Từ Tiếu ho một tiếng, nói: "Cô biết không? Chị cô là người nổi tiếng, người nổi tiếng cô biết chứ? Chính là kiểu diễn viên hát, nhảy và diễn xuất trên TV."
Ứng Vãn biết người nổi tiếng nhưng cô không biết bất cứ người nổi tiếng nào.
Hai mươi năm qua phần lớn cô làm bạn với phòng thí nghiệm và các lớp nghiên cứu, không có bất cứ ai lọt vào mắt cô.
Đừng nói đến người nổi tiếng.
Cô chỉ nhếch môi không nói gì.
Từ Tiếu biết Lâm Mị nói cô em gái này rất khó nói chuyện.
Nhưng cô không thể không kiên trì nói ý định của mình ra: "Gần đây Lâm Mị có một sự kiện, cô ấy nhận một show giải trí cần người nhà sống chung mấy tháng, show sẽ phát sóng trực tiếp, một tuần mỗi tháng. Phí vi phạm hợp đồng của chương trình này rất cao, nếu như Lâm Mị bội ước thì cô ấy cần bồi thường 200 triệu."
Ứng Vãn: "Không vay tiền."
Từ Tiếu: "..."
Cô ấy nhịn không được cười khổ: "Dĩ nhiên không hỏi vay tiền cô."
Hơn nữa là 200 triệu. Cô gái nông thôn này, cô có biết 200 triệu tượng trưng cho điều gì không?
Chỉ sợ đến cái gọi là 200 triệu cô ấy cũng không biết.
Từ Tiếu chặn lại nói: "Hiện tại chị cô có chút khó khăn, tạm thời không bỏ ra nổi 200 triệu. Chúng tôi sẽ thương lượng thỏa thuận với cô. Chỉ cần cô ghi hình show này với cô ấy, khi nào chương trình kết thúc chị cô sẽ cho cô 100 vạn."
Ứng Vãn không nói gì.
Từ Tiếu biết bảo Ứng Vãn về là không thực tế, cô ấy lại nói thêm một câu: "Mấy tháng nay Lâm Mị đến nhà cô, không đưa cô đi đâu, như vậy thì thế nào?"
Cho dù là nông thôn cho dù điều kiện khác biệt cũng hết cách rồi.
Dù sao cũng tốt hơn so với đền bù 200 triệu.
Lâm Mị chỉ cần nhẫn nhịn một chút, mất tháng sẽ trôi qua nhanh thôi.
Hơn nữa lúc không cần ghi hình, cô ấy cũng có thể đến nơi khác.
Không nhất định phải ở lại nông thôn.
Ứng Vãn quay người: "Sao cô không để cô ấy về nhà, tìm tôi làm gì chứ?"
Thái độ này rõ ràng là cô không đồng ý.
Từ Tiếu há miệng, không biết nên nói gì.
- - Đúng là người nhà họ Lâm.
Không biết vì sao trong đầu cô hiện lên câu này.
Thực chất bên trong người nhà họ Lâm kế thừa truyền thống máu lạnh, duy chỉ có với Lâm Mị là hà khác.
Những người trong gia đình là vậy, không ngờ cô em gái mất tích nhiều năm cũng thế.
Chỉ là cô nhanh chóng nhận thức suy nghĩ này của mình sai, Ứng Vãn cũng bị vứt bỏ, so về đáng thương thì cô ấy còn đáng thương hơn Lâm Mị.
Ứng Vãn đóng cửa hàng rào, Từ Tiếu chỉ có thể nhìn thấy cô vào nhà qua khe hở, thấy không rõ.
Cô ấy ảo não xoa mi tâm, mắt nhìn về phía trưởng thôn bên cạnh.
"Trưởng thôn, cháu muốn hỏi chú vài chuyện liên quan tới Ứng Vãn..."
Bên phía Ứng Vãn không làm gì được, vậy phải ra tay từ người bên cạnh cô.
Trưởng thôn là người thành thật, nhanh chóng nói ra chuyện về Ứng Vãn.
Ông chỉ nói Ứng Vãn đã đi học nhiều năm ở bên ngoài, nhưng họ không biết cô đang học gì.
Từ Tiếu thấy khó hiểu khi nghe những gì ông nói, nhưng cuối cùng không nhận được tin tức hữu dụng nào.
Chỉ là trưởng thôn rất nhiệt tình, nhất định sẽ khuyên Ứng Vãn về, nói Ứng Vãn về mới có cuộc sống tốt đẹp.
Họ mở miệng là nói cuộc sống tốt đẹp, lại chưa từng nghĩ tới người nhà Ứng Vãn rốt cuộc như thế nào.
Từ Tiếu nở nụ cười gằn.
Nhưng dù sao cũng là nhà họ Lâm, cho dù quan tâm đến cô cũng sẽ không bao giờ để cuộc sống cô khốn khó.