Lúc trưởng thôn tìm Ứng Vãn, cô đang mang một túi rác lớn.
Một túi bóng đen to.
Trưởng thôn biết Ứng Vãn từ nơi khác về, gần đây đang dọn dẹp lại căn nhà cũ ông nội cô để lại cho cô.
Ứng Vãn ngẩng đầu lên, đôi mắt đen sáng lặng lẽ nhìn trưởng thôn.
Tính tình của cô lạnh lùng và ít nói, làn da trắng dưới ánh mặt trời giống như tỏa ra ánh hào quang.
Mỗi lần trưởng thôn gặp cô đều thì thầm, đứa trẻ này thực sự không giống thôn họ nuôi lớn.
Trưởng thôn nói tiếp: "Đang ở cửa văn phòng thôn, cháu đi với chú?"
Ứng Vãn gật gật đầu rồi đi theo trưởng thôn.
Lúc đi ngang qua bãi rác, cô ném bao rác to vào.
Khi họ đến văn phòng, Ứng Vãn và trưởng thôn thấy có rất nhiều người xung quanh lối vào của văn phòng.
Rất nhiều trẻ con mặc quần áo bình thường nhìn vào văn phòng như thể chúng đang xem một thứ kỳ lạ nào đó.
Ứng Vãn và trưởng thôn đến gần mới biết.
Là một cô gái.
Một cô gái mặc váy liền thân, vai đeo một cái túi nhỏ dài đến eo, chiếc váy vừa đến đầu gối, để lộ bắp chân thẳng tắp xinh đẹp.
Cô ta có mái tóc dài ngang lưng được chăm sóc cẩn thận, trang điểm rất nhẹ, ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt thanh tú và nhỏ nhắn, cả khuôn mặt dường như chỉ bằng một lòng bàn tay...
Chẳng trách trẻ con xung quanh đều nhìn giống như thế động vật hiếm lạ.
Khi người phụ nữ nhìn thấy trưởng thôn dẫn một cô gái vào, hơi giật mình nhìn sang, vô thức hỏi vị chủ nhiệm thôn ở bên cạnh: "Là cô ấy sao?"
Chủ nhiệm gật gật đầu chỉ vào Ứng Vãn: "Cô ấy chính là Ứng Vãn, là người cô muốn tìm."
Nét ngạc nhiên trong mắt người phụ nữ càng đậm hơn.
Lâm Mị chỉ nghe nói về cô em gái đã mất tích hơn 20 năm qua tư liệu.
Lúc đó cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng ngoài em trai nhà mình, cô ta còn có một cô em gái.
Lần này tới đây cũng là bị bất đắc dĩ.
Cô cho rằng cô em gái quê hơn 20 năm này cũng giống như những người xung quanh, ăn mặc quê mùa, ánh mắt tràn đầy khao khát với người thành phố.
Tuy nhiên, cô gái được trưởng thôn dẫn vào lại có chiều cao hiếm thấy với người xung quanh.
Có lẽ được thừa hưởng gen của dòng họ Lâm.
Dáng người cao gầy, khuôn mặt thanh tú ngay cả khi không trang điểm đẹp kinh người, màu da trắng đến phản khoa học.
Tóc cô buộc đơn giản, vài sợi lòa xòa hai bên mặt làm dịu đi khuôn mặt lạnh lùng của cô.
Cô chỉ đơn giản mặc một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc quần jean, ống quần xắn lên, bắp chân thẳng đẹp, đi một đôi dép lê đơn điệu màu đen, nhưng ngón chân lại trắng đẹp.
Cứ như thể cô đang bận việc gì đó và bị gọi qua.
So với Lâm Mị, cô em gái chưa từng gặp này cũng không hợp với những người xung quanh.
Lâm Mị khó tin nổi từ nhỏ cô sống ở nông thôn.
Con ngươi đen của Ứng Vãn chỉ lặng lẽ nhìn cô ta, trưởng thôn ở bên cạnh nhỏ giọng giải thích: "Ứng Vãn à, đây là người nhà cháu dựa theo tư liệu ngày bé của cháu tới tìm. Cô ấy là chị của cháu, còn là một ngôi sao!"
Ở đây rất hiếm khi thấy người thành phố chứ đừng nói là minh tinh.
Nhưng sắc mặt Ứng Vãn vẫn không đổi, chỉ khẽ gật đầu: "Chị tìm tôi có việc gì?"