Tôi nhảy lên bàn của Tiểu Mi, vui vẻ nói.
Tôi ngồi trên những bức ảnh, nhìn Tiểu Mi đang lau đi những giọt nước mắt.
Khóe miệng cô ấy như có nét cười.
Tôi hôn lên sống mũi Tiểu Mi rồi nói:
“Sao vậy? Nhìn thấy bức ảnh hài hước của anh, cảm thấy hồi ức thật ngọt ngào sao? Có phải hối hận lúc đầu không sớm chút đồng ý lời cầu hôn của anh phải không?”
“Thật đúng là chuyện lạ.” Vết Lốp Xe nói: “Nếu không thể tiếp nhận tình cảm mà chúng ta thay cô ấy lựa chọn, thì dây tơ hồng đứt là chuyện bình thường, nhưng nếu đối tượng vẫn chưa tiếp tiếp xúc mà làm cho dây bị hủy thì rất lạ; Còn nữa, đây là lần đầu tiên tớ thấy dây tơ hồng bị cháy.”
Tiểu Thư Màu Hồng hỏi:
“Các cậu thử mấy lần?”
Dao Thái Rau đáp:
“Cộng thêm lần vừa nãy là sáu lần tất cả, trong đó có bốn lần dùng đến niệm lực.”
Tôi chẳng để ý đến cuộc nói chuyện của bọn họ, chỉ chăm chỉ hôn lên khắp nơi trên khuôn mặt của Tiểu Mi.
Vết Lốp Xe nhìn thấy tôi đang vui lên như điên liền nói:
“Darlie, cậu không sợ sau này Tiểu Mi sẽ xuất gia sao?”
Tôi ngẩn ra một lúc:
“Cậu nói lung tung cái gì thế?”
Tiểu Thư Màu Hồng suy nghĩ rồi nói:
“Có khả năng đó, hiện tượng này của Tiểu Mi nói không chừng là biểu hiện việc cô ấy cắt đứt với thất tình lục dục, vì thế dây buộc vào liền bị thiêu cháy.”
Tôi nhìn Tiểu Thư Màu Hồng hỏi:
“Vậy nên làm thế nào?”
Tiểu Thư Màu Hồng nói:
“Xuất gia cũng không có gì là không tốt, cậu cũng biết là tụng kinh gõ mõ nhiều một chút, đối với việc luân hồi chỉ lợi chứ không hại.”
Tôi ngồi trên đống ảnh nhìn Tiểu Mi.
Xuất gia?
“Không được.” Tôi nói.
“Điều này đối với cậu cũng tốt, như vậy không cần nhìn cô ấy lấy người khác nữa.” Dao Thái Rau nói.
Tôi chậm rãi nói:
“Cái mà Tiểu Mi cần, không phải là chuỗi tràng hạt hay kinh Phật, mà là có một người yêu cô ấy, yêu đến không cần mạng sống của mình, không phải là cô ấy thì ai cũng không muốn cưới.”
Tôi vừa nói vừa vuốt má Tiểu Mi:
“Đúng vậy không?”
Tiểu Mi nhắm mắt, nước mắt nước giàn giụa thi nhau rơi xuống.
“Ok, tớ sẽ đem chuyện này báo lên Đại Nguyệt Lão, xem ông ấy xử lí như thế nào.” Vết Lốp Xe nói.
Tôi nhéo má Tiểu Mi:
“Cả ngày khóc nhè, xấu chết đi được, nhanh nhanh đi tìm một người bạn trai đi, đừng có chạy lên núi làm ni cô.”
Vết Lốp Xe và Dao Thái Rau nhìn tôi như bị dở hơi, cùng nhau cười rồi bay đi mất.
Tiểu Thư Màu Hồng ngồi bên mép cửa sổ quay lưng về phía tôi.
Tôi lấy cái hộp nhung trong chiếc quần đã bị cháy đen, mở rồi lấy ra chiếc nhẫn sáng lấp lánh.
“Chúc em tìm được hạnh phúc, mà không, mong cho hạnh phúc đến với em; chiếc nhẫn đính kim cương này thuộc về em, anh không kịp đeo nó lên cho em, bây giờ, anh hỏi em lại một lần nữa…”
“Tiểu Mi, người anh yêu nhất vũ trụ, em có muốn gả cho người luôn hằng mong cưới em làm vợ này không?”
Chiếc nhẫn sáng lấp lánh.
Tiểu Mi nắm chặt bức ảnh, chặt đến mức như sắp làm rách nó, tâm tình kích động.
“Không nói chính là đồng ý rồi nhé?”
Tôi cười, rồi đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa trên bàn tay trái của cô ấy.
Cuối cùng, tôi đã đeo được chiếc nhẫn lên cho người tôi yêu nhất cuộc đời này.
Cuối cùng.
“Tạm biệt.”
Tôi nhảy xuống bàn:
“Đừng có ngốc nghếch đi xuất gia nhé!”
Tiểu Thư Màu Hồng quay đầu nhìn tôi, trên mặt đều là nước mắt nóng hổi.
“Cậu cũng thích khóc nhè hả.”
Tôi cười, kéo Tiểu Thư Màu Hồng đi khỏi nơi đầy nhung nhớ này.
***
McDonald, máy điều hòa mát mẻ.
“Lúc trước, khi tớ học Đại học, nghe nói nước Anh có một người kỳ quái tự nói mình yêu một con bò sữa, muốn kết hôn với con bò đó ở nông trại, chuyện này là sao? Đây là sự ngẫu nhiên của số phận hay là kịch bản ác mộng của Nguyệt Lão?”
Tôi nói rồi liếm que kem trong tay đứa bé xui xẻo.
Tiểu Thư Màu Hồng cười ha hả:
“Câu chuyện đó rất nổi tiếng! Từ đời này truyền qua đời khác, nó là câu chuyện cười kinh điển trong giới Nguyệt Lão.”
Tôi cười hì hì:
“Cũng đừng vội nói vậy, hôm qua chẳng phải chúng ta đi xem A Thang, anh ta cũng đang mãnh liệt hôn bức tượng đồng Tưởng Giới Thạch trước hàng trăm người hay sao? Sau này chuyện này cũng sẽ trở thành chuyện cười trong giới Nguyệt Lão.”
Tiểu Thư Màu Hồng uống Coca-Cola của đứa bé:
“Nhưng có điều, chuyện con bò sữa không phải là do Nguyệt Lão làm mà là do trò đùa quái ác của Thần Cupid(*).”
(*) ThầnCupid: Là tên gọi của một vị thánh La Mã, là biểu tượng của lòng say đắm và nồng nhiệt. Theo chuyện thần thoại, thì Cupid là con của Mars (thần Chiến Tranh) và Venus (thần Vệ Nữ hay thần Sắc Đẹp). Cupid được Thượng đế ban cho một bộ cung tên mầu nhiệm để lo chuyện kết nối tơ duyên cho người nhân gian ở hạ giới, nên được xưng tụng là Thần tình yêu. Truyền thuyết kể rằng, Cupid đem lòng yêu và cưới nàng Psyche, một biểu tượng của sắc đẹp và sự đoan chính. Thế nhưng sự ghen tuông của tình yêu khiến nàng đem lòng nghi ngờ người chống mẫu mực của mình. Cupid đã trừng phạt người vợ bằng cách buộc nàng làm nhiều công việc cực khổ. Trong khi làm việc, vì lén nhìn vào chiếc hộp "sắc đẹp" nàng bỗng biến thành nàng tiên ngủ! Với tài nǎng và tình yêu vợ vô bờ bến, Cupid đã "nhốt" được nàng tiên ngủ và đưa người vợ yêu trở về với chàng. Kể từ đó, Cupid được xem là biểu tượng của một tình yêu mãnh liệt. Cupid được biết đến dưới hình dạng một đứa trẻ tinh quái và có cánh, người sẽ dùng mũi tên tình ái xuyên thủng trái tim của các "nạn nhân" của mình buộc họ phải yêu nhau đắm đuối. Trong điêu khắc hay kiến trúc và cả hội hoạ nữa, Cupid đôi khi được khắc hoạ là cậu bé mù với đôi cánh trên vai. Đại thì hào Shakespeare có nói một câu nổi tiếng về vị thần này: "Ái tình không nhìn bằng mắt mà bằng tâm hồn. Vì vậy, nhân loại khắc họa Thần Tình ái có hai cánh nhưng con mắt mù lòa".
Tôi không thấy lạ:
“À, thì ra là thế hệ Thần ở phương Tây.”
Tiểu Thư Màu Hồng gật đầu:
“Chiều nay chúng ta lại đi xem phim được không? Nhân tiện tìm người đàn ông tốt cho cô gái trẻ lúc sáng đi làm luôn.”
Tôi gật đầu:
“Đi đâu xem? Tớ không biết nhiều về rạp chiếu phim ở Cao Hùng(*).”
(*) Cao Hùng: Thành phố Cao Hùng (chữ Hoa phồn thể:高雄), là một thành phố nằm tại miền Nam Đài Loan. Đây là thành phố lớn thứ 2 tại Đài Loan với số dân 1,51 triệu người, và là một trong hai thành phố trực thuộc trung ương của Trung Hoa Dân Quốc. Thành phố có 11 quận, mỗi quận có một văn phòng quận quản lý công việc hàng ngày giữa chính quyền thành phố và công dân của mình.
Tiểu Thư Màu Hồng nói:
“Không cần lo lắng, hỏi Thần Thổ Địa rạp chiếu phim nào tốt là được rồi.”
Tôi nói:
“Chúng ta chu du Đài Loan như vậy coi như cũng thoái mái.”
Tiểu Thư Màu Hồng nhảy lên bàn, kéo tay tôi:
“Có cơ hội, chúng ta vượt biển đi Bành Hồ(*) chơi đi?”
(*) Bành Hồ: Bành Hồ (chữ Hán: 澎湖) là một quần đảo nằm tại eo biển Đài Loan, ở phía tây đảo Đài Loan. Quần đảo này bao gồm 90 đảo nhỏ với tổng diện tích 141km². Cả quần đảo hình thành nên huyện Bành Hồ, thuộc Đài Loan, và là vùng đảo xa lớn nhất của Đài Loan.
Tôi chần chừ một lúc:
“Hồn ma có thể bơi lặn được hả?”
Tiểu Thư Màu Hồng cười:
“Không biết.”
Tôi liếm que kem rồi nói:
“Để qua vài ngày nữa đi, tớ muốn đợi Tiểu Mi có nơi có chốn rồi mới yên tâm. Tớ muốn cứ hai ngày đến thăm cô ấy một lần, nếu chúng ta đi Bành Hồ mà hướng gió không thuận lợi, thời gian đi lại sẽ rất vội vã.”
Tiểu Thư Màu Hồng ai oán:
“Ôi, tớ thật đáng thương, lúc trước còn sống, cơ hội của những người con trai muốn dẫn tớ đi chơi rất nhiều, còn có cả người tình nguyện bỏ ra ba trăm ngàn tệ bao tớ đi du lịch nước ngoài một tuần nữa kìa, không ngờ sau khi chết, tớ lại rớt giá như thế này…”
Tôi cười ha hả nói:
“Đi thôi, hỏi Thổ Địa đi.”