Cô đã 24 rồi, nếu là người thuộc dòng họ Lâm thì ở tuổi này cô đã có thể bắt đầu giúp đỡ gia đình.
Nhưng nhà họ lâm tuyệt đối không để một cô gái lưu lạc bên ngoài 20 năm can thiệp vào công việc kinh doanh của gia đình. Nhưng không khó để sử dụng mối quan hệ để giúp Ứng Vãn tìm được một công việc không lo cơm áo.
Huống chi Lâm Mị là một minh tinh.
Ứng Vãn: "Chị nói rất hay, nhưng tôi không muốn về, tôi nghỉ ngơi một năm."
Câu này rơi vào tai Lâm Mị, chính là "Tôi còn muốn chơi một năm nữa."
Lâm Mị có chút không hiểu: "Nếu em muốn nghỉ ngơi thì về nhà họ Lâm cũng có thể nghỉ ngơi, nhất định phải ở đây sao?"
Ứng Vãn nhíu nhíu mày, lông mi thật dài phủ bóng dưới mi mắt, lúc này bóng đen tụ lại với nhau khiến Lâm Mị không thấy rõ ánh mắt cô, không đoán được suy nghĩ của cô.
"Thôn Hoa Dương là nơi ông nội nuôi nấng tôi, đương nhiên tôi muốn nghỉ ngơi ở đây. Nếu chị không có việc gì khác thì về đi."
Giọng cô dần dần lạnh đi, Lâm Mị nghe rõ sự xa cách trong lời nói của cô.
Lâm Mị hơi kinh ngạc.
Cô không hiểu tại sao cô em gái thứ hai này lại khác với những gì cô tưởng tượng, nhưng cô nói tiếp: "Chị còn chưa nói cho em biết cha mẹ em tên gì, em biết em còn em trai em gái không?"
Trước đó Lâm Mị cũng không biết mình còn có một cô em gái.
Nhưng hoàn cảnh của cô ở nhà họ Lâm thật ra cũng không khá hơn chút nào.
Ứng Vãn: "Và không liên quan đến tôi."
Thiếu người nhà họ Lâm cũng đủ để nhìn thấy thái độ của bọn họ, cho nên Ứng Vãn không có chút gánh nặng nào.
Lâm Mị lập tức cảm thấy khó giải quyết.
Đúng lúc này, một cô gái mặc áo sơ mi trắng váy đen, dáng người không kém gì Lâm Mị chỉ là đã có tuổi và có chút thướt tha.
Cô ấy đứng bên ngoại gọi: "Mị Mị, chúng ta sắp hết thời gian rồi.”
Lâm Mị quay đầu, lên tiếng: "Được."
Cô biết lần này không khuyên được Ứng Vãn, chỉ có thể nói: "Em có điện thoại không? Cho chị số đi, đến lúc đó chị sẽ liên lạc với em, chị bận quá không làm gì được."
Cô là diễn viên lại có lịch trình bận rộn, lần này tới thôn Hoa Dương gặp cô em gái này đã cố sắp xếp thời gian.
Ứng Vãn không nhúc nhích, chỉ nói: "Chị nói cho tôi đi."
Lâm Mị: "..."
Cô đọc một dãy số ra, vừa dứt lời Ứng Vãn đã nói: "Nhớ rồi, chị có thể đi."
Lâm Mị không tin: "Em nhớ kỹ thật?"
Cô nghi ngờ cô em gái này đang lừa cô.
Ai ngờ vẻ mặt Ứng Vãn lạnh lùng đọc lại dãy số kia một lần nữa, tốc độ rất nhanh, không thiếu một số.
Không khó để viết ra một con số ngay lập tức, nhưng cái khó là nếu không nghe kỹ thì có lẽ đã quên ngay.
Lâm Mị không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời đi theo sự thúc giục của người quản lý.
Hoàn cảnh thôn Hoa Dương quả thực không tốt lắm, cô không thể sống ở đây.
Chỉ có thể vào huyện thành trước.
Khi họ đến xe van, người đại diện Từ Tiếu hỏi cô: "Thế nào rồi?"
Lâm Mị Nàng, trên mặt sáng rỡ không giấu được vẻ buồn bã: “Em ấy khó hơn em tưởng tượng. Em nghĩ em ấy sẽ rất kích động, kết quả em ấy nghe chuyện em là chị gái thì giống như em nói một câu thời tiết có được hay không, không có chút thay đổi nào."
Từ Tiếu hơi kinh ngạc: "Người bình thường tìm thấy gia đình ruột sẽ không thèm quan tâm thế à?"