• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay lại là một ngày đẹp trời, một ngày đầy nắng ấm áp khiến tâm tình người khác tươi vui. Ngay cả mấy khóm hoa trong vườn cũng đã nở rộ, thu hút ong bướm cùng đến và tổ chức một bữa tiệc mật hoa. Đương nhiên, Linh Vi cũng vì vậy mà cảm thấy hạnh phúc, ít ra thiên nhiên sẽ không khiến cô đau lòng, sẽ không khiến cô rơi nước mắt.

Linh Vi ở nhà ngoài nấu cơm cho anh và làm những chuyện vặt vãnh thì cũng không có gì để làm, bình thường cũng không hay ra ngoài hay giao tiếp với người khác. Cô cứ an phận như vậy cùng Dưa Hấu ngồi trên chiếc xích đu ở ngoài vườn mà ngắm hoa, ngắm trời đất, thỉnh thoảng cũng có nói chuyện với quản gia.

Cứ tưởng ngày hôm nay sẽ trôi qua thật yên bình, không ngờ Đặng lão phu nhân lại đến tìm cô, cô ta đứng ở ngoài cổng bấm chuông inh ỏi khiến cho Dưa Hấu cũng chạy mất.

Cô vừa bước ra mở cửa thì giọng của bà ta đã lanh lãnh bên tai: "Mày ác vừa thôi chứ? Ông ấy dù sao cũng là va của mày, nếu không có ông ấy thì sẽ có mày của ngày hôm nay sao? Mày còn dám vì vài trận đòn mà trả thù ông ấy. Mày đã thêm mắm dặm muối gì rồi mà để cho Tần Minh Hạo cắt hết vốn đầu tư vào Đặng thị? Mày cũng hay thật, khi bọn tao kêu mày quyến rũ hắn thì mày không chịu hành động, bây giờ khi Tử San nhà tao về rồi thì mày lại dùng chiêu để níu giữ hôn nhân này, không muốn trả lại vị trí cho con bé còn muốn hại Đặng gia?"

Linh Vi nghe bà ta mắng nhiếc mà ong ong cả đầu, cô không hề biết chuyện này, chuyện làm ăn của anh cô chưa từng hỏi đến, cũng chưa từng nhắc đến hay kêu anh góp vốn vào Đặng gia. Người ta thường nói, yêu ai yêu cả đường đi, anh yêu Đặng Tử San như vậy, tự khắc sẽ đối tốt với Đặng gia, không cần cô phải nhọc lòng lên tiếng.

Nhưng còn việc anh rút vốn đầu tư? Chuyện này... cô không biết nên giải thích thế nào cho đúng. Anh cũng đâu thể vì cô mà làm vậy, đó là đều mà trời đất có sập cũng không thể xảy ra.

"Chuyện... chuyện đó thì có liên quan gì đến tôi?"

Đặng phu nhân tức giận, bà ta dơ tay lên nói: "Cái con vong ân bội nghĩa này."

Bà ta vốn đã định tát cho Linh Vi vài bạt tay nhưng quản gia ở phía sau lên tiếng khiến bà ta khựng lại: "Đặng phu nhân! Bà định làm gì với thiếu phu nhân của chúng tôi vậy?"

Bà ta biết quản gia làm việc ở Tần gia lâu năm, lại còn được Tần gia coi trọng, kính nể, ngay cả hai đứa con trai của ông cũng làm việc cho Tần Minh Hạo nên bà ta có chút kiêng nể mà hạ tay xuống.

"Mày đừng quên, mày cũng mang họ Đặng, nếu Đặng gia gặp nạn, mày cũng không tránh khỏi. Hơn nữa, sau này Tử San sẽ trở thành Tần thiếu phu nhân, đến cuối cùng mày vẫn phải nương nhờ vào Đặng gia mà sống, vì vậy, mày nên biết điều vào." Đặng phu nhân nói một tràng dài rồi liếc cô một cái, sau đó rời đi.

Linh Vi đứng ở cổng mà tay chân run rẩy, cô không hiểu, mấy chuyện này thì có liên quan gì đến cô, sự tồn vong của Đặng gia thì liên quan gì đến cô? Tại sao bọn họ cái gì cũng đổ hết lên đầu cô?

Linh Vi đứng chết lặng ở đó, đến khi quản gia bước lại gần hỏi han cô mới mỉm cười bảo là bản thân không sao.

...

Bình thường buổi trưa Tần Minh Hạo sẽ không về nhà nên cô chỉ nấu vài món nhạt nhẽo, nhiều khi còn không màng đến ăn trưa.

Thật ra cô cũng muốn nấu nướng vài món ngon đem đến công ty cho anh, cùng anh ăn uống, cười đùa vui vẻ. Nhưng cô là một người nhát gan, cô sẽ sẽ như lần trước, sẽ lại làm anh đùng đùng tức giận, sẽ lại vô tình gặp Đặng Tử San, bắt gặp hai người họ ân ân ái ái, cười nói như một cặp đôi thật sự.

Trái tim cô được cấu tạo bằng thủy tinh, cô không thể chịu đựng được sự vỡ tan từng mảnh của trái tim, cô thà tai không nghe, mắt không thấy mà ở bên anh suốt khoảng thời gian còn lại.

Ngồi ngồi trên bàn ăn mà miệng lại đắng ngắt, không có chút khẩu vị, đột nhiên cô nghe thấy bên ngoài có tiếng xe quen thuộc.

Không phải chứ? Không lẽ là anh?

Cô mừng rỡ đi ra ngoài thì thấy quản gia nói gì đó với anh, sắc mặt anh chợt biến sắc.

Anh đi vào, không đầu không đuôi nói với cô một câu: "Đừng quan tâm đến bọn họ nữa, bao lâu nay bọn họ ỷ vào Tần thị, hống hách vậy là đủ rồi."

Cô nghe hiểu ý anh nhưng không đáp lại, cô chỉ cười cười hỏi anh: "A Hạo, anh... anh ăn gì chưa?"

Anh nghe hai tiếng A Hạo, vẫn cảm thấy có gì đó không quen, dù sao trước giờ ngoài ba mẹ ra thì cũng không ai gọi anh như vậy, ngay cả Đặng Tử San cũng chỉ gọi anh bằng tên, anh hơi khựng lại một chút rồi bâng quơ nói: "Chưa ăn."

Anh đi vào ngồi vào bàn ăn, cứ tưởng sẽ là một bàn đầy tức ăn như thường ngày, không ngờ trên bàn chỉ có món trứng chiên, rau xào và một bát cơm đang ăn dở.

Linh Vi có hơi lúng túng giải thích: "À, có một mình em, ăn cũng không nhiều, hay là anh đợi một chút, em đi nấu cho anh vài món, nhanh lắm."

Minh Hạo xua tay, ý là không cần: "Bình thường em cũng ngược đãi bản thân mình quá đó, hèn gì ốm yếu như vậy, chỉ sợ thêm một thời gian nữa ngay một cơn gió thoảng cũng có thể thổi bay em đi."

Tần Minh Hạo nói một cách thoải mái rồi vơ lấy bác cơm cô đang ăn dở, ăn một cách ngấu nghiến khiến cô đơ cả người: "Cái... cái... cái bát cơm... đó là của em, cả đôi đũa."

"Không sao, anh không chê, em đi lát bát khác đi."

Cô cũng không hiểu vì sao anh lại như vậy? Là do đói quá sao? Nhưng mà... như vậy có được coi là hôn gián tiếp không?

Mặt Linh Vi đỏ ửng, cô vào trong lấy một bát đũa khác và bới cơm. Ăn cùng Tần Minh Hạo khiến tâm trạng cô vui hẳn lên, đột nhiên lại có cảm giác ngon lạ thường.

Sau bữa cơm đạm bạc không thể đạm bạc hơn, Tần Minh Hạo trầm giọng nói với cô: "Em rửa bát đũa xong thì lên thay đồ đi, anh đưa em đến chỗ stylist, hôm nay nhà họ Phó có mở một bữa tiệc, mừng con trai của họ mới từ nước ngoài trở về, sau này cậu ta sẽ là người thừa kế của Phó thị nên bữa tiệc làm quen này không thể không đi, em là phu nhân của anh càng không thể không đến cùng."

Động tác rửa bát của Linh Vi chợt dừng hẳn, cô lúc trước tuy có từng được Đặng gia cho đi học lễ nghi nhưng những bữa tiệc lớn như vậy cô chưa từng đến bao giờ nên trong lòng không khỏi bất an. Chủ yếu vẫn là sợ làm anh mất mặt.

"Em... em nhất định phải đi sao?"

"Ừm." Tần Minh Hạo lạnh giọng.

Thật ra anh cũng không muốn dẫn cô đến những chỗ như vậy, ba năm nay anh toàn cùng người mẫu, hoa hậu đến mấy bữa tiệc thượng đẳng nhưng hôm nay thì khác, mấy vị tiền bối, bạn bè thân thiết của ba anh - Tần lão gia cũng sẽ đến, lúc trước bọn họ từng đến tiệc cưới của anh, nếu anh cùng vợ đến mà đi cùng cô gái khác thì bọn họ sẽ lại đánh giá anh rồi nói này nói nọ trước mặt ba anh khiến ông ấy lại phiền lòng.

"Nhưng mà A Hạo, em..." Linh Vi còn chưa dứt lời thì anh đã nói một câu rồi đi lên lầu: "Nhanh lên đi, anh chờ."

Linh Vi không khước từ được đồng thời cũng không thể không lo lắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK