• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phụ thân, người gọi Tiểu Hoa?

Mới sáng sớm phụ thân đã cho gọi nàng không biết là có chuyện gì. Quân Hoa chạy một mạch từ cửa vào ôm lấy cổ Ngọc Thiên Tầm.

- Ừm, hai ngày nữa là ngày Nguyệt Hàn nhậm chức chưởng môn Lưu Dạ phái

- Nguyệt Hàn ca ca sao? Nữ nhi cũng muốn đi, lâu rồi không gặp huynh ấy

- Ta gọi con đến cũng là vì chuyện đó, thiệp mời có đề tên của con nữa

Mới lúc sáng ông nhận được thiệp mời, bên trong còn có nhắc đến nữ nhi của ông.

Ông sao lại không nhìn ra là Nguyệt Hàn muốn gặp Tiểu Hoa nhà ông chứ, bọn họ dù gì từ nhỏ chơi chung với nhau, đã rất quen thuộc đối phương.

- Quả nhiên Nguyệt Hàn ca ca có lương tâm, nữ nhi nhất định phải chuẩn bị một món quà thật đặc biệt cho huynh ấy

- Được, cứ theo ý con

- Vậy phụ thân, khi nào chúng ta lên đường a!

- Buổi chiều hôm nay

- Nữ nhi phải nhanh đi chuẩn bị mới được

Vừa dứt lời cái bóng hồng phấn liền lướt qua đi ra ngoài cửa. Ngọc Thiên Tầm lắc đầu, hết mười phần là cưng chiều, nữ nhi của ông luôn hấp ta hấp tấp như vậy.

- Lục Hi, muội nói xem chúng ta nên chuẩn bị quà gì cho Nguyệt Hàn ca ca đây?

- Muội không biết, tiểu thư, người thấy Nguyệt công tử sẽ thích gì?

- Huynh ấy bình thường nghiêm túc như vậy, không thể tặng mấy thứ bình thường được

Nàng đi tới đi lui suy nghĩ, suy nghĩ cả buổi cũng chưa tìm được vật thích hợp để đem đi tặng.

- Tiểu thư của muội a! Theo muội thấy người tặng cái gì Nguyệt công tử cũng sẽ thích thôi



Lục Hi đầy ẩn ý nói cho nàng, từ nhỏ Nguyệt Hàn luôn đối nàng rất tốt, một lòng bảo vệ, chiều chuộng nàng.

Kể ra các môn phái đứng đầu đều có mối liên kết với nhau, Lưu Dạ phái có Nguyệt Hàn, Lãm Xuyên phái có Hạ Lãm Văn, bọn họ từ nhỏ cùng với nàng, Nhiêu Vân và Ninh Anh Hạ rất thân.

Còn có không thể không kể đến là Phong Thương giáo, Trình Thương Hạo bám riết nàng không buông, Trình Thi là đối thủ một mất một còn của nàng, tam tiểu thư Trình Vãng có mối quan hệ khá tốt với Quân Hoa.

- Mặc dù biết vậy nhưng quà tặng không thể qua loa được

- Hay là người tặng sách đi

- Cái đó không được, quá tầm thường

- Ngọc bội thì sao?

- Không được, ta tặng huynh ấy cả khối rồi, tặng nhiều như vậy làm gì

- Muội không nghĩ ra được còn có thứ gì phù hợp nữa rồi

- Chuyện đó để ta nghĩ, muội hay là đi chuẩn bị đồ trước đi, ta đi chuẩn bị quà

- Dạ tiểu thư

Quân Hoa tiếp tục vắt óc suy nghĩ để cho Lục Hi đi thu xếp đồ.

Đã gần mười ngày nàng trở lại Ngọc Lam môn, mấy ngày này hắn còn chưa được gặp nàng lần nào.

Nam nhân nào đó ngồi trong thư phòng cầm quyển sách, ánh mắt dán vào trang sách còn tâm trí thì đã phiêu lãng đến nơi nào.

Mọi ngày khi nàng còn ở đây, vào giờ này tiểu nữ nhân hay làm nũng sẽ chạy đến đây chọc phá hắn, có khi còn đem sách của hắn giấu đi.

Mấy hôm nay hắn thừa nhận trong lòng có chút trống trãi, bình thường hắn thích yên tĩnh nhưng bây giờ lại cảm thấy thiếu đi thứ gì đó.

Lúc nàng ở Cửu Thần tông của hắn, ngày nào cũng tìm chuyện quạy phá, quậy đến khi gà bay chó sủa mới chịu thôi.

Hôm nay không có nàng, hắn thấy yên tĩnh đến lạ thường nhưng cũng không thấy thoải mái.

- Tông chủ!

Doãn Trì Uyên ngẩn người đến nỗi Đoạn Hồn đi vào mà không phát giác, Đoạn Hồn gọi mấy tiếng liền mà không thấy chủ nhân nhà mình có phản ứng gì, trong lòng tự hiểu là đang nhớ đến ai đó rồi.

- Tông chủ của ta ơi, người chú tâm chút được không?

- Ta đang chú tâm đây, ngươi chui từ đâu ra vậy, không phát ra tiếng động gì cả

- Bình thường thuộc hạ cách đây vài chục bước người đã phát giác, bây giờ lại còn nói, rõ ràng tâm trí đã bị người nào đó mang đi rồi

- Ngươi nói bậy gì đó?!

Hắn không thừa nhận nhưng mà trong lòng chỉ toàn là hình ảnh của nàng, Đoạn Hồn ngó nghiêng nhìn hắn rồi lắc đầu nguầy nguậy.

- Người còn chối, đến cả sách còn cầm ngược rồi

- Ta chỉ là đang nghĩ cách đối phó mấy môn phái kia mới không để ý thôi

- Là vậy sao?



- Ngươi là thuộc hạ của ta mà sao dám quản nhiều như vậy hả, có tin ta ném ngươi đi không

Đoạn Hồn nghe hắn uy hiếp chẳng có chút sợ nào, hắn biết Doãn Trì Uyên chỉ đang dọa hắn thôi, ai bảo hắn nói trúng tim đen của chủ nhân nhà hắn làm gì.

- Người không đi tìm Hoa tiểu thư sao?

- Không, tìm nàng ấy làm gì

- Thuộc hạ nghe nói Hoa tiểu thư đang trên đường đến Lưu Dạ phái tham dự lễ nhậm chức của tân chưởng môn

- Ngươi nói chuyện của nàng ấy với ta làm gì, dạo này rảnh rỗi quá à

Hắn làm như không quan tâm tiếp tục đọc sách nhưng tai thì gần như sắp vểnh lên để nghe Đoạn Hồn nói tiếp.

- Thuộc hạ còn nghe được tân chưởng môn Nguyệt Hàn có ý với Hoa tiểu thư...

... bọn họ còn là thanh mai trúc mã, nếu không lầm lần này hẳn là sẽ ngỏ ý với Hoa tiểu thư.

Nghe đến đoạn này hắn thật sự không thể nào cầm quyển sách được nữa, quyển sách đáng thương bị hắn quẳng lại trên bàn.

Doãn Trì Uyên đứng dậy đi một mạch ra cửa, thấy vậy Đoạn Hồn liền biết hắn không kiên nhẫn ngồi yên được nữa rồi, Đoạn Hồn vội chạy theo sau lưng hắn.

- Tông chủ, người định đi đâu vậy?

- Lễ nhậm chức của tân chưởng môn Lưu Dạ phái, chuyện hệ trọng như vậy ta phải đến xem náo nhiệt chứ

- Nhưng bọn họ đâu có gửi thiệp mời cho chúng ta

Đoạn Hồn thầm cười trộm, tông chủ của hắn là đang sợ Nguyệt Hàn cướp đi nàng hay sao, vậy mà ngoài mặt còn cố tình tìm lý do để che đậy.

- Ngươi nói xem có ai đã từng gửi thiệp mời cho chúng ta chưa?

- Không có

- Bọn họ không gửi ta vẫn đến phá đám đấy thôi, đi thôi, nói nhiều quá!

Hắn liếc xéo Đoạn Hồn một cái rồi tiếp tục đi, trong lòng đang thầm chửi Nguyệt Hàn xối xả.

" Cái tên nam nhân chết tiệt, nếu ngươi dám cầu hôn nàng ấy, ta thề sẽ san bằng Lưu Dạ phái của ngươi!"

...----------------...

' Hắt xì '

- Chưởng môn, mấy hôm nay người bận rộn để nhiễm lạnh, thuộc hạ hay là mời đại phu cho người

Điệp Các thấy Nguyệt Hàn hắt hơi một cái liền tưởng hắn bị nhiễm lạnh mà muốn mời đại phu.

- Không cần, đại lễ sắp đến gần, mọi chuyện phải thật ổn thỏa

- Thuộc hạ biết, nhưng người cũng cần chú ý sức khỏe, đừng lao lực quá độ

- Ta biết rồi, ngươi không cần bận tâm



Nguyệt Hàn không ngẩng đầu, ánh mắt vẫn luôn dán vào đống thư từ ở trên bàn.

- Người là đang xem thư của Ngọc tiểu thư sao?

Điệp Các liếc mắt quan sát đống giấy trên bàn rồi lại nhìn xem biểu hiện của hắn.

Nguyệt Hàn có vẻ rất chăm chú đọc thư, thỉnh thoảng còn mỉm cười có vẻ rất vui.

Hắn làm việc bên cạnh chủ tử của mình đã nhiều năm, Điệp Các để ý chỉ đối với riêng Quân Hoa hắn mới có biểu cảm nhu hòa như vậy.

Đối với người khác thậm chí chẳng thèm cười có lệ với bọn họ một cái.

- Ừm, muội ấy nói đang trên đường đến, còn muốn cho ta một bất ngờ

- Thì ra chưởng môn mấy ngày nay là đợi người trong lòng sao?

- Điệp Các, đừng ở đây trêu chọc ta, mau đi xem xem bọn họ sắp xếp như thế nào rồi

- Dạ, thuộc hạ đi ngay

Điệp Các xoay người đi làm việc, trong lòng thấy vui cho chủ tử nhà hắn.

Bấy lâu nay chủ tử nhà hắn luôn lạnh lùng với tất cả người bên ngoài, đối với người khác hữu lễ nhưng không thân cận, cũng chưa từng có quan hệ mờ ám với nữ nhân khác.

Duy đối với Quân Hoa là khác, đối mặt với nàng hắn chưa bao giờ trưng ra vẻ lạnh lùng, chỉ luôn là ôn nhu cùng sủng nịch, còn rất hay cười với nàng.

Ấn tượng trong lòng nàng đối với Nguyệt Hàn là một nam tử ôn nhu, dịu dàng, hay cười nhưng nàng không biết được đó chỉ là để dành riêng cho nàng.

Đợi Điệp Các rời khỏi, Nguyệt Hàn liền cầm bút tự tay viết thư hồi âm cho nàng, còn nàng thì lại đang nhớ về người khác.

" Haiz, lâu rồi không gặp, không biết A Uyên có đến Lưu Dạ phái tham dự đại lễ không nữa?"

Đang ngồi trên xe ngựa, Quân Hoa vén rèm nhìn ra bên ngoài, hắn nhớ đến nàng thì nàng cũng không quên hắn.

Nàng thật nhớ cái bộ ngốc nghếch của hắn mỗi khi bị nàng trêu chọc, thực tế muốn bảo vệ nàng mà lại luôn tỏ ra lạnh lùng, nghiêm khắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK