• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chiều hôm đó, trời nắng đẹp, chắc chắn là sẽ không đổ mưa giống như ngày hôm qua, nhưng Tần Minh Hạo lại không yên tâm để cô ra ngoài một mình nên đã tự mình đưa cô đi đến siêu thị.

Mặc dù đã thuận theo ý cô, vậy mà ở trên xe anh vẫn luôn miệng cằn nhằn: "Bắt buộc phải ra ngoài mua nguyên liệu về nấu ăn sao? Em nghỉ ngơi một bữa không được à? Chúng ta gọi đồ ăn bên ngoài cũng đâu có vấn đề gì, người ta còn nấu ngon hơn của em gấp mấy lần."

Đặng Linh Vi chưa từng biết đến mặt này của anh, không ngờ anh cũng nói nhiều như vậy, bị ăn cằn nhằn nhưng cô không hề cau có thậm chí còn mỉm cười nghe anh nói và nhìn anh không chớp mắt.

"Sao cứ nhìn anh vậy? Anh nói sai rồi à? Anh xin lỗi, anh không phải có ý chê em nấu dở, chỉ là anh muốn em ở nhà nghỉ ngơi." Tần Minh Hạo vội vàng giải thích, anh cũng cũng không rõ là mình giải thích để làm gì. Là sợ cô buồn sao? Hay chỉ là diễn cho có lệ?

"Em không sao thật mà. Em cũng đâu có bảo là em nấu ăn ngon. Nhưng mà... đồ ăn em nấu khó ăn lắm sao?" Linh Vi hỏi với một ánh mắt trần đầy sự mong chờ, dường như là đang muốn nhận sự tán thưởng từ anh.

Nhưng mà nhắc đến vấn đề này, để mà nghiêm túc suy nghĩ thì... Đặng Linh Vi thật sự nấu ăn rất ngon. Lúc nào cô cũng nấu những món anh thích và đúng khẩu vị của anh nên mỗi lần ăn cơm nhà anh đều cảm thấy rất ngon miệng, rất hào lòng, đến nổi bây giờ anh không thèm ra ngoài ăn cơm nữa, chỉ muốn về nhà ăn cơm cùng Linh Vi thôi.

Quả nhiên, muốn chiếm lấy trái tim của đàn ông thì phải chiếm lấy dạ dày trước. Nếu ba năm nay anh luôn ăn cơm của cô nấu thì chắc bây giờ anh đã bị tiểu hồ ly này hút cạn sinh khí rồi.

"E hèm! Thì... ăn cũng được, không hề khó ăn." Tần Minh Hạo cố gắng lấp liếm cho qua, vì từ trước đến giờ anh ít khi khen ai, bình thường anh đều chê bai người khác thôi nên có chút ngượng nghịu.

Nhưng mà không sao, chỉ cần anh không chê là Linh Vi đã vui lắm rồi. Không những vậy cô còn vì lời nói này của anh mà cười tủm tỉm suốt buổi, khiến anh càng không nhịn được mà nhếch miệng lên lầm bầm: "Đồ ngốc!"

...

Ở siêu thị, Tần Minh Hạo cứ đi theo sau Linh Vi như một đứa trẻ hiếu động, tái máy tay chân, hết hỏi cái này là cái gì rồi hỏi cái nọ là cái chi.

Rõ ràng anh biết đọc chữ mà tại sao cứ thích hỏi cô? Còn hỏi rất nhiệt tình như vậy nữa?

Nhưng Linh Vi cũng hết cách, trả lời hết thảy câu hỏi của anh. Cơ mà đến một lúc nào đó, cô không khỏi tò mò mà dùng giọng đùa giỡn hỏi ngược lại anh: "Anh là lần đầu đi siêu thị đó à?"

Tần Minh Hạo không giấu giếm, liền gật đầu: "Cứ cho là vậy đi. Thật ra lúc trước cũng có đi vài lần, nhưng không biết là bao nhiêu năm rồi nữa."

Linh Vi không nhịn được mà phụt cười: "Hèn gì."

"Hèn gì cái gì?" Anh cau mày nhìn cô, gương mặt mang theo một chút trẻ con. Cô cũng thật sự không ngờ, có ngày mình lại còn được nhìn thấy mặt này có anh. Đáng yêu chết mất: "Không có gì."

"Ồ! Vậy mua thêm cái này đi."

"Không cần đâu, đủ rồi."

"Vậy cái này thì sao?"

Linh Vi đột nhiên dừng lại, khiễng chân lên nói nhỏ với anh: "Nói cho anh một bí mật, anh mua đồ ở siêu thị đừng lấy đồ bên ngoài, người ta thường để đồ mới ở bên trong."

Tần Minh Hạo nghe xong có chút ngơ ngác nhưng chỉ một giây sau anh liền hiểu ra, quả là ông chủ lớn thì có khác.

...

Trong lúc Tần Minh Hạo tính tiền, anh đã kêu Linh Vi ra ngoài đứng đợi trước, cô chỉ mới khỏi bệnh, cơ thể vẫn còn yếu mà bên trong siêu thị lại rất lạnh. Trước khi Linh Vi ra ngoài choè, anh còn kéo cô lại và khoác áo của mình lên cho cô, dịu dàng và ga lăng vô cùng.

Nhưng trong lúc đứng ở ngoài, cô đã gặp được người quen cũ.

"Ôi trời! Đây không phải là Đặng Linh Vi sao?" Giọng của cô gái này nghe có vẻ chua ngoa và đầu ý chế giễu.

Cô ta thật ra là bạn cấp ba của Linh Vi, hôm trước cũng có xuất hiện trong buổi họp lớp. Thật ra cô và cô ta không hề thân thiết, thậm chí còn là kẻ địch của nhau. Nhớ năm đó cô và cô ta học cùng lớp, cô thích Tần Minh Hạo, cô ta cũng thích Tần Minh Hạo, không ngờ cô lại bị cô ta phát hiện ra, còn thường bị cô ta lấy ra làm trò cười cho cả lớp, cô ta nói cô không xứng. Nhưng cuối cùng, cô ta làm sao mà ngờ được, Linh Vi lại trở thành vợ của Tần Minh Hạo còn cô ta thì trở thành tình nhân của mấy tên đại gia già gân.

"Sao vậy? Nhìn thấy tôi không vui à? Cô nói xem, cô trở thành vợ của Tần Minh Hạo thì cô tưởng mình thắng rồi sao? Cuối cùng cũng chỉ là một kẻ thế thân cho chị của mình. Phải ha, tôi nghe nói chị cô về nước rồi, không chừng..." Cô ta đi đến, ghé sát bên tai cô nói nhỏ: "...Tần tổng sắp bỏ cô rồi đó."

Cô ta cách cô ra, cẩn thận nhìn cô từ trên xuống dưới rồi cất giọng cười mỉa mai: "Cô nhìn xem, quả nhiên Tần Minh Hạo không hề yêu cô. Đây là đồ cho người mặc sao? Không phải là giẻ lau à? Hửm? Đồ hàng hiệu của cô đâu? Trang sức đắt tiền của cô đâu? Tần thiếu phu nhân? Cô đó, nên biết thân biết phận của mình đi, đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt hận thù như vậy, tôi chủ là tốt bụng muốn nhắc nhở cô thôi. Cô lấy gì được từ Tần gia thì mau lấy đi, đừng để khi bị đuổi đi sẽ không có chỗ dung thân."

Cô ta nói xong liền quay lưng định đi vào siêu thị nhưng không ngờ lại chạm mặt với Tần Minh Hạo, cũng không biết là anh đã đứng đây từ khi nào.

"Tần, Tần tổng!" Cô ta tái xanh cả mặt, giọng cũng run rẩy vì sợ hãi nhưng rồi cô ta lại cố trấn tĩnh lại. Tần Minh Hạo cũng đâu có yêu Linh Vi, sợ gì chứ?

Cô ta cố gắng nặn ra một nụ cười, khó coi vô cùng: "Anh... cũng đến đây mua đồ à? Tôi cũng đến đây mua đồ, thế tôi vào trước."

Nhưng Tần Minh Hạo vốn dĩ không để tâm đến cô ta, cũng không thèm quan tâm đến loại người này, lạnh lùng như băng, nói: "Sau này đừng để tôi nhìn thấy cô một lần nào nữa."

Sau khi cô ta đã đi khuất tầm mắt của anh, anh liền mỉm cười với Linh Vi, vừa để đồ vào trong cốp xe vừa nói: "Sau này đừng để ý đến lời của người khác nói, đặc biệt là loại người giống như cô ta, suốt ngày chỉ biết đố kỵ, ghen ghét."

Linh Vi gật đầu nhưng trong lòng lại thoáng dâng lên một nỗi cay đắng vô hình, lúc trước anh cũng xem cô là loại người đó, không phải sao?

...

Sau khi về nhà, Linh Vi liền bắt tay vào việc nấu cơm. Nhưng hôm nay có vẻ khác hơn mọi ngày rất nhiều, bình thường trong gian bếp của cô rất yên tĩnh, chỉ có một mình cô thôi. Vậy mà hôm nay Tần Minh Hạo lại luôn túc trực trong lúc cô làm việc, còn ngồi ở bàn chống ta lên cằm nhìn cô chằm chằm khiến cô rất mất tự nhiên, tay chân cũng trở nên luống cuống lạ thường.

"Á!" Quả nhiên, cô vậy mất tập trung mà bị cắt vào tay.

Tần Minh Hạo nghe thấy tiếng la của cô thì lền chạy đến cằm lấy tay cô, đút ngón tay bị thương của cô vào miệng. Linh Vi được một phen giật mình, đỏ mặt tía tai.

"Sao lại hậu đậu như vậy? Đúng là ngốc hết nói nổi. Đợi một chút, anh đi lấy băng cá nhân cho em."

Sau khi băng vết thương lại cho Linh Vi thì anh đột nhiên có nhã ý muốn giúp cô nấu cơm. Linh Vi tròn mắt nhìn anh một lát rồi bảo anh ngồi chờ, nhưng anh rất kiên quyết, cô cũng hết cách.

"Anh làm được không vậy?"

"Em chỉ anh đi! Cái này phải nhặt thế nào?"

Một người ngay cả nhặt rau cũng không biết vậy mà lại muốn giúp cô. Không những căn bếp bị anh phá tung lên mà cô còn bị anh làm phiền sắp mệt chết. Rõ ràng một mình cô sẽ làm rất nhanh vậy mà có thêm anh nhúng tay vào làm cả buổi cũng không xong.

Nhưng mà không sao cả, cô không cảm thấy phiền, ngược lại còn rất vui. Hiếm khi anh và cô mới có thể cùng nhau làm nhiều việc trong một ngày đến như vậy.

...

Sau bữa cơm tối, Linh Vi theo thói quen thường ngày mà ngồi xem tivi, ăn táo. Cô đang xem một bộ phim rất hay nên quên luôn cả trời đất, chỉ biết dán mắt vào màn hình, tập trung đến mức Tần Minh Hạo đi đến từ lúc này cô cũng không hay biết.

Đến khi anh cất tiếng hỏi: "Hay lắm sao?" Thì cô mới giật mình quay lại nhìn anh, trả lời qua loa và tiếp tục xem phim: "Ừm, hay lắm, nam nữ chính thật sự là một cặp trời sinh."

Tần Minh Hạo đặt một ly nước và thuốc lên bàn, anh cũng thử xem một đoạn, quả thật là một cặp trời sinh, nữ chính bướng bỉnh còn nam chính thì chiều chuộng, sủng nữ chính vô đối. Nhưng anh lại cảm thấy nó quá sến, không chân thật một tí nào, sao lại có chuyện một ông chủ cao cao tại thượng lại bỏ hết mặt mũi để yêu một cô gái ngốc như vậy?

"Em chính là thích xem thể loại này à?" Giọng anh có chút giễu cợt: "Phụ nữ đều thích những thứ sến súa này sao?"

Linh Vi nhìn anh, vẻ mặt không chút đồng tình: "Anh không thấy rất lãn mạn sao? Anh không thấy có một người yêu mình như sinh mạng là rất mai mắn à? Haizz! Mà chắc anh không hiểu đâu, anh được nhiều cô gái yêu thích như vậy còn gì."

Đúng vậy, anh được nhiều cô gái yêu thích như vậy, không có cô thì cũng đâu có sao, nhưng cô thì chỉ yêu mỗi mình anh thôi, thậm chí còn không có hơi sức để yêu một nam nhân khác. Nhưng tình yêu của cô đối với anh chỉ là rác rưởi mà thôi, sẽ không bao giờ... cô thật sự có được trái tim của anh, có được một người yêu thương mình như nữ chính. Đến cuối cùng, tats cả chỉ là mơ mộng của riêng cô.

"Được rồi, em đừng xem nữa, uống thuốc đi." Tần Minh Hạo đã đem thuốc và nước đến dâng cho cô, đây là đãi ngộ chưa ai có, vậy mà cô lại thờ ơ nói: "Lát nữa em sẽ uống."

Anh cau mày: "Chậc! Lát nữa là bao giờ? Bây giờ uống ngay cho anh."

"Em bận ăn táo rồi."

Quả nhiên là học theo nữ chính trong phim, bắt đầu giở trò ương bướng rồi.

Tần Minh Hạo giật lấy quả táo trong tay cô, cầm ly nước lên và đưa thuốc đến trước mặt cô: "Uống! Nhanh lên."

"Em thật sự không thích uống thuốc. Không cần uống thuốc cũng có thể hết bệnh mà, thật đó."

Từ trước đến giờ Tần Minh Hạo ghét nhất chính là có người không nghe lời mình, anh nhẫn nhịn như vậy đã là nhân nhượng lắm rồi: "Bây giờ em uống hay là không uống?"

Linh Vi nghe anh hỏi vậy thì lập tức lấy tay bụm miệng lại, cương quyết lắc đầu kháng cự.

Anh nhếch mép, cười một nụ cười khó hiểu: "Được, là em chọn đó."

Đột nhiên, Tần Minh Hạo bỏ hết thuốc vào miệng, còn hớp một ngụm nước, anh nhoài người về phía cô, dùng một tay giữ chặt hai tay cô ở trước ngực, còn một tay ôm chặt lấy eo cô. Anh cứ vậy mà dùng miệng cạy miệng cô ra, ép cô nuốt hết số thuốc đó mới chịu dứt ra.

Linh Vi bị anh cưỡng chế, có chút sợ hãi nhưng sau đó ánh mắt cô đã trở nên mơ màng, cô nhìn anh như một con cừu non nhìn sói xám, cầu xin sói đừng ăn thịt mình. Là một thằng đàn ông, anh đương nhiên không thể không dao động, anh cúi người xuống liếm láp những giọt nước rơi vãi từ miệng cô, liếm từ cằm xuống cổ rồi tiến sâu xuống ngực.

Anh đè cô xuống sofa, bàn tay hư hỏng của anh bắt đầu sờ soạng lung tung, luồng vào trong váy của cô, lúc này cô mới choàng tỉnh, cô nhanh chóng đẩy anh ra rồi bỏ chạy mất.

Tần Minh Hạo nhìn theo bóng lưng cô thoát ẩn thoát hiện bỏ chạy lên lầu làm anh không khỏi buồn cười.

Đột nhiên, Dưa Hấu lại nhảy lên sofa, kêu meo meo vài tiếng. Anh có cảm giác như nó đang mắng anh là kẻ biến thái.

Rồi anh chợt nhìn sang tivi, lúc này nam nữ chính cũng đang hôn nhau quấn quýt, đột nhiên không hiểu tại sao anh lại đỏ mặt, dùng một tay che miệng lại và lầm bầm: "Hình như mình còn sến sẩm hơn cả nam chính."



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK