• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoa Thần to gan, ngươi lại vì một người phàm mà làm trái thiên quy, giữa thần tiên và người phàm không thể yêu nhau, ngươi biết rõ còn làm trái, đáng tội gì đây?

- Thiên hậu nương nương, thần xin chịu mọi hình phạt, chỉ xin người tha cho chàng ấy.

Hoa Thần biểu cảm không chút sợ sệt mà quỳ xuống nhận tội, việc nàng làm nàng sẽ một mình gánh trách nhiệm, cho đến bây giờ nàng cũng không hối hận vì đã yêu Bắc Đường Uyên.

- Được, nếu đã như vậy thì theo thiên quy, ngươi phải bị tước bỏ tiên cốt và đi vào vòng luân hồi, từ nay về sau ngươi chỉ có thể là một phàm nhân.

- Quân Hoa hiểu rồi, Quân Hoa xin lui xuống

- Khoan đã, nể tình ngươi theo bên cạnh bản tọa đã lâu, ta giữ lại tiên cốt cho ngươi, hết kiếp này ngươi được quyền trở lại tiên giới hoặc tiếp tục đầu thai

- Đa tạ thiên hậu nương nương khai ân

Nàng được dẫn đến Minh giới, bởi vì nàng là thần tiên nên có thể không cần vào điện Diêm Vương mà có thể trực tiếp đi đến đường hoàng tuyền.

Quân Hoa đi dọc theo con đường mọc đầy hoa bỉ ngạn đi đến bên bờ Vong Xuyên, nàng dừng bước bên đình Mạnh Bà.

Mạnh Bà đưa cho nàng chén Vong Tình thủy, chỉ cần uống hết nó là có thể đi qua cầu Nại Hà luân hồi chuyển kiếp.

- Hoa Thần, uống chén canh này ngươi sẽ quên hết tất cả mọi chuyện mà đi vào vòng luân hồi để đầu thai chuyển thế, ngươi vì một phàm nhân mà từ bỏ thân phận, ngươi không hối hận sao?

- Ta không hối hận

Nàng tiếp nhận chén Vong Tình thủy từ tay Mạnh Bà đưa lên miệng uống cạn rồi đi vào vòng luân hồi.

Đứng từ trên tiên giới, thiên hậu nương nương nhìn Quân Hoa mà thở dài. Hoa Thần này đã đi theo bên cạnh bà đã lâu, bà thật không nỡ lòng nhìn đứa trẻ này đau khổ. Bà chỉ có thể làm như vậy để giúp nàng thôi.

- Ngươi xuống nhân giới đưa nam nhân đó đi chuyển kiếp đi

- Vâng

Thiên hậu nương nương nói với tiên đồng bên cạnh, bà sẽ để hai người gặp nhau ở nhân giới trong một kiếp khác, mọi chuyện sau này còn phải xem tạo hóa rồi.

Hai người có được ở bên nhau hay không còn tùy vào ý trời, nếu có duyên ắt sẽ đơm hoa kết quả.

...----------------...

- Phu nhân, người cố gắng lên, người tỉnh dậy đi, phu nhân, phu nhân

Tiếng bà đỡ gọi ầm ĩ trong phòng, Ngọc Kỳ Phong lo lắng cho thê tử mà đẩy cửa xông vào phòng.

- Phu nhân của ta sao rồi, các ngươi mau nói đi!

- Dạ, phu... phu nhân đã... khó sinh mà qua đời rồi ạ

Bà đỡ, nha hoàn run rẩy trả lời, Ngọc Kỳ Phong đến bên giường nhìn gương mặt của thê tử đã tái nhợt, đây quả thật là một cú sốc quá lớn đối với ông. Thê tử Lam Hạ của ông cứ như vậy mà rời bỏ ông.

- Lão gia, phu nhân đã hạ sinh được một tiểu thư, người...

Bà đỡ bế một nữ hài đến để cho ông xem nhưng lại bị ông nổi giận mà quát.

- Không cần, đem nó đi đi, ta không muốn nhìn thấy nó!

- Nhưng tiểu thư còn chưa có tên, lão gia dù gì đây cũng là hài tử của người và phu nhân, tốt xấu gì người cũng nên cho nàng một cái tên.

- Vậy đặt tên là Ngọc Quân Hoa đi, các ngươi mau đem tiểu thư về phòng, ta muốn yên lặng ở đây một lát

- Vâng

Từ đầu Quân Hoa nằm trên tay bà đỡ không hề khóc nháo, nàng cứ như vậy được bế về phòng.

Năm tháng trôi qua thật nhanh, mới đó Quân Hoa đã được năm tuổi, tuy vẫn còn nhỏ nhưng không khó để nhận ra nàng sau này sẽ là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành. Gương mặt tròn trĩnh nhìn đến khiến người khác yêu thích không thôi.

- Phụ thân, người xem Tiểu Hoa luyện được chiêu thức thứ hai của Băng Tâm kiếm rồi, người thấy Tiểu Hoa giỏi không?

Quân Hoa chạy theo sau phụ thân của mình để khoe với ông.

Phụ thân nàng rất hà khắc, từ nhỏ đã bắt nàng luyện võ công, Quân Hoa không hiểu tại sao phụ thân lại như vậy với nàng, từ khi nàng ý thức được mọi chuyện phụ thân chưa từng khen nàng dù chỉ một lần.

- Chỉ có một chiêu thức mà đến bây giờ mới luyện xong, ngươi không lo chăm chỉ luyện tập, đến đây tìm ta làm gì!

Ngọc Kỳ Phong lạnh nhạt nói với Quân Hoa, nàng thất vọng rũ mắt, phụ thân nàng luôn là như vậy.

- Xin lỗi phụ thân, nữ nhi biết sai rồi, nữ nhi sẽ chăm chỉ luyện tập

Nàng đi trở về viện của mình, tuy nàng là tiểu thư của Tuyệt Tình lâu được mọi người cung kính nhưng nàng chưa bao giờ nhận được tình thương từ phụ thân.

- Nhũ mẫu, có phải là phụ thân ghét Tiểu Hoa hay không, người lại không để ý đến Tiểu Hoa như vậy

Năm nàng lên bốn tuổi đã hỏi nhũ mẫu, nhũ mẫu chỉ xoa đầu nàng rồi ngồi đối diện nàng giải thích cho nàng hiểu.

- Không phải đâu, Tiểu Hoa của chúng ta ngoan như vậy mà, chắc là ngài ấy đang nhớ đến phu nhân nên tâm trạng mới không tốt thôi, đợi một thời gian nữa sẽ ổn mà

- Vậy mẫu thân của Tiểu Hoa đang ở đâu, sao Tiểu Hoa lại chưa từng gặp mẫu thân

- Phu nhân... phu nhân ở một nơi rất xa dõi theo Tiểu Hoa, nếu người biết Tiểu Hoa ngoan ngoãn sẽ rất vui đó

Nhũ mẫu không đành lòng nhìn nàng buồn nên đã nói vậy, từ nhỏ hài tử này đã không có mẫu thân còn bị phụ thân lạnh nhạt, nó chỉ là một hài tử thì có tội tình gì đâu chứ.

- Tiểu Hoa biết rồi, Tiểu Hoa sẽ ngoan ngoãn, sẽ chăm chỉ luyện tập võ công, có như vậy mẫu thân mới về với Tiểu Hoa

Nàng ngây thơ cho rằng chỉ cần luyện võ công cho thật tốt, đợi một ngày võ công nàng cao rồi thì mẫu thân sẽ trở về, phụ thân nàng cũng sẽ không lạnh nhạt với nàng nữa. Nhưng nàng đợi, đợi mãi vẫn không có ngày đó.

Ngày Quân Hoa được tròn tám tuổi, phụ thân bắt nàng dùng kiếm tự tay giết chết một nha hoàn bắt nạt nàng, nàng hết nhìn thanh kiếm trong tay rồi lại nhìn nha hoàn đó đang khóc lóc xin tha mạng ở dưới đất.

Quân Hoa do dự nhìn sang phụ thân của mình, ông vẫn không hề có ý định tha cho nha hoàn đó, ánh mắt ông vẫn như bao năm qua, vẫn lạnh băng không cảm xúc.

- Sao vậy? Còn không mau ra tay đi, ngươi bị nàng ta bắt nạt, ngươi không ghét, không hận, không muốn giết nàng ta sao?

- Nữ nhi... nữ nhi ghét nàng

Nàng cúi đầu nhỏ giọng, đúng thật nàng ghét nàng ta nhưng không đến nỗi muốn lấy mạng nàng ta, nàng ra tay không được.

- Vậy thì đúng rồi, ta cho ngươi cơ hội đó

- Nhưng... nhưng nàng ta... không đáng chết, phụ thân người tha cho nàng ta được không, nữ nhi không ra tay được

- Ngươi không ra tay được đúng không? Thôi được, ta cho ngươi hai lựa chọn.

- Phụ thân, là lựa chọn gì ạ?

- Một là giết nàng ta hai là ngươi phải bị giam trong rừng U Vọng một tháng, ngươi chọn đi.

Quân Hoa tuyệt vọng đến cực hạn, trong Tuyệt Tình lâu ai không biết rừng U Vọng một khi đi vào cơ hội trở ra là rất thấp, chỉ có khi huấn luyện sát thủ hạng nhất của Tuyệt Tình lâu mới đến đó.

Mà cho dù sát thủ có lợi hại đến đâu khi bước vào đó cũng đều thương tích đầy mình mà trở ra. Nàng chỉ là một hài tử tám tuổi thì có thể toàn mạng mà trở ra sao?

- Phụ thân, nữ nhi chọn cái thứ hai

Nàng không khóc không nháo cầu xin ông mà nhìn thẳng vào ông, nàng biết cho dù bản thân có khóc đến sức cùng lực kiệt thì ông cũng sẽ không thay đổi.

Nàng thật sự tuyệt vọng rồi, nàng sẽ không hy vọng nhận được sự quan tâm từ người phụ thân này nữa.

- Người đâu, đưa tiểu thư đến rừng U Vọng rèn luyện một tháng, không có lệnh của ta không ai được giúp đỡ cho nó.

- Dạ vâng, tiểu thư, mời

Hai tên thuộc hạ ra dấu mời, nàng dứt khoát đi ra cửa, không hề quay đầu lại nhìn Ngọc Kỳ Phong.

Đợi khi không còn bóng dáng nàng, ông rút kiếm, đường kiếm dứt khoát lấy mạng nha hoàn kia.

Ông là vì lấy lại công bằng cho nữ nhi hay là vì mặt mũi của mình chỉ có bản thân ông hiểu rõ nhất thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang