• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tối hôm đó là đêm đầy sao và ánh trăng sáng, ánh trăng ấy dịu nhẹ nhưng lại mạnh mẽ và cố chấp, nó cố xuyên quả cửa kính và chíu rọi vào trong căn phòng một màu đen.

Ánh trăng ấy đã khiến cho căn phòng có thêm chút ánh sáng và một chút cảm giác ấm áp, thơ mộng, lãng mạn.

Tần Minh Hạo đã dỗ dành Linh Vi vào giấc ngủ say, cô nằm trong lòng anh với hơi thở đều đều khiến anh đã an tâm hơn. Nhưng hiện tại, chính anh là người không thể nào ngủ được, anh cảm thấy gần đây cuộc sống vốn yên bình, không chút gợn sóng của anh đã bị đảo lộn rất nhiều, nó khiến anh rơi vào trầm tư.

Trước đây, cho dù công ty có xảy ra chuyện, có đứng ở bờ vực thẳm anh cũng rất bình tĩnh, vì đó dường như là chuyện như cơm bữa, đã là người làm ăn thì phải có bản lĩnh hơn người, phải biết điều chỉnh cảm xúc của mình, quyết định quyết đoán, không quay đầu.

Nhưng còn bây giờ thì sao? Chỉ một cô gái Đặng Linh Vi đã khiến anh lưỡng lự, đã khiến anh do dự và rơi vào bế tắc. Anh rõ ràng là có cảm giác với cô nhưng anh lại không chịu thừa nhận, lại khăng khăng cho rằng bản thân chỉ yêu một mình Đặng Tử San. Rõ ràng là anh không nỡ thấy cô đau lòng nhưng cuối cùng vẫn tổn thương cô.

Đây đâu phải là do anh bất đắc dĩ, đâu phải là anh không đưa ra quyết định được, mà là do anh quá cố chấp, quá cứng đầu, đối với chuyện tình cảm lại càng quá cứng nhắc, không hiểu rõ bản thân mình muốn điều gì.

Tần Minh Hạo cau mày rồi lại thở dài.

Đột nhiên, Linh Vi lại trở mình, cơ thể nhỏ bé của cô dụi dụi vào ngực anh, cảm giác không khác gì một con mèo nhỏ khiến tim anh như mềm nhũn ra. Cơ mặt bất giác được thả lỏng, anh mỉm cười xoa đầu cô, mân mê mái tóc dài thướt tha của cô rồi lại mân mê đôi bàn tay nhỏ nhỏ xinh xinh.

Cổ tay của cô rất nhỏ, dường như anh chỉ cần dùng sức một chút là có thể bóp nát. Anh nâng bàn tay cô lên ngắm nghía, chợt, anh sờ thấy một thứ gì đó ở cổ tay trái, là vết sẹo. Nếu không chạm vào nó thì anh cũng quen mất, cô đã từng muốn kết liễu đời mình ở nơi này. Đến bây giờ anh vẫn không biết, rốt cuộc khi đó cô đã nghĩ gì, cô đã tuyệt vọng và đau đớn thế nào mà lại lựa chọn cái chết.

Cuộc sống này khiến cô mệt mỏi như vậy sao? Hay nói cách khác, cô ghét cái thế giới này, không muốn tiếp tục đối diện nữa? Cũng phải, một con người như anh đôi lúc gặp khó khăn cũng muốn từ bỏ, buông xuôi, trong khi cô từ nhỏ đã chịu nhiều đau đớn, thiếu thốn và ánh mắt khinh thường, rẻ rúng của mọi người. Cô vẫn luôn nhút nhát và chạy trốn, lúc nhỏ cũng vậy mà bây giờ cũng vậy, chưa từng thay đổi.

Nhớ khi học cấp ba, cô thích anh nhưng cũng chỉ đứng nhìn từ xa, chỉ lén lút theo sao anh rồi nhìn anh ở bên cạnh Đặng Tử San. Đúng là ngu ngốc hết thuốc chữa nhưng cũng khiến người ta đau lòng đến nghẹt thở. Có lẽ vì cô nghĩ bản thân không xứng, luôn tự ti và mặc cảm.

"Thế giới này rốt cuộc đã đối xử tệ với em như thế nào?" Tần Minh Hạo thì thầm rồi nhẹ nhàng hôn vào mu bàn tay của cô, tiếp đó anh ân cần ôm lấy cô, để cho cằm mình cọ cọ vào đầu cô.

"Ưm..." Linh Vi bị anh phá nên trong cơn mê ngủ cô đã rên vài tiếng, ý thức mơ hồ. Anh chính là nhân cơ hội này khẽ thì thầm vào tai cô: "Anh yêu em!"

"Hửm?"

"Không có gì, ngủ ngon!"

...----------------...

Ngày hôm sau.

Vì hôm qua bà chủ của quán cà phê đã đăng video gốc lên mạng xã hội nên cư dân mạng đã nhanh chóng rầm rộ bàn tán và chĩa mũi nhọn về phía Đặng Tử San. Chỉ trong một đêm mà Đặng Tử San đã bị lên án dữ dội, bọn họ nói cô là tiểu tam, không biết xấu hổ, chị gái ác độc,...

Mạng xã hội chính là đáng sợ như vậy, gió chiều nào thì theo chiều đó, bọn họ có thể đưa ai đó lên mây cũng có thể dễ dàng đạp xuống đất không hề thương tiếc.

Mà bên phía Tần Minh Hạo, anh cũng đã điều tra ra, quả nhiên là cô ta đã đăng video đã qua chỉnh sửa đó lên, sự việc ngày hôm đó cũng nằm trong tính toán và kế hoạch của cô, cô đã sắp đặt người chờ sẵn trong quán, chỉ cần có động tĩnh thì sẽ liền quay video lại.

Còn việc vì sao sự việc lại diễn ra như cô ta mong muốn thì đó là do cô ta dựa vào tâm lí yếu đuối của Linh Vi. Cô ta đã đến bệnh viện hỏi thăm và biết Linh Vi bị chứng bệnh trầm cảm cười. Vậy là cô chỉ cần nói vài câu, dồn ép cô vào đường cùng thì cô đã không chịu nổi rồi.

Trần Minh Hạo sau khi điều tra ra tình tiết trong câu chuyện thật tình không khỏi cảm thấy rùng mình. Anh không ngờ người con gái mà anh luôn xem như là một thiên thần lại có thể làm ra những chuyện như này.

Diễn xuất... còn tốt hơn cả anh.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK