc đường chưa tìm được đến đây, chúng ta cùng tập trung niệm lực, đem truyền vào sợi dây tơ hồng đặc biệt dày này, rồi buộc lên tay cô gái, chỉ được phép thành công không được phép thất bại!”
“Đúng! Không được để cho mấy con chim to cầm cung tên kia xem thường chúng ta được!”
Hơn ba nghìn Nguyệt Lão tập trung niệm lực, đem truyền vào sợi dây tơ hồng trên tay vị Nguyệt Lão trăm tuổi kia, ông ấy hét lớn một tiếng, tung sợi dây xuyên qua cửa sổ, lồng vào ngón giữa trên bàn tay trái của Tiểu Mi, Tiểu Thư Màu Hồng vội vàng buộc nó lại.
Tay Tiểu Mi đột nhiên dừng lại, ngẩn người nhìn màn hình máy tính.
Lòng bàn tay tôi đổ mồ hôi lạnh, nhìn vẻ mặt đang ngẩn ra của Tiểu Mi mà hoảng sợ.
Đã đến lúc rồi sao?
Ngón giữa của Tiểu Mi vẫn bị sợi dây tơ hồng mạnh mẽ kia quấn chặt lấy.
Tiểu Thư Màu Hồng lo lắng nắm tay tôi:
“Darlie, sẽ thành công thôi.”
Hơn ba nghìn Nguyệt Lão bên ngoài cửa sổ cũng đang mong chờ, tôi nghĩ, nếu những giọt mồ hôi trên trán của tất cả mọi người đều cùng nhau rơi xuống, nhất định sẽ là một trận mưa mặn chát.
Thời gian mỗi phút mỗi giây trôi qua, lông mày các Nguyệt lão dần dần dãn ra.
Thời gian mỗi phút mỗi giây trôi qua, ánh mắt tôi dần mơ hồ.
“Thành công rồi! Buộc được dây tơ hồng rồi!”
Một Nguyệt lão ngồi ở cửa sổ kích động hét lớn, khoảnh khắc đó, âm thanh hoan hô vang tận mây xanh, tiếng reo hò của tập thể hàng nghìn Nguyệt Lão rất lợi hại, niềm vui của các Nguyệt Lão lan truyền sang cả binh lính Thành Hoàng, tiếng giẫm chân theo quy luật “độp, độp, độp” vang trời.
Còn tôi, lại không cẩn thận lĩnh ngộ được một triết lí.
“Buồn lẻ loi một mình trong sự vui mừng, đó là điều vô cùng đau khổ.”
Tiểu Mi bất động, đôi mắt ươn ướt, dây tơ hồng trong tay khẽ run, dường như là đang nói lời chào tạm biệt với tôi.
“Con ma khóc nhè.”
Tôi khẽ nói, bản thân cũng rơi nước mắt.
“Khóc nhè mới lạ.”
Tiểu Mi khóc.
Tiểu Thư Màu Hồng đột nhiên cầm chặt tay tôi.
Trái tim tôi bỗng như treo lơ lửng trên cao.
Rồi rơi xuống.
Dây tơ hồng đâu?
Dây tơ hồng đâu?
“Chết tiệt.”
Nguyệt Lão ngồi bên cửa sổ rủa lớn, nhìn khói bốc lên từng làn từ sợi dây tơ hồng, rồi vụt cháy!
Tiểu Mi chầm chậm quay đầu, đau thương nhìn tôi.
Kinh động hồn phách.
“Em nhìn thấy được anh sao?” Tôi há to miệng.
“Vẫn luôn… Vẫn luôn…”
Tiểu Mi cắn môi, gỡ sợi dây bị cháy trên tay ra.
“Anh…”
Tôi nói không thành lời.
“Đừng đi!”
Tiểu Mi khóc lớn, sà vào lòng tôi.
Rời đi sao?
“Anh đương nhiên không đi!”
Tôi ôm Tiểu Mi, ôm người vợ mà cả một đời tôi hằng mong.