Anh đã từng nếm thử vô số sơn hào hải vị, cũng không có gì hiếm lạ, nhưng tài nấu nướng của Ứng Vãn quả thực không tồi.
Về hương thơm thì không hề thua kém những món ăn do các đầu bếp nổi tiếng mà anh đã từng ăn trước đây làm.
Ứng Vãn xào rau thỉnh thoảng còn phải điều chỉnh độ to nhỏ của lửa, hiển nhiên là người trong nghề.
Vốn dĩ anh muốn cho Ứng Vãn chút mặt mũi, cho dù bình thường cũng sẽ khen đồ ăn ngon, nhưng không ngờ cô nấu ngon thật.
Rút hai đôi đũa đều mới tinh đã được khử trùng, lúc Tư Luật nhận lấy bèn hỏi một câu: "Nhà cô chỉ có một mình cô ăn cơm hả?"
Ứng Vãn hỏi lại anh ta:"Bằng không thì sao?"
Lúc này Tư Luật hài lòng ngồi xuống.
Có nghĩa là chưa có ai dùng đôi đũa này, Ứng Vãn dùng rồi, anh có thể chịu đựng.
Cơm trắng dẻo mềm, hạt gạo hảo hạng được chăm chút đặc biệt, được gửi đến cho riêng mình cô, nơi khác muốn mua cũng không được.
Hai người ngồi trong chòi hóng mát, cá sau khi hấp xong được rải một loại nước sốt đặc biệt, thịt cá tươi ngon bung ra do hơi nóng, nếm thử một miếng, hương vị ngon không thể tả.
Thịt bỏ cô bỏ thêm ớt, là khẩu vị của riêng cô.
Tư Luật không đụng đũa.
Bởi vì anh không ăn được cay.
Ứng Vãn không quan tâm, cô vui vẻ ăn một mình, Tư Luật đơn thuần chỉ là người ngoài.
Tư Luật không keo kiệt khen ngợi: “Tay nghề nấu nướng của cô thực sự rất tốt, không thua gì những đầu bếp nổi tiếng mà tôi đã từng ăn”.
Ứng Vãn không nói gì.
Tư Luật ăn cơm rất nhã nhặn, cho dù có ngon cỡ nào cũng chỉ ăn đến mức độ cho phép.
Đương nhiên, dù sao cũng ăn cơm ở nhà Ứng Vãn, ăn xong bát cơm, nhìn thấy bộ dạng lầm lì của Ứng Vãn, Tư Luật đặt bát đũa xuống, không nhịn được cười: "Mấy người thường làm thí nghiệm, lâu không tiếp xúc với mọi người, không biết giao tiếp với người bình thường như thế nào sao?"
Ứng Vãn: "Trông anh không giống người bình thường."
Anh ta nghe vậy cũng không tức giận, chỉ cười nhếch mép: "Cô định quay chương trình kia thật à?”
Ứng Vãn: "Chuyện tôi đã đồng ý rồi sẽ không đổi ý."
Tư Luật: "Được rồi, tôi muốn xem các đồng nghiệp giáo sư của cô trông như thế nào khi họ nhìn thấy cô trên TV."
Nói xong, anh ta nhìn Ứng Vãn, trầm ngâm suy nghĩ, ngón tay gõ lên bàn đá, đột nhiên nói: "Chỉ có chị cô đến gặp cô thôi à, cha mẹ cô không tới à?"
Ứng Vãn ăn một miếng cơm, gắp một miếng ca: "Không đến không phải càng tốt sao?"
Cô muốn được yên tĩnh.
Tư Luật không biết nhiều về cha mẹ cô, chủ yếu là vì nhà họ Lâm không đủ đẳng cấp làm nhà họ Tư chú ý tới, trước kia cũng chưa từng nghe nói đến.
Tư Luật nhận được tin từ cấp dưới của mình, cộng thêm việc nhà nước luôn áp chế những tin tức về Ứng Vãn, vì vậy anh không khua chiêng múa trống đi điều tra.
Nhưng nhà họ Lâm thì khác.
Nhìn thấy thái độ này, Tư Luật biết nhà họ Lâm có chuyện gì đó mờ ám, hình như nghĩ ra điều gì đó buồn cười, anh nói: "Không phải cha mẹ cô cho rằng cô lớn lên ở nông thôn, cảm thấy cô làm mất mặt bọn họ nên không muốn tìm cô đấy chứ?"
Ứng Vãn: "Chuyện này anh nên đi hỏi bọn họ, hỏi tôi làm gì?"
Tư Luật cực kỳ nhạy bén, mới nói mấy câu đã chạm tới cửa ngõ nhà họ Lâm.
Nghĩ đến cảnh tượng đó, anh cảm thấy mình đã chỉ ra trò cười.
Ứng Vãn bắt đầu đuổi người đi: "Ăn xong rồi, anh cũng nên đi rồi."
Tư Luật: "Cô đúng là vô lương tâm, tôi mới đến không lâu cô đã đuổi đi rồi?”
Ứng Vãn: "Ăn trực một bữa cơm, lại còn là tôi nấu, anh có gì không hài lòng sao?"