• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tối hôm đó, trong lúc Linh Vi đang ở trong nhà tắm, Tần Minh Hạo ở trong phòng, nằm ở trên giường đọc sách lại bất giác nhớ đến điều gì đó.

Anh nhớ lại những lời người phụ nữ kia nói lúc chiều, cô ta miệng mồm chua ngoa, nói cái gì mà đồ hàng hiệu, cái gì mà trang sức, cái gì mà không giống như một thiếu phu nhân.

Những lời nói đó cứ không ngừng làm ảnh hưởng đến tâm trạng đọc sách của anh, cuối cùng anh đã gấp cuốn sách lại, bỏ lên bàn và đi xuống giường, anh đi đến tủ quần áo của cô, bình thường anh đều không quan tâm đến những thứ này.

Anh mở tủ ra, dò xét cẩn thận, quả nhiên là chỉ có vài bộ quần áo đơn giản, không có một bộ nào là đồ hàng hiệu xa xỉ, thậm chí còn có vài bộ mà anh đã thấy cô mặc từ ba năm trước đến bây giờ.

Anh nghe nói, mỹ phẩm của phụ nữ phải nói là chất thành đống, vậy mà Linh Vi lại không có nhiều như vậy, chỉ vỏn vẹn vài món. Ngay cả đồ trang sức cũng không nhiều.

Dường như cô không giống với những người phụ nữ kia, không hề biết chăm sóc cho vẻ bề ngoài, cũng chưa từng thấy cô ra ngoài mua sắm cho bản thân một thứ gì.

"Cạch" một tiếng, cửa phòng tắm mở ra, một người phụ nữ trắng trẻo với mái tóc ướt sũng dài đến thắt lưng, bộ đồ ngủ kín đáo không có chút sơ hở.

Tuy vậy mà vẫn đẹp đẽ đến chói mắt, không cần ra sức quyến rũ, không cần cầu kì, chỉ với chiếc mặt mộc ngây thơ, non nớt đã có thể hút mắt người nhìn, ngay cả anh.

"Anh sao vậy?" Linh Vi vừa dùng khăn lau máu tóc dài của mình vừa hỏi anh. Nhưng anh không trả lời, trực tiếp đi đến giật lấy chiếc khăn trên tay cô: "Em ngồi đi, để anh giúp em."

Linh Vi đơ cả người, một tổng tài tại thượng như anh sao lại làm những thứ này?

"Còn đứng đó là gì? Còn không mau lại đây." Anh nói.

Lúc này cô mới hoàn hồn, đôi môi mỉm cười rạng rỡ đi đến ngồi trước mặt anh, anh quả thật chưa bao giờ làm những thứ này cho người khác nhưng đối với cô lại hết sức nhẹ nhàng và cẩn thận. Có lẽ sợ cô đau chăng?

Mái tóc Linh Vi thật sự rất đen, rất dài, rất mềm mại, lại có một mùi thơm rất dễ chịu. Bầu không khí dần trở nên ảm đạm nhưng nóng bỏng lạ thường, Tần Minh Hạo chợt vén mái tóc của Linh Vi sang một bên, để lộ cái cần cổ trắng ngần, anh cúi đầu xuống, hởi thở anh phả vào cổ của cô khiến cô rùng mình.

"Á, đau..." Đột nhiên Minh Hạo lại cắn thật mạnh vào cổ của cô, hận không thể nuốt chửng lấy cô vào bụng.

Sau đó tay anh lại nâng cằm cô lên, ép cô ngửa đầu về phía sau, còn anh từ trên cao cúi xuống chiếm trọn lấy đôi moi căng mọng, ngọt ngào. Đôi mắt Linh Vi mở ra, mơ hồ và long lanh, còn chưa kịp phản ứng thì bên tai đã vang lên một chất giọng trầm ấm: "Được không?"

Được không?

Anh đang muốn nói gì?

Là đang hỏi cô sao?

Linh Vi hiểu hàm ý trong câu nói của anh, đỏ mặt tía tai, cô mím môi do dự không biết trả lời thế nào, cô vốn không thể từ chối nhưng nếu đồng ý thì anh sẽ cho rằng là cô dễ dãi không?

Linh Vi cúi đầu, cúp mi che đi sự hoảng loạn, chần chừ trong đôi mắt. Cô còn chưa suy nghĩ xong, anh đã xoay người cô lại, quỳ xuống và ngẩng đầu lên nhìn cô.

Cô không thể trốn tránh, nhìn thẳng vào mắt anh, cô nhìn thấy yết hầu của anh lên xuống vài lần rồi lại gặm nhấm lấy môi cô, lần này không chỉ bên ngoài, lưỡi anh đã bắt đầu cho vào khoang miệng, tìm kiếm lưỡi mềm và thâm nhập vào sâu bên trong để thăm dò.

Thấy cô không có vẻ gì là kháng cự, anh nhếch mép, phả hơi vào tai cô: "Được không? Hửm?" Rồi liếm láp trái tai của cô khiến cơ thể cô không ngừng run lên. Cô khẽ "Ừm" một tiếng. Anh ở gần như vậy, sao có thể không nghe thấy, nhưng anh lại muốn cô mở miệng mà hỏi lại: "Em nói gì? Không được sao?"

Cái tay hư hỏng, thon dài của anh đã bắt đầu chiếm tiện nghi của cô, thâm nhập vào bên trong váy ngủ.

Từng chỗ mà anh sờ qua đều để lại sợ ấm áp khiến cô tê dại, mặc dù cách một lớp vải mỏng nhưng cô có thể cảm nhận được sự khác lạ của bản thân.

"Linh Vi?" Tần Minh Hạo thấy cô siết chặt tay ở trước ngực, hai mắt nhắm ngắm chặt, cơ thể không ngừng rùng mình, run rẩy, cảm giác như tiểu bạch thỏ, rất đáng yêu khiến anh không ngừng muốn trêu ghẹo.

"Ưm..." Một ngón tay của anh chợt tiến sâu vào khiến cô không không chế được mà khẽ rên, nhưng khi phát hiện ra âm thanh kì lạ của chính mình, cô đã cắn chặt môi.

Một tay anh ở bên dưới không ngừng chơi đùa, một tay ôm lấy eo cô, anh lại dùng hơi thở và giọng trầm thấp khiến tâm trí cô dần trở nên mê loạn, thần trí mê muội: "Được không? Anh có thể không?"

Lần này anh cho vào cả hai ngón tay, cơ thể cô run rẩy kịch liệt, toàn thân như như căng ra, bất giác mà ưỡn lưng: "Được, A Hạo, em đồng ý. Anh đừng làm vậy, anh đừng trêu chọc em nữa, em thật sự khó chịu."

Tần Minh Hạo khoái chí, anh thoả mãn nhếch mép rồi trực tiếp bế cô lên giường.

Soạt! Trong chốc lát, chiếc áo của anh được cởi ra và quăng xuống giường, để lộ cơ thể rắn chắn, khoẻ mạnh và bờ vai rộng lớn.

Linh Vi nhìn anh chằm chằm không chớp mắt khiến anh như muốn phát điên, anh cúi người, đè lên thân thể nhỏ bé của Linh Vi, nắm lấy tay cô và đặt vào cơ bụng của mình: "Em cảm nhận thử đi! Có thích không?"

Linh Vi như bị anh thôi miên, gật đầu rồi lại lắc đầu.

"Không thích thật sao?" Một giây trước nét mặt anh hiện lên vẻ biến thái, một giây sau anh lại cầm lấy tay Linh Vi, đặt vào thứ to lớn đang nhô lên ở đũng quần.

Linh Vi đỏ mặt muốn tút tay lại nhưng Tần Minh Hạo lại khống chế, không cho cô có đường lui: "Bây giờ thì sao? Hửm? Vẫn không thích?"

Linh Vi lần này không phản ứng gì, không dám gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ nhìn anh chằm chằm, đỏ mặt tía tai, đôi mắt dường như còn có chút oan ức và rôm rốm nước mắt.

Anh vốn dĩ đang biến thái mê hoặc cô nhưng không hiểu sao lại bị cô phản đòn, thứ đó của anh càng lúc càng to như muốn nổ tung. Anh không chờ thêm được nữa, khẽ nhỏ giọng: "Chiết tiệt! Sao lại đáng yêu như vậy." Rồi cúi người xuống trực tiếp cắn xé đôi môi màu hồng đào của Linh Vi, gấp gáp đến mức xé toạc cả váy ngủ của cô ra một cách thô bạo.

"Ưm... ư, đừng, sờ vào chỗ đó."

"Ý em là chỗ nào? Chỗ này sao?" Tần Minh Hạo cố tình chọc vào chỗ nhạy cảm của Linh Vi, chỉ mân mê, miết nhẹ đã khiến cô cầu xin anh, anh đương nhiên là rất hài lòng: "Đừng che miệng lại, cứ thoải mái đi, anh muốn nghe hết thảy tất cả. Nào! Rên thử cho anh nghe đi em." Lần này anh dùng cả lưỡi và tay cùng một lúc làm cho cô không kiềm chế được mà học đánh vần: "A....ư..."

Khi thứ to lớn kia bắt đầu được đưa vào cơ thể, Linh Vi đã không khỏi rùng mình, hai tay siết chặt vào ga giường. Nhưng Tần Minh Hạo đã nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau. Anh cúi người xuống liếm đi giọt nước mắt mằn mặn đang lăn dài và thì thào: "Ngoan! Đừng siết chặt anh như vậy. Anh sẽ không nhịn nổi mà làm đau em mất. Hự! Linh Vi, sao em lại mê người như vậy, khiến anh... có phải em muốn làm anh phát điên không? Khiến cho anh chỉ muốn ăn sạch em, cắn nuốt lấy em."

Lời của đàn ông chính là không thể tin, trên giường càng không thể tin. Cũng không hiểu là cảm xúc của Tần Minh Hạo bây giờ là gì, anh cho rằng Linh Vi là gì?

Là tình nhân nhỏ giúp anh phát tiết? Là yêu thương hay hứng thú nhất thời? Hoặc là chỉ đơn thuần là một nam, một nữ quấn lấy nhau trong cơn đê mê?

Không ai biết được, nhưng có lẽ...

Đêm nay... hẳn là còn dài.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK