Bảy phần say vẫn còn xen lẫn ba phần tỉnh. Có lẽ cô nên tìm một người đàn ông, sớm xong chuyện cho rồi, để cho dù sau này có không tìm được người nào thích hợp, thì ít nhất cũng biết được mùi vị đó như thế nào. Không đến nỗi như lần xem mặt vừa rồi, bị người ta công khai cười nhạo!
“Đồ bỏ đi! Cuối cùng cậu cũng chịu giác ngộ rồi”, Chu Kiều Na vui vẻ cười lớn rồi vỗ vai cô.
Vai bị Chu Kiều Na vỗ cho hai cái không nặng cũng chẳng nhẹ, Y Thần đột nhiên cảm thấy dạ dày có chút khó chịu, đầu cũng đau nhức, choáng váng kinh khủng.
Đúng lúc này, tiếng chuông di động của Chu Kiều Na vang lên, là ông xã cô ấy gọi tới, giục cô ấy về nhà.
Không ngờ hai người họ tám chuyện một lúc cũng đã gần mười hai giờ đêm, đến lúc nên giải tán ra về rồi.
Khi họ định đi thì bỗng có một người đàn ông uống say đụng phải Thị Y Thần, cú va chạm này khiến dạ dày cô lập tức cuộn trào. Y Thần dừng bước lại ngay, còn chưa kịp chào Chu Kiều Na đã bụm miệng, chạy ngược vào trong.
Tới nhà vệ sinh, cô không ngừng nôn khan vào bồn cầu, muốn trút sạch mọi thứ đang sôi trào trong dạ dày ra, nhưng vật lộn một hồi lâu cũng không thể nôn ra được gì. Nghỉ ngơi một lát, cảm giác đã đỡ hơn, Y Thần mới chầm chậm đi đến bồn rửa mặt, vặn vòi nước ra, dốc sức táp nước lạnh lên mặt, đầu óc trong phút chốc thư thái hơn rất nhiều.
Hai tay cô chống lên bồn rửa, đầu óc vẫn choáng váng như cũ, nặng trịch đến mức không ngẩng lên nổi. Tối nay cô uống hơi nhiều, cô biết cồn rượu đã bắt đầu từ từ làm tê liệt đại não. Mặc dù say rồi, nhưng tinh thần vẫn còn chút tỉnh táo. Lúc này, tốt nhất nên cho cô một chiếc giường êm ái.
Y Thần cúi đầu xuống, khép hờ mắt lại, thiếp đi một lát. Mãi đến khi có người bước vào nhà vệ sinh cô mới tỉnh. Cô không ngừng tự nói với mình, cho dù muốn ngủ thì cũng phải rời khỏi cái chỗ này đã, cô không muốn không đâu vào đâu gục xuống ở đây, rồi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Một lần nữa xấp thêm nước lên mặt, để nhiệt độ trên khuôn mặt bớt nóng đi chút, rồi cô lảo đảo bước từng bước ra bên ngoài.
Trên hành lang có hai người đàn ông đang đứng, một đen một trắng, hình như đang cãi vã gì đó, chiếm luôn cả lối đi khiến cho không ai qua lại được. Đột nhiên, người đàn ông mặc áo đen nói to: “Mình vốn không muốn kết hôn”.
Người đàn ông mặc áo trắng nói: “Tình cảm có thể từ từ bồi đắp mà”.
Người đàn ông áo đen cười lớn tiếp lời, “Mình thà đi chăm bẵm lúa gạo của mình còn hơn”.
Người đàn ông áo trắng trầm mặc nhìn anh ta rất lâu không nói gì.
Người đàn ông áo đen thấy nói thêm nữa cũng vô ích liền lên tiếng, “Xin lỗi, mình buồn ngủ rồi, muốn về nhà nghỉ ngơi”.
Người đàn ông áo trắng kéo anh ta lại, “Còn chưa nói chuyện xong, cậu đừng đi”.
Tiếng tranh cãi của hai người đàn ông làm cho đầu óc Thị Y Thần ong ong quay cuồng.
“Làm phiền…”, cô giơ tay phải lên, muốn ra hiệu cho bọn họ dừng lại một chút để cô đi qua, kết quả mới thốt ra được một tiếng “làm phiền”, ba chữ “nhường một chút” còn chưa kịp nói nốt, tay trái của người đàn ông mặc áo đen đã vung lên rồi giáng thẳng xuống mặt cô.
“Aaa!”, Y Thần choáng váng vì cú tát mạnh mẽ đó, cả cơ thể mất đi trọng tâm, lảo đảo lùi về phía sau, rồi nghe thấy một tiếng “rắc”, gót giày gãy làm đôi, chân phải cô khuỵu xuống, cả người ngã oạch xuống nền.
Lục Thần Hòa và Lâm Uẩn Trạch đang cãi vã cũng kinh ngạc sửng sốt, bọn họ không hề chú ý có một người đột ngột xuất hiện bên cạnh. Lâm Uẩn Trạch thấy vậy vội vàng cúi xuống đỡ lấy Thị Y Thần, “Xin lỗi, cô không sao chứ?”.
Dưới tác dụng của cồn, cả người Y Thần trở nên chậm chạp, lờ đờ. Một tay cô ôm lấy mặt, tay còn lại đỡ lấy mông, ngồi bệt dưới đất rên rỉ, “Đau quá…”.
“Xin lỗi, xin lỗi, có cần tôi đưa cô đến bệnh viện không?”, Lâm Uẩn Trạc vừa rối rít xin lỗi, vừa cẩn thận đỡ cô lên, “Để tôi đỡ cô dậy”.
Cuối cùng Y Thần cũng phản ứng lại, chỉ là hơi chậm mà thôi, hai chân bên thấp bên cao nhưng cũng tạm chống đỡ cho cơ thể đứng vững. Y Thần cúi đầu nhìn đôi giày của mình, gót bên phải đã bị gãy, chỉ còn dính lại chút xíu vào thân giày. Y Thần cúi lưng, phải dùng lực một lúc lâu mới có thể bẻ phần gót bị gãy ra. Cô nghiêng đầu, quan sát khuôn mặt Lâm Uẩn Trạch đang đứng bên cạnh, thậm chí ngay cả dáng vẻ anh ta lúc này như thế nào cô cũng không nhìn rõ, cất giọng khàn khàn chất vấn, “Vừa rồi chính anh đánh tôi đúng không?”.
“Không phải cậu ấy, là tôi. Do tôi vừa rồi không cẩn thận nên đã đánh phải cô, thành thật xin lỗi”, đối diện là một bóng người màu đen.
Thị Y Thần ngước đôi mắt mông lung mơ màng nhìn sang hướng kẻ vừa gây sự, gương mặt quen thuộc kia in thẳng vào mắt cô. Cô thoáng sững người, rồi cứ thế nhìn anh mười mấy giây, mãi cho đến khi đối phương đưa tay huơ huơ trước mắt, cô mới định thần lại.
Người không biết còn tưởng rằng do cô uống quá nhiều rượu, nhìn thấy trai đẹp liền nhỏ dãi thèm muốn. Thực ra là cô đang mải suy nghĩ xem người đàn ông đẹp trai này sao trông lại quen đến thế? À! Cô nhớ ra rồi, chính là tên chết bằm đã lườm cô một cái lúc trong thang máy ở nhà hàng Hàn Quốc, hắn cười cô, tên đáng ghét đã âm thầm chế nhạo cô! Một buổi tối thôi mà đụng phải hai lần, quả thật là sống vẫn gặp phải quỷ mà.
“Thì ra là tên đáng chết nhà anh! Gã gay kia…”, tiếng mắng chửi thô lỗ mang theo vẻ phẫn nộ và căm ghét của Y Thần vang lên. Sau đó dưới sự tung tác của con ma men, thanh âm của cô nghe mềm nhũn ra, âm cuối kéo dài như đang làm nũng vậy.
Cơ thể Lục Thần Hòa cứng đờ như hóa đá, hai bờ môi mím chặt lại thành một đường thẳng, đôi mắt đẹp ánh lên vẻ tức giận, chỉ e thiếu chút nữa có thể tóe ra lửa đốt cháy cô.
“Gay?!”, Lâm Uẩn Trạch trợn trừng mắt, liếc nhìn Lục Thần Hòa rồi thốt lên với ngữ điệu không thể tin được, “Cậu quen cô ấy sao?”.
“Có chúa mới biết!”, vừa rồi Thị Y Thần trang điểm quá đậm, Lục Thần Hòa không hề nhận ra cô, không hề có chút liên tưởng nào tới cô gái ở trong thang máy kia.
Thị Y Thần không nói lời nào, đột nhiên giơ tay lên rồi giáng cho Lục Thần Hòa một cái tát, mặc dù nó không quá mạnh, nói cách khác chỉ mạnh hơn “vuốt ve” một chút mà thôi, nhưng cũng đủ khiến cho tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt.
Trong phút chốc, lối đi chật hẹp chợt yên ắng đến mức ngay cả tiếng của một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe rõ.
Lục Thần Hòa cuộn chặt tay lại thành nắm đấm, gân xanh nổi đầy, từng khớp ngón tay vang lên những tiếng “răng rắc”.
Lâm Uẩn Trạch vội vàng ngăn anh lại, chỉ sợ anh tức giận quá sẽ đáp trả cô gái đang say kia một quả đấm.
Thị Y Thần hít sâu một hơi nói, “Không cần phải xin lỗi tôi, cái tát này coi như món quà có qua có lại, trả cho anh! Để dạy cho anh biết, xem lần sau anh còn dám cười lung tung nữa không! Còn đôi giày này của tôi, anh phải đền!”.
“Được, cô gái, cô ra giá đi. Đôi giày này bao nhiêu tiền?”, Lâm Uẩn Trạch nở nụ cười ôn hòa, hy vọng nhanh chóng dàn xếp xong chuyện này. Nhìn nụ cười của Lâm Uẩn Trạch, Thị Y Thần phút chốc liền nhớ ra anh chàng đẹp trai mặc áo trắng này là ai. Anh ta chính là người thà đứng bên ngoài cửa tiệm, cũng nhất quyết không chịu vào thử váy cưới cùng vị hôn thê của mình. Y Thần tự nhủ thầm: Thảo nào Chẳng trách! Hai tên đàn ông ở cùng một chỗ với nhau đúng là chẳng có chuyện gì hay ho!
Y Thần nhếch mày ngang ngược, tháo chiếc giày trên chân phải ra, giơ lên trước mặt Lục Thần Hòa, nói: “Đôi giày này do tôi và bậc thầy người Italy của tôi làm thủ công hoàn toàn, không có giá cả. Các anh mang giày sang Italy dán gót như cũ rồi trả lại cho tôi là được”.
Lâm Uẩn Trạch ngớ người.
Lục Thần Hòa nhìn đôi giày, sắc mặt u ám, khóe miệng mím chặt, phải một lúc lâu sau mới lạnh lùng lên tiếng: “Cô đang muốn vòi vĩnh cái gì chứ, cứ nói thẳng một con số ra đi, khỏi cần vòng vo!”.
“Vòi vĩnh?”, Thị Y Thần cũng nổi nóng, “Ai rảnh rỗi mà đi vòi vĩnh với nhà anh? Tôi chỉ yêu cầu anh đi sửa gót giày cho tôi thôi!”.
“Cô thấy có ai chạy từ Trung Quốc sang Italy chỉ để sửa giày chưa? Không phải cô đang vòi vĩnh thì là cái gì?”
“Này, là anh đánh tôi trước đấy nhé, hại tôi ngã lăn ra đây, làm gãy cả gót giày của tôi, vậy mà còn vừa ăn cắp vừa la làng à? Đôi giày này của tôi không phải loại thường đâu.”
Lục Thần Hòa khinh bỉ liếc nhìn đôi giày cao gót màu trắng sữa trên tay Y Thần, ngài chiếc gót bị gãy được bọc một nửa bằng kim loại ra, thì kiểu dáng đơn giản hết mức, kiểu giày không chút đặc biệt này ở trong các cửa hàng trưng bày có cả nghìn đôi. Cái gì mà bậc thầy Italy, cái gì mà làm hoàn toàn bằng thủ công? Chẳng qua cũng chỉ là một đôi giày, có cần khoa trương đến thế không?
Thị Y Thần có lẽ đã nhìn ra ánh mắt khinh bỉ của anh, một lần nữa nhấn mạnh, “Đôi giày này của tôi không phải loại bình thường, bắt buộc phải gửi sang Italy để sửa!” Chỉ cần nhớ đến nụ cười châm biếm của anh lúc ở trong thang máy, máu nóng trong cô lại bốc lên tận đỉnh đầu. Y Thần quyết định đấu một phen sống mái với tên này, trả lại cả vốn lẫn lời.
Hai người cãi vã không ngừng, Lâm Uẩn Trạch vừa muốn can ngăn, thì tiếng di động đột ngột vang lên. Anh ta nhìn dãy số trên màn hình liền lập tức bắt máy, “A lô! Anh đang ở cùng cậu ấy… ở K.O… Không có, anh không cãi nhau với cậu ấy, anh chỉ hẹn cậu ấy đi uống vài ly, nói chuyện phiếm thôi… Giờ em đang ở đâu?”.
Bắt đầu từ lúc Lâm Uẩn Trạch nghe điện thoại, ánh mắt Lục Thần Hòa đã bắt đầu dời từ đôi giày của Y Thần sang Lâm Uẩn Trạch. Anh ta vừa nói chuyện vừa nhíu mày nhìn anh, nói đến câu cuối cùng thậm chí còn phải xoay lưng sang hướng khác.
Lục Thần Hòa bật cười một tiếng, càng củng cố hơn nữa suy nghĩ trong lòng.
Thị Y Thần vừa hay lại đang giơ đôi giày ra trước mặt anh, Lục Thần Hòa nghiến răng, căm phẫn nhìn cô sau đó không nói lời nào, rút ví, lấy mấy tờ tiền ra rồi đếm toàn bộ số tiền còn lại bên trong, nhét vào chiếc giày trên tay Thị Y Thần, “Cho cô hết đấy! Đủ để cô mua hẳn mấy đôi”.
“Anh làm vậy là có ý gì hả? Có tiền thì ghê gớm lắm sao? Anh cho rằng cô đây không đủ tiền để chọi lại anh sao?”, Thị Y Thần vung tay, đẩy toàn bộ số tiền bên trong giày cho anh.
Mấy chục tờ giấy bạc rơi tung tóe bay lượn khắp nơi.
Lục Thần Hòa cảm thấy cô gái say này quả thực là một kẻ điên, anh không muốn nán lại một giây nào nữa liền quay người bỏ đi.
“Này, anh đừng hòng phủi mông bỏ đi vô trách nhiệm như thế”, Thị Y Thần cầm lấy một chiếc giày, khập khiễng bám theo. Chạy được một đoạn, cô dứt khoát tháo nốt chiếc bên trái ra, đuổi riết Lục Thần Hòa bằng chân trần.
Lâm Uẩn Trạch đột nhiên trông thấy một tờ tiền bay qua, cúi đầu xuống nhìn hành lang thấy toàn là tiền, anh ta vội vàng nói, “Đường Di, ở đây đang xảy ra chút chuyện, lát nữa anh gọi lại cho em”.
Anh ta cúp điện thoại, liếc thấy Lục Thần Hòa và cô gái uống say khướt đó đã đi rất xa, nhìn đống tiền dưới sàn quả thực không còn lời nào để nói.
“Điên rồi! Đúng là điên thật rồi!”, Lâm Uẩn Trạch bóp trán, chầm chậm cúi người xuống nhặt lại toàn bộ số tiền đang rơi vãi đầy sàn.