Trong một căn phòng tối đen, có một người con gái đang tuyệt vọng ngồi khóc nấc dưới sàn nhà lạnh lẽo. Cơ thể cô gầy yếu như không còn sức sống, ánh mắt mơ hồ đến đáng thương. Đột nhiên, cô không khó nữa, lấy tay lau sạch đi những giọt lệ đang lăn dài trên má, cô trực riếp đi vào nhà tắm, không cởi quần áo mà trực tiếp ngồi vào trong, cho nước chảy ra bồn tắm. Cô co hai chân lại, tự ôm chặt lấy bản thân mình, ánh mắt cô lúc này đã trống rỗng, trong miệng cứ lẩm bẩm, lập đi lập lại một câu: "Chết đi có lẽ là sự giải thoát tốt nhất."
Chỉ vài giây sau, cô bước ra khỏi bồn tắm, mang theo quần áo ướt sũng và nặng nề trở về phòng. Đột nhiên, cô kéo từ ngăn tủ ra và lấy một con dao nhỏ, cứ vậy quay trở lại bồn tắm.
Cô muốn làm gì ư? Còn có thể làm gì?
Cô nhìn chăm chăm vào cổ tay mình, mỉm cười tự giễu và rạch vào tay một đường ngay đúng động mạch, máu văng ra tung toé, đôi mắt cô nhắm nghiền lại, cánh tay xụi để mặc cho máu chảy ra. Chỉ trong giây lát, bồn tắm đã là một màu đỏ tươi, vừa kinh diễm như hoa hồng lại vừa rùng mình khiến người ta đáng sợ. Nhưng có lẽ là một sự giải thoát tốt đẹp cho cô gái này, kết thúc tất cả.
Nhưng không, vì giờ này là giờ cơm tối, quản gia đi lên lầu, gõ cửa phòng mấy lần cũng không ai lên tiếng, nghĩ có chuyện chẳng lành xảy ra nên ông đã tự ý dùng chìa khoá mở cửa bước vào.
Bên trong không có ai, cũng không có ánh đèn, chỉ có ánh đèn nơi cửa phòng tắm đang sáng, cửa phòng tắm không đóng, quản gia vừa đi vào đã bị cảnh tưởng trước mắt làm cho hốt hoảng, thân già yếu ớt dường như không thể đứng vững nữa.
Cô gái ấy đang nằm trong một bồn nước đỏ tươi, đầy mùi máu tanh, đây đúng là một vụ tự tử vừa bi thương, vừa kinh hoàng, cô ấy... cũng chỉ mới 25.
Quản gia nhanh cgosng bước đến, đỡ cô ra khỏi bồn tắm và thất thanh gọi: "Thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân! Cô cố lên."
Vì trong căn biệt thự này ngoài quản gia ra thì chỉ có cô và một tên tài xế, quản gia đặt cô lên giường rồi nhanh chóng gọi cho cấp cứu và kêu tài xế vào trong giúp đỡ.
Bệnh viện cách biệt thự khá gần, chỉ một chốc xe cứu thương đã đến và đưa cô gái đi.
Cô tên là Đặng Linh Vi, năm năm cô cũng chỉ mới 25 tuổi, kết hôn đã ba năm nhưng có ai tin không? Cô vẫn là một cô gái trong trắng.
Cô là vốn là một đứa trẻ mồ côi, lúc nhỏ sống ở cô nhi viện hay bị bạn bè ức hiếp, cười nhạo, lớn liên cũng chẳng vui vẻ là bao nhiêu, luôn sống khổ cực hơn những cô gái đồng chan lứa rất nhiều.
Vậy mà không hiểu vì sao, năm 20 tuổi cô đã biến thành tam tiểu thư của nhà họ Đặng.
Thì ra lúc trước mẹ cô là gái quán bar, vì qua lại với một người đàn ông có vợ, để lỡ cô thai nên mới vứt bỏ cô ở bệnh viện. Vậy là thế giới của cô sụp đổ từ đó, cô cứ tưởng họ vì có nỗi khổ riêng niên mới bỏ cô lại, sau này nhất định sẽ đến đón cô, không ngờ... mẹ cô lại là tiểu tam, ba cô là một người đã có gia đình ấm êm, hạnh phúc.
Khi trở về với thân phận vốn có của mình, trở về với nhà họ Đặng, cô khongl khác nào là một kẻ thừa thải, bị mọi người trong căn nhà đó xem như là súc vật. Ngay cả ông ta - ba của cô cũng vô tâm với cô.
Đây vốn dĩ không phải là một gia đình cô luôn mơ ước, cũng không phải là một người cha mà cô cần, cô thà là không có thì hơn.
Mỗi ngày cô sống trong căn nhà đó đều như ở địa ngục trần gian, phải khổ sở, chịu biết bao sỉ nhục, chì chiết, mắng chửi, hành hạ khó khăn lắm cô mới sống lây lất được qua ngày, cũng đã xem như là kiên cường lắm rồi.
Nhưng sự chịu đựng của con người là có giới hạn. Hai năm sau, cũng chính là năm cô hai mươi hai tuổi, hai gia đình Đặng - Tần thực hiện lời hứa liên hôn.
Mọi chuyện đáng lẽ diễn ra suông sẻ vì người mà họ Tần kia muốn lấy là Đặng Tử San, cũng chính là em gái cùng cha khác mẹ của cô, hai người họ yêu nhau đắm đuối như vậy, là một cặp trời sinh, lấy nhau cũng không có chuyện gì lạ.
Nhưng trong lễ cưới, cô dâu sớm đã không còn là Đặng Tử San nữa mà là Đặng Linh Vi, cô trực tiếp trở thành một kẻ thế thân.
Vì sao à?
Vì Đặng Tử San còn trẻ như vậy, cô ta chỉ mới hai hai mươi, còn chưa học xong, sao có thể vì hai chữ tình yêu mà giam chân cuộc đời mình, ngoan ngoãn biến thành một người vợ hiền, dâu đảm được chứ. Huống hồ chi cô ta còn là một người tài giỏi, tương lai rộng mở, cộng thêm lúc đó có một trường học ở nước ngoài đã chọn trúng cô ta, cô ta càng không thể ở lại nước kết hôn. Thế là trước khi hôn lễ diễn ra, cô ta đã bỏ đi trong đêm. Còn Đặng gia, bọn họ đã vì mặt mũi, danh dự, lợi ích mà thẳng tai đẩy cô vào hố sâu. Rõ ràng họ buết người đàn ông này lạnh lùng, tàn ác, và đáng sợ như thế nào.
Đúng vậy, họ biết, nhưng cô gái ngốc mang tên Đặng Linh Vi thì không hề hay biết, thậm chí trong lòng cô còn dâng lên một chút cảm giác vui sướng khi được kết hôn cùng anh. Cô còn quá trẻ và quá ngây thơ nên đuingw nhiên có quyền mơ mộng, nhưng khi tỉnh mộng, chắc chắn chỉ có đau đớn đến tột cùng mà thôi.
Danh Sách Chương: