• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tên nam tử kia thấy nàng định đi, thân thủ nhanh nhẹn chắn trước mặt nàng. Nàng thật sự bị hắn chọc điên mà ra tay.

- Mỹ nhân, sao mới nói vài câu đã động thủ rồi, tính khí thật nóng nảy!

Nam nhân giọng đùa cợt tiếp chiêu, người này lai lịch không tầm thường, võ công lại có điểm ngang tay với nàng.

- Buông ra!

- Không buông!

- Rốt cục ngươi muốn gì?

- Ta nói ta muốn nàng thì sao?

- Muốn chết!

Ban nãy nàng không nghĩ võ công hắn lợi hại nên chỉ dùng bảy phần công lực, bây giờ nàng nghĩ lại, tên này hết lần này đến lần khác bỡn cợt nàng, nàng phải giết hắn!

- Từ từ đã, ta không có ý xấu đâu mà

Hắn bắt lấy tay nàng nắm chặt không để nàng rút ra, nàng tuy có tức giận nhưng mặt không biến sắc nhìn đến nam nhân gần ngay trước mặt.

- Mặt nàng bị đơ sao, sao chẳng thấy tức giận?

- Liên quan gì tới ngươi

- Nàng không cần tuyệt tình như vậy chứ!

- Buông tay của ngươi ra!

- Ta không buông nàng làm gì được ta

Nàng hừ lạnh, chân co lên đá vào hạ bộ của hắn, hắn phản ứng nhanh nên tránh kịp. Thừa cơ hắn dời sự chú ý, nàng vùng ra khỏi tay hắn.

- Nàng định khiến ta đoạn tử tuyệt tôn sao

- Là ngươi tự chọn

- Thật nhẫn tâm!

- Đa tạ quá khen

Giọng nàng vang lại đó còn người thì không thấy đâu, đợi nàng rời khỏi thuộc hạ của tên kia phi thân xuống đợi lệnh của chủ nhân.



- Chủ thượng, người để nàng đi như vậy sao?

- Không thì như thế nào?

- Là thuộc hạ đã nhiều lời

Nam tử không rõ thân phận kia thân thủ chợt lóe, tay bắt lấy ám khí vừa phóng tới. Bắc Đường Uyên vân đạm phong khinh đi đến.

- Sát Ti các các chủ, chúng ta lại gặp rồi

- Tại hạ còn tưởng là ai, hóa ra là Bắc Đường tướng quân

- Theo ta biết, lúc trước các hạ không có hứng thú hôn sự với nàng ấy, sao bây giờ lại đến làm phiền nàng

Lúc trước Tuyệt Tình lâu và Sát Ti các từng có hôn ước để hợp lực chống lại giang hồ, có điều Các chủ Sát Ti các lại từ chối, nàng cũng không muốn gả nên cho qua. Chuyện này cả giang hồ đều biết.

- Lúc trước là lúc trước, bây giờ khác rồi

- Ta mặc kệ các chủ nghĩ như thế nào, ta cảnh cáo ngươi, sau này tránh xa nàng ra

- Dựa vào đâu?

- Không dựa vào đâu cả, ta chỉ nói nhiêu đó thôi, cáo từ!

Bắc Đường Uyên tiêu sái dẫn theo thuộc hạ rời đi, nam tử kia nhìn theo bóng dáng bạch y khẽ nhếch khóe miệng.

- Sự việc càng ngày càng thú vị đây!

Bắc Đường Uyên về đến nơi thì thấy nàng đang ngồi thong thả uống trà, thân tại nơi này còn tâm hồn không biết đã đi đâu.

- Hoa nhi, nàng đang làm gì vậy?

- Uống trà, ngươi không thấy sao

- Nhưng trong ly đã hết trà rồi

- Vậy à

Nàng nhìn xuống quả thật trong ly đã trống trơn, Quân Hoa đặt ly trà xuống bàn nhìn sang hắn.

- Sao vậy, nhìn ngươi có vẻ không vui

- Rõ ràng đến vậy sao?

- Ừm, phải rồi, nam nhân lúc nãy liên tục nói ta không nhớ ra hắn, rốt cục là có chuyện gì?

- Nàng đừng nghĩ nhiều, hắn là cố ý quấy nhiễu nàng thôi

Hắn không cho nàng cơ hội nói về nam nhân khác, con người hắn chính là chiếm hữu cao như vậy, hắn không muốn nàng để tâm đến nam nhân khác chút nào.

Bắc Đường Uyên sáp lại gần nàng, Quân Hoa khó hiểu nhìn nam nhân nào đó không biết xấu hổ mà đặt lên môi nàng nụ hôn.

- Ngươi... ngươi dám!

Nàng thẹn quá hóa giận trừng hắn còn ai đó lại cười đến đắc ý, bộ dáng thường ngày giờ phút này làm gì còn sót lại chút nào.

- Hoa nhi, nàng đừng để ý đến nam nhân đó, được không?

- Ta chỉ là muốn biết hắn là ai thôi

- Vậy cũng không được

- Tại sao?



- Không tại sao cả

- Ngươi thật vô...

Hắn không cho nàng nói hết câu đã ôm lấy eo nàng, chiếc lưỡi bắt đầu công thành chiếm đất. Nàng bị hắn hôn đến sắp không thở được, đến khi nàng không đủ không khí để thở hắn mới lưu luyến buông nàng ra.

- Nàng vừa nói gì?

- Không...không có

Quân Hoa ngượng đỏ mặt vội quay đi chỗ khác, biểu tình ngượng ngùng này của nàng quả thật ngàn năm có một.

Đối mặt với người khác, tâm nàng luôn vững vàng, nhưng đối mặt với hắn lại khiến lòng nàng không còn tĩnh lặng.

Nàng là ngoại lệ duy nhất của hắn, ngược lại hắn cũng là ngoại lệ duy nhất của nàng.

- Nàng đi tắm rửa đi rồi ngủ, để ta giúp nàng xách nước

- Vừa nãy chẳng phải ta đã tắm rồi sao?

- Người nàng toàn mùi của nam nhân kia, phải tắm lại mới được

- Rõ ràng toàn mùi của ngươi thì có

- Ta mặc kệ, ta đi lấy nước, nàng đợi một chút

Không ngờ hắn còn có một mặt trẻ con như vậy, nàng bất đắc dĩ mặc hắn sắp xếp, Quân Hoa không ghét việc hắn xen vào cuộc sống của nàng ngược lại còn có chút vui vẻ khó hiểu.

Tay nàng bất giác sờ lên khóe miệng, môi chợt nở nụ cười.

- Nước chuẩn bị xong rồi, nàng mau đi tắm rửa thôi

- Được rồi

Giọng hắn truyền đến, nàng hoàn hồn đáp lại rồi vội trở về phòng. Xoay người khép cửa lại, trước mặt là bồn nước tắm do hắn chuẩn bị.

Quân Hoa mặc dù đã tắm nhưng vẫn đến tắm lại rồi mới leo lên giường đi ngủ, dù gì hắn đã chuẩn bị tất cả cho nàng, nàng không muốn phụ ý tốt của hắn.

...----------------...

Tô Nguyệt Nhi bị hắn bỏ lại trong phủ xem ra sống có phần thoải mái, an nhàn. Hắn không có trong phủ nên đám nha hoàn đều sợ hãi Tô Nguyệt Nhi mặc nàng ta sai khiến.

- Tô tiểu thư, bên ngoài có người hẹn gặp tiểu thư

- Hẹn gặp ta? Người đó có nói ra thân phận không?

Nàng ta hỏi lại nha hoàn, đêm đã khuya còn hẹn gặp không biết là ai.

- Dạ người đó không nói rõ, người đó còn nói nếu người không đến sẽ hối hận

- Ta biết rồi, lui xuống đi

Khoác áo choàng kín người, đảm bảo không có người khác nhìn thấy, Tô Nguyệt Nhi lẻn ra từ cửa sau đến gặp tên vừa đến chuyển lời.

- Chủ nhân đang đợi, nhanh đến đó thôi

- Dẫn đường đi

Tên gia đinh đi trước dẫn đường, nàng ta nhìn ngó xung quanh rồi theo sau tên đó đến một tửu lâu.

- Ngài ấy ở trên lầu, cô nương, mời

Nàng ta đi thẳng lên lầu, theo chỉ dẫn tiến vào một gian phòng thượng hạng, chỉ thấy nam nhân tóc đã điểm bạc ngồi thong dong uống trà.



- Ông là ai, tìm ta có mục đích gì?

- Cô nương đừng vội, lão già ta tìm cô đương nhiên là có chuyện tốt muốn bàn

Tiêu Ánh chuyển ánh mắt sang Tô Nguyệt Nhi, nàng ta giở mũ trùm đầu đến ngồi đối diện ông ta.

- Muốn bàn chuyện trước tiên phải cho ta biết thân phận của ông chứ

- Không giấu gì cô nương, bổn tướng chính là thừa tướng đương triều

- Hóa ra là Tiêu thừa tướng, dân nữ thất lễ, mong thừa tướng đừng trách tội

Nàng ta thay đổi hẳn thái độ, người trước mắt thân phận không nhỏ, sơ xuất một chút, cái mạng nhỏ của nàng ta e là khó giữ.

- Không sao, hôm nay ta tìm cô nương là muốn hợp tác

- Thừa tướng cứ nói, tiểu nữ xin lắng nghe

- Tô cô nương, ta biết cô đang mang thân phận tội thần, ta có cách giúp cô một đời vinh hoa phú quý, không sợ người khác coi thường cô nữa

Ông ta bắt đầu thả lưới, Tô Nguyệt Nhi là người tham vinh hoa phú quý ông ta đã nắm chắc điểm này.

- Khi không sẽ không có chuyện tốt như vậy, ngài nói thử xem có phải là có điều kiện?

- Tô cô nương thật thông minh, ta muốn cô làm việc giúp ta

- Làm việc gì? Không phải là muốn ta giúp ông đối phó Bắc Đường Uyên đó chứ

- Không sai

Lúc trước nàng ta có từng nghe nói hắn và thừa tướng đối đầu, hôm nay ông ta tìm đến muốn nàng ta làm việc cho mình, chắc hẳn là ở trong phủ tướng quân làm nội gián cho ông ta rồi.

- Dựa vào đâu ông nghĩ ta sẽ chấp nhận yêu cầu của ông?

- Cô nghĩ thử xem, bây giờ Bắc Đường gia đứng trên đỉnh ngọn sóng, hoàng thượng đang có ý diệt trừ, với dung mạo của cô nương ta nghĩ vào cung làm phi không phải chuyện khó, chỉ cần cô giúp hoàng thượng lập công, hoàng thượng nhất định sẽ nạp cô vào cung.

- Chuyện đó ta phải suy nghĩ đã

- Vậy được, ta còn nhiều thời gian, cô nương cứ suy nghĩ cho thật kĩ

- Không còn sớm, dân nữ xin cáo lui trước

Tô Nguyệt Nhi nhanh chóng rời đi, Tiêu Ánh không ngờ nàng ta lại muốn suy nghĩ thêm. Có điều sớm muộn nàng ta cũng sẽ đồng ý thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK