• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở nơi nông thôn này, không biết cậu ấm này để mắt đến cái gì

Chỗ này cũng không tính là địa bàn của cô, cô cũng lười quản hành vi của người khác.

Mở cửa định bước vào, giọng nói của Tư Luật chậm rãi truyền đến: "Nghe nói chị cô tìm tới? Người nhà thất lạc nhiều năm à?”

Ứng Vãn: "Ừ."

Cô mở cửa bước vào, thấy cô định đóng cửa lại, Tư Luật cười nhếch mép: "Tốt xấu gì tôi cũng là người hợp tác với cô sau này, cô không định mời tôi vào ngồi chơi sao?”

Ứng Vãn cau mày: "Tùy anh."

Dù sao cô cũng đang bận.

Cửa hàng rào không đóng, bên trong còn có công nhân đang làm việc, Ứng Vãn vào phòng ngủ cất giấy tờ, lúc ra ngoài đã thấy Tư Luật ngồi trong chòi nghỉ mát.

Trong chòi nghỉ mát có kê bàn đá và ghế dài, trang nhã và sạch sẽ, anh ta ngồi đó cũng không lạc lõng, ngược lại còn tăng thêm vẻ tao nhã..

Anh ta chống tay lên đầu đánh giá xung quanh: "Tôi thật sự không biết ở đây có gì tốt, ra ngoài mua gì cũng bất tiện."

Ứng Vãn không lên tiếng.

Tư Luật lại nói: "Người nhà của cô không chỉ tới tìm cô, nghe nói chị của cô còn là minh tinh nổi tiếng, tôi còn nghe nói cô đồng ý quay một chương trình chung với chị cô nữa, cô muốn tiến vào giới giải trí hả?”

Ứng Vãn ngẩng đầu, nhàn nhạt nhìn Tư Luật: "Có ai nói với anh là anh nói rất nhiều chưa?"

Tư Luật đột nhiên bật cười, gương mặt vốn rất ưa nhìn mang theo chút xấu xa: "Tôi không có gì để nói với người khác, nhưng lại có rất nhiều lời muốn nói với cô, cô không thích nói chuyện, nếu tôi không nói gì đó, chẳng phải chán muốn chết sao? Sao nào, chê tôi nói nhiều hả?”

Thấy cô gái không đáp, quay đầu bước đi, Tư Luật cười nhạo: "Có người yêu cầu tôi nói hai câu tôi còn không nói, còn cô thì lại chê tôi."

Nhưng vậy thì có sao, anh rất ưa thích giọng điệu của cô.

Không phải đổi lại thành người khác có cá tính như vậy, anh cũng không thích, ai bảo Ứng Vãn thông minh làm gì.

Sắp đến trưa, Ứng Vãn muốn nấu cơm, nhưng đối phương lại không có ý định rời đi.

Mặc dù cô không thích người khác đến gần, nhưng cũng sẽ không tùy tiện đuổi người.

Tốt xấu gì gia tộc của anh ta có thể sẽ là đối tác trong tương lai của cô.

Trưởng thôn mang cho Ứng Vãn một con cá, đứng ngoài hàng rào hét lớn: "Vãn Vãn, chợ trên thị trấn bán cá biển, không có xương, ăn không bị hóc, ông mua cho cháu 2 con, ra cầm vào đi này.”

Ứng Vãn mở cửa, trông thấy trưởng thôn cầm cá, cô móc tiền trong túi quần.

Trưởng thôn thấy vậy thì ngăn cô lại, nhét túi ni lông đựng cá vào tay cô: "Đừng, đừng, đừng, chỉ là hai con cá, không đáng mấy đồng, cháu cầm lấy ăn đi, đừng để ông giận."

Ứng Vãn im lặng một lúc, sau đó nhận lấy cá: "Cảm ơn ông trưởng thôn."

Trưởng thôn phẩy phẩy phẩy tay: "Không, không cần khách sáo như vậy làm gì, đều là người cùng thôn với nhau cả."

Trong lúc nói chuyện thì thấy trong nhà có một bóng người đặc biệt, nhìn lại lần nữa thì thấy một người đàn ông ăn mặc rất mốt đang đứng ở nơi đó, cười ẩn ý nhìn về phía bên này, tròng mắt tràn đầy màu sắc khi chuyển động, cả người giống như đang phát sáng.

Mắt trưởng thôn sáng rực lên.

"Vãn Vãn, đây là người ông nhìn thấy ngày hôm qua..."

Thấy người kia đột nhiên xuất hiện trong nhà Ứng Vãn, ông chợt nghĩ ra điều gì đó.

Ẩn ý liếc nhìn Ứng Vãn một cái, không đợi Ứng Vãn giải thích, bèn nói: "Đồ ông cũng đưa cho cháu rồi, ông về trước đây, tạm biệt cháu.”

Ứng Vãn: "..."

Hình như trưởng thôn đã hiểu lầm cái gì, song cô cũng khó mà nói ra thân phận của Tư Luật.

Ngôi làng cần sự bình yên, cô không muốn bị người khác biết đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK