Y Thần lập tức vỗ về Sa Sa, “Kẻ sĩ không thể không kiên cường mạnh mẽ, dù nhiệm vụ có khó khăn nặng nề cỡ nào cũng phải hoàn thành. Em gái, em hãy dũng cảm bước về phía trước, hiên ngang đừng quay đầu lại”.
Càng là những người mà bản thân không muốn gặp, lại cứ luôn xuất hiện trước mặt ta với tần suất dày đặc.
Ý trời đã định, cô không thể nào thoát khỏi gông cùm xiềng xích này rồi.
Cái gì mà ý trời đã định chứ, thôi thì cứ để mặc nó đi.
Thị Y Vân là một người khéo léo toàn diện, về điểm này Y Thần không hề phủ nhận. Từ sau khi nó đến, Jessie’s chẳng khác nào bị biến thành tiệm cà phê đặc sắc. Không phải do Thị Y Vân rảnh rỗi biến Jessie’s thành quán cà phê, mà là do miệng lưỡi nó dẻo quẹo, rất nhiều khách sau khi lựa chọn trang phục xong đều không nỡ đi. Rảnh rỗi thì ngồi ở khu nghỉ ngơi dành cho khách vừa nhấm nháp cà phê, vừa nói chuyện phiếm. Thị Y Vân đem những chuyện mà bản thân đã từng trải qua khi còn là tiếp viên hàng không chia sẻ với họ. Cho dù có là minh tinh hay doanh nhân, thì chỉ cần là phụ nữ đều thích nói chuyện phiếm.
Thị Y Thần mặc dù không muốn gặp nó, nhưng cũng không phản đối nó làm như vậy. Suy cho cùng khách hàng là Thượng đế, chỉ cần doanh số không ngừng tăng vụt thì có dùng một chút mánh khóe giao tiếp cũng là cần thiết. Thậm chí khi nghe các nhà thiết kế kêu ca gần đây đơn đặt hàng quá nhiều, khiến bọn họ bận đến nỗi chân tay quáng quàng, Y Thần cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Từ trước đến giờ cô chưa từng nghi ngờ năng lực của Thị Y Vân.
Ngày ngày Thị Y Vân đều nở nụ cười rạng rỡ xuất hiện trước mặt cô, Y Thần luôn coi như không nhìn thấy. Thỉnh thoảng lúc tâm trạng tốt thì sẽ liếc nhìn nó một hai cái, những lúc tồi tệ sẽ trưng ra vẻ mặt đằng đằng sát khí. Có điều, một thời gian qua đi, mối quan hệ căng thẳng giữa hai người cũng có phần hòa hoãn hơn một chút.
Nếu nói Thị Y Vân làm vậy là biêu rhieenj của tình thân gia đình, thì đó là ý nghĩ sai lầm. Bởi vì thỉnh thoảng có cơ hội nó nhất định sẽ phải đâm cho Y Thần một nhát, “Hôm nay nhân vật khả nghi X chưa tặng hoa cho chị sao?”.
Về chuyện có liên quan đến nhân vật khả nghi X đó phải kể đến chuyện mấy ngày trước, Y Thần đột nhiên nhận được một bó hoa cúc màu cam rất to, là một loài cúc mà cô chưa từng thấy, màu cam nổi bật diễm lệ khiến mắt cô sáng ngời. Trên chiếc thiệp xinh xắn tinh tế có viết: Nhớ ăn cơm trưa đó, không hề đề tên. Hôm nay không biết là ngày lễ gì, mới sáng sứm đã lại nhận được hoa và vẫn là một tấm thiếp tinh tế như vậy với dòng chữ: Nhớ ăn cơm trưa nhé. Và đương nhiên vẫn không đề tên.
Nhân viên tiệm hoa nói, người mua hoa là một người đàn ông siêu đẹp trai, có điều người ấy không hề để lại tên và số điện thoại.
Lúc đầu Y Thần còn tưởng là Lục Thần Hòa đang giở trò vô vị muốn chòng ghẹo cô, ngoài anh ra thì còn ai nghĩ ra việc tặng hoa cúc chứ? Cúc chẳng phải là loài hoa người ta thường mang đi tảo mộ sao? Nhưng sau khi Y Thần lên mạng tra thông tin, liền biết được thì ra đó là loài cúc Mạch Can, biểu tượng cho hồi ức vĩnh hằng, khắc sâu trong tim. Một phút bàng hoàng, Y Thần liền biết người tặng hoa là ai.
Hồi ức vĩnh hằng, khắc sâu trong tim.
Chỉ những người đã từng có được tình yêu, mới cần khắc sâu kí ức vào trong tim.
Cao Minh Dương, anh ta đã đồng ý với Y Thần sẽ không gặp mặt nữa, nhưng lại dùng cách thức này để nhắc nhở cô, ở một nơi nào đó trong trái tim, anh ta vẫn lặng lẽ chờ đợi cô.
Lẽ nào cô chỉ là một kẻ tham ăn? Y Thần định ném cả hoa và thiệp vào sọt rác, nhưng lí trí mách bảo, cô cầm lên được thì cũng đặt xuống được. Cho nên, Y Thần gọi Manh Manh mang bó hoa cắm vào chiếc lọ bên trong tiệm.
Thị Y Vân vừa nhìn đã đoán ra hoa do ai tặng, nó không bóc mẽ, cũng không có ý mỉa mai, nhưng sẽ dùng nhân vật khả nghi X này để đả kích Y Thần một chút. Đương nhiên sự đả kchs này chỉ khiến cho Y Thần khó chịu đôi phần, để tâm tư cô càng loạn lên mà thôi. Đó chính là sở trường của Thị Y Vân.
Mỗi ngày Thị Y Vân đều hỏi, “Lục Thần Hòa dạo gần đây không gọi điện cho chị sao?”.
Đương nhiên Y Thần sẽ không ngồi yên chờ chết, lúc cần thiết sẽ lên tiếng phản pháo lại, “Có gọi điện đến cũng phải báo cáo cho em biết mới được sao?”.
“Sao chưa thấy Lục Thần Hòa đến đón chị tan làm bao giờ nhỉ?”
“Có đón chị tan làm hay không liên quan gì đến em?”
“Tôi vẫn chưa ra tay với Lục Thần Hòa, chị đừng có nói với tôi rằng Lục Thần Hòa đã bị kẻ khác nhanh chân cướp mất rồi đấy nhé?”
“…”
Lục Thần Hòa, Lục Thần Hòa, Lục Thần Hòa, ba chữ này hệt như quảng cáo, suốt ngày quay vòng vòng trong đầu cô vậy.
Kể từ sau khi hai người hoàn thành giao dịch hoang đường đó, cô luôn có cảm giác như mây mù đang không ngừng kéo đến xung quanh mình. Thậm chí mỗi ngày đều lo lắng phải đối diện với vị hôn phu có tên Lục Thần Hòa của mình ra sao. Thực tế kể từ sau buổi sáng anh đưa cô đi làm đến giờ, Y Thần cũng chưa gặp lại anh. Cái nắng nóng oi bức gay gắt ngày hè đã được thay thế bằng vẻ mát dịu thoải mái của tiết trời ngày thu.
Có lẽ do nguyên nhân địa điểm làm việc, Lục Thần Hòa không thể ngày ngày chạy một vòng xa tít tắp từ ngoại thành vào trung tâm chỉ để gia tăng một bước trong công cuộc tìm hiểu giữa hai người được. Vì thế tình trạng yêu xa suốt một tháng trời không gặp mặt như thế nầy cũng thực sự khiến cô thoải mái thở phào nhẹ nhõm. Y Thần thậm chí còn cho rằng anh chỉ đùa mà thôi, không cần phải cho là thật. Nhưng lần thứ hai rồi đến lần thứ ba nhận được điện thoại của Lục Thần Hòa thì Y Thần bắt đầu thấy sợ hãi, cô dần dần chấp nhận đây không phải là một giấc mộng, mà là sự thật.
Mặc dù không thể gặp mặt, nhưng mỗi ngày Lục Thần Hòa đều gọi điện thoại ít nhất một lần quấy rầy cô. Tại sao lại nói là quấy rầy? Bởi vì mỗi lần gọi điện, nếu anh không trầm mặc thì cũng chỉ hỏi một câu rất đơn giản, sau đó nhanh chóng thốt lên hai từ “tạm biệt” rồi lại cúp máy. Loại quấy rối cùng gây kinh sợ này dường như đang nhắc nhở cô: Cô còn có một “vị hôn phu”, hơn nữa “vị hôn phu” ấy còn rất có trách nhiệm. Cho nên sau mỗi lần nghe điện thoại của anh, Y Thần đều kích động đến mức muốn đập cho anh một trận tơi tả. Thiếu nữ chưa chồng này không phải là để cho anh mặc sức đùa cợt thế nào cũng được đâu nhé…
Hôm đó là một ngày cuối tuần, cô đang gấp rút hoàn thành bản thảo thiết kế đến mức sắp phát điên, vậy mà còn bị Chu Kiều Na kéo đi tham gia buổi dã ngoại do đồng nghiệp tổ chức. Thực ra chỉ là mấy cô nàng đem theo các anh người yêu ra khu ngoại ô xả stress mà thôi.
Chu Kiều Na phụ trách công việc trong Ban tuyên giáo của trường, ngoài Kiều Na năm tới mới kết hôn ra thì những người còn lại đại đa số đều đã có chồng có con. Vốn dĩ Y Thần có chút do dự, nhưng lại nghĩ đến chuyện gần đây bận bịu thiết kế đến mức đầu óc sắp bốc hỏa đến nơi, thêm nữa thỉnh thoảng lại còn bị Thị Y Vân ở bên cạnh châm chọc khiêu khích. Cho nên cô cũng muốn ra ngoài tận hưởng không khí tươi mới, giải khuây một chút, tìm cảm hứng sáng tác.
Đi cùng còn có mấy bạn nhỏ nữa, nên Y Thần quyết định đưa cháu gái Điểm Điểm đi cùng.
Suốt dọc đường, Điểm Điểm vô cùng hưng phấn, líu lo liên hồi. Chu Kiều Na dường như cũng đột ngột trẻ đi cả chục tuổi, nhí nhéo suốt dọc đường với Điểm Điểm. Thị Y Thần nhìn hai người một lớn một bé, chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu.
Bỗng nhiên di động trong tay Y Thần reo lên, trên màn hình hiển thị ba chữ “Đồ thần kinh”. Khi nhìn thấy cái tên quen thuộc đó gọi điện đến, như đã trở thành thói quen, Y Thần bấm nút nhận điện thoại với vẻ mặt không chút biểu cảm, hùng hồn bật ra một chữ, “Nói!”.
Đầu bên kia truyền đến tiếng cười trầm thấp đến mê người của anh.
Thực ra đối với kiểu làm phiền nhàm chán này, Y Thần hoàn toàn không buồn bận tâm. Nhưng không biết từ khi nào, từ trong tiềm thức, cô lại có chút say đắm giọng nói trầm ấm, quyến rũ của Lục Thần Hòa. Cô yên lặng lắng nghe tiếng cười đầy từ tính của anh cho đến lúc nó biến mất.
“Đang làm gì vậy?”
“Không làm gì.”
Đây là kiểu đối thoại nghìn lần không đổi của hai người họ, là bắt đầu và cũng là kết thúc.
Y Thần vừa mỉm cười nhìn Chu Kiều Na đang ở bên cạnh, ngả vào cô, cười như điên đến nỗi cơ bụng sắp co rút đến nơi, vừa đợi Lục Thần Hòa nói câu tạm biệt để còn ngắt điện thoại.
Nhưng anh lại đột ngột hỏi một câu, “Có bạn ở bên cạnh sao?”.
Y Thần ngẩn người, cảm thấy có chút bất ngờ, thậm chí còn quên mất việc trả lời. Lần này đúng là hiếm có, anh lại hỏi nhiều hơn một câu. Chu Kiều Na và Điểm Điểm đang đùa nhau làm loạn cả lên, tiếng cười nói vang như pháo nổ, nếu không phải vì đang bận nghe điện thoại, thì trong những tiếng cười đó sẽ có sự góp phần của cô.
Y Thần khẽ “ừ” một tiếng.
“Tạm biệt”, đúng vào lúc cô cho rằng cuộc nói chuyện chắc sẽ còn tiếp tục, thì kết cục vô tình lại một lần nữa xuất hiện.
Cô trừng mắt nhìn cuộc gọi bị ngắt, sau đó khẽ gầm lên, “Đồ chằn tinh”.
Chu Kiều Na nửa ngồi nửa nằm lên người Y Thần, hiếu kì hỏi, “Mắng ai là chằn tinh đấy?”.
“Ồ, không có gì, một kẻ vô vị gọi nhầm số thôi”, Y Thần cất di động vào túi, ậm ờ trả lời.
Chu Kiều Na không biết chuyện cô và Lục Thần Hòa giả vờ yêu đương. Y Thần sợ Chu Kiều Na biết sẽ mắng chửi cô một trận là đồ não úng.
Trong tầm mắt, từng ruộng lúa chín vàng ươm nặng trĩu hạt chầm chậm lướt qua, trong không khí phảng phất hương lúa chín hòa quyện với mùi đất ngai ngái thoảng theo làn gió bay đến. Tất cả mọi người trên xe đều chuyển tầm nhìn ra ngoài thưởng thức, tham lam áp vào cửa xe hít hà mùi hương thơm thanh khiết của tự nhiên.
Điểm Điểm hưng phấn hét to, “Dì hai, dì xem này, bông lúa đều cười đến mức oằn cả lưng rồi”.
“Dì hai1? Ha ha ha, Điểm Điểm gọi thế này mới thú vị làm sao”, Chu Kiều Na chỉ cần nghe thấy Điểm Điểm gọi Y Thần một tiếng “dì hai”, là sẽ không nhịn nổi mà bật cười sung sướng.
1 Hai trong tiếng Trung còn có nghĩa là hâm, thần kinh.
Thị Y Thần trừng mắt lườm Chu Kiều Na, rồi xoa đầu Điểm Điểm.
“Ai bảo cậu luôn đứng thứ hai chứ, cái này gọi là định mệnh rồi. Hàng second-hand, ha ha, đúng là từ trong xương cốt cậu đã bị gắn cái mác này rồi”, Chu Kiều Na lại cười đến mức không đứng thẳng lên nổi.
Xe bon bon chạy băng qua con đường bê tông nhỏ hẹp vùng đồng quê, rồi chậm rãi tiến vào đích đến. Thị Y Thần nhìn tấm biển “Cơ sở ươm giống nông nghiệp khu phát triển kinh tế Hi Vọng” vừa lướt qua, vô thức nhớ ra lần trước Lục Thần Hòa đến chơi nhà cô có ba hoa rằng anh làm nông vụ ở khu phát triển kinh tế. Tên công tử ăn chơi trác táng đó nếu đúng là chiến sĩ khai phá địa cầu, bán mặt cho đất bán lưng cho trời thì đúng là lợn cái cũng biết bay.
Nơi đây có điều gì đó rất khác lạ so với những vùng nông thôn mà Y Thần đã đi qua.
Con đường mòn nhỏ khúc kha khúc khuỷu, gió đồng hiu hiu thổi, hai hàng cây ngô đồng bên cạnh xào xạc lá, thỉnh thoảng có một hai chiếc lá vàng rụng xuống bay lượn trong không trung, trông hệt như chiếc dù lượn vô hình đáp xuống, quyến luyến vẫy chào từ biệt với thân cây me to lớn xanh tốt đang hiên ngang đứng đó. Đằng sau cây ngô đồng là con sông nhỏ trong veo xanh ngắt, phóng tầm mắt ra xa, tia nắng một trời rực rỡ phản chiếu xuống mặt sông, hắt lên thứ ánh sáng màu vàng kim lóng lánh, khiến con sông như được dát vàng vậy.
Trời trong xanh cao vút, ánh nắng rực rỡ, không khí tươi mới thanh khiết. Dường như trong một ngày đẹp trời như thế này nên đến đây để tâm hồn con người ta được thoải mái vui vẻ.
Vừa xuống xe, trên mặt ai nấy đều tràn ngập nụ cười vui vẻ phấn khích.
Thị Y Thần không kìm được mà ôm lấy bả vai Chu Kiều Na, khen cô nức lòng, “Thật không ngờ ‘điện hạ’ ăn chơi cũng rất có gu nha”.
Chu Kiều Na nói, “Mình đây thèm vào! Chẳng qua là tại cái đồ quê mùa nhà cậu ấy! Lần nào hẹn cậu ra ngoài cũng trưng ra cái bộ dạng ngăn cách thế tục, đố kị cuộc đời”.
Thị Y Thần phóng tầm mắt chiêm ngưỡng xung quanh, cách đó không xa có một tấm biển chỉ dẫn ghi “Bên trái là vườn ra. Bên phải là vườn hoa quả”. Y Thần thấy vậy liền hỏi, “Chúng ta đi hái hoa quả, hay đi đào rau củ?”.
“Thế nào cũng được. Cậu xem xem, bên này là vườn rau củ, bên đó là vườn hoa quả, bên cạnh vườn hoa quả còn có một cánh đồng hoa. Lát nữa chúng ta qua bên đó ăn cơm”, Chu Kiều Na chỉ về phía xa tít tắp, “Cậu không biết tiệm cơm đó thú vị đến mức nào đâu, nó được kết hợp với cả việc trồng hoa trong nhà kính đấy”.
“Trồng hoa trong nhà kính?”, trong đầu Y Thần hoàn toàn chưa mường tượng ra được khái niệm này.
“Đi nào, đưa các bạn nhỏ đi bổ sung một chút kiến thức về các loại rau củ đã.”
Đón tiếp mấy người họ là một ông chú khoảng năm, sáu mươi tuổi. Ông chú đó giới thiệu rằng những người làm việc ở đây đại đa số là các nông dân với kinh nghiệm trồng trọt mấy chục năm, cũng có một phần nhỏ là những thanh niên trẻ tuổi. Thời nay có rất nhiều thanh niên sau khi tốt nghiệp đại học đều lựa chọn đến làm việc ở những cơ sở như thế này.
Ông chú dẫn cả đoàn, bắt đầu tham quan từ khu vực trồng rau trong nhà kính. Toàn bộ những lồng che bên trong nhà kính đều cao bằng khoảng một người, các công nhân làm việc trong đó đều đi lại bình thường.
Mấy bạn nhỏ rất nhiệt tình học hỏi, suốt cả dọc đường không ngừng đặt câu hỏi, “Đây là rau gì ạ?”.
Chu Kiều Na nói, “Cái này dì biết, là rau cải xanh”.
Thị Y Thần nhìn Chu Điện khinh bỉ nói, “Cắt! Cái này cho dù mắt có mù cũng có thể nhận ra là rau cải xanh”.
Một thầy giáo họ Cao đi cùng nói, “Chúng ta thường xuyên đi chợ rau, những người bán hàng đều gọi loại này là rau cải thìa, đắt hơn nhiều so với rau cải xanh”.
Một bạn nhỏ khác hưng phấn hệt như phát hiện ra một lục địa mới vậy, “Nhìn xem, hoa màu xanh được trồng ở ruộng bên kia là hoa gì vậy?”.
Điểm Điểm cướp lời nói, “Tớ biết, tớ biết, đó là bắp cải, đấy không phải là hoa màu xanh”.
Chu Kiều Na lại lên tiếng, “Gần đây chẳng phải thời sự đưa tin bắp cải rất ế ẩm sao? Nông dân đều phá bỏ hết ruộng bắp cải rồi? Sao ở đây vẫn còn trồng bắp cải?”.
Thị Y Thần nhún vai nói, “Chắc là người dân thành phố N của chúng ta vẫn thích ăn nộm bắp cải”.
Y Thần vốn sinh ra ở thành phố, cho nên cũng không hề có chút kiến thức nào về việc sinh trưởng của các loại rau củ. Cô cũng giống hệt như các bạn nhỏ, trong lòng tràn ngập hiếu kì, nhà kính nào cũng phải đến ngó một cái, xem xem trong đó là loại rau gì, xem mình có nhận ra là loại nào hay không.
Y Thần bước vào một khu nhà kính, loại rau được trồng trong đó phải sử dụng giàn leo, những sợi dây leo đã bắt đầu cao hơn đầu người.
Cô hỏi Chu Kiều Na, “Đây là cái gì?”.
Chu Kiều Na đáp lại, “Lần trước đến, nhân viên làm việc ở đây đã giải thích cho mình, nhưng mình lại quên mất rồi. Nói tóm lại nếu không phải là cà chua thì cũng là dưa chuột”.
“Với cái đầu lợn này của cậu mà cũng đòi làm tuyên truyền”, Y Thần khinh bỉ nói.
Chu Kiều Na lườm cô một cái, khinh thường bước đến một khu nhà kính khác.
Y Thần quyết định phải tìm hiểu xem đây rốt cuộc là loại rau gì.
Bên trong lồng kính có một nhân viên mặc đồ lao động đang khom lưng bận rộn gì đó. Y Thần thấy phần lớn những người làm việc ở đây tuổi tác đều xấp xỉ năm sáu mươi giống như ông chú vừa rồi, nên cất giọng đầy lễ phép, “Chú ơi, cho cháu hỏi đây là rau gì ạ?”.
Người đó nghe thấy giọng nói của cô, thoạt tiên có chút sững người, sau đó chậm rãi quay lại, nhìn thẳng vào cô.
Tầm mắt của Y Thần nãy giờ vẫn bị giàn dây leo xanh mướt thu hút, muốn nhìn kĩ xem có nhìn ra được điều gì không. Chưa thấy ông chú trả lời, cô bèn mỉm cười nhìn về phía đó, muốn hỏi thêm lần nữa. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trước mắt, Y Thần bỗng kinh ngạc đến mức trợn mắt há hốc miệng, lắp bắp không nói được gì.
Con ngươi đen láy của Lục Thần Hòa thoáng động đậy, khóe miệng khẽ nhếch lên, “Em gái à, cái này gọi là dưa chuột”.
Một câu được thốt ra từ miệng Lục Thần Hòa, trấn động như sét đánh giữa trời quang khiến Y Thần suýt chút nữa sặc nước bọt. Cô ho sù sụ một hồi mới dừng lại được. Câu nói tiếp theo của anh khiến cô kích động đến nỗi chỉ muốn tìm ngay kẽ nứt nào đó mà chui xuống, “Lẽ nào thầy giáo dạy môn Sinh học không dạy cho em sao?”.
“Sao anh lại ở đây?”
“Ngày nào anh chẳng ở đây?” Mặt anh cực kì tươi tỉnh.
“Hả?”
“Đi làm.”
“Hả? Anh thực sự làm nông?”
“Xem thường anh em nông dân bọn anh sao?”
“… Phụt!”
Thị Y Thần không thể tin nổi nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới, Lục Thần Hòa khoác trên mình bộ quần áo lao động thô cứng màu xanh da trời. Trên áo còn in mấy chữ lớn “Cơ sở vườn ươm Hi Vọng”. Dưới chân là đôi giày vải màu xanh mà các bác nông dân hay dùng, chỉ còn thiếu đúng chiếc mũ rơm vàng trên đầu mà thôi.
Nhìn đám dây leo đang cuốn vào nhau trước mặt, cô lại nhớ đến dịp xuân hạ năm nay. Rất nhiều địa phương trên toàn quốc đều thu gom cà chua đồng loạt bán ra thị trường, dẫn đến tình trạng tiêu thụ của cà chua ế ẩm, khiến cho loại quả “thánh nữ” cũng biến thành quả “gái ế”, hại rất nhiều bác nông dân phải đem cà chua đi tiêu hủy. Vì thế, trong đầu cô dần mường tượng ra một cảnh: Lục Thần Hòa đầu đội mũ cói vàng, một vai vác cuốc xẻng, một vai gánh phân bón, chân đi giày vải màu xanh quân dụng, hình tượng người nông dân nhiệt huyết điển hình được tái hiện trước mắt cô. Hơn nữa miệng anh còn ngậm điếu thuốc, vẻ mặt cợt nhả đứng trước chiếc xe hơi sang trọng ở khu biệt thự cao cấp Hà Kê, không ngừng chạy qua chạy lại mời chào mấy nhà hàng xóm: “Hi, người anh em, có muốn đến chọn ít cà chua không? Anh nhìn xem rất tươi. Vừa to vừa ngọt, lại nhiều vitamin, đảm bảo anh ăn rồi lại muốn ăn nữa”.
Hình ảnh thật là đối lập.
Y Thần nhịn không được che miệng cười.
Lục Thần Hòa không hiểu chuyện gì, chậm rãi đi về phía cô nói, “Cười gì vậy?”.
“Chẳng phải cà chua và bắp cải anh trồng đều ế ẩm cả sao?” Cô vẫn chưa ngừng cười nổi.
“Sao em chẳng có chút đồng cảm nào vậy?”
“Ai bảo không có chứ? Em đang quan tâm đến anh đấy.”
“Cảm ơn em đã quan tâm.”
Lục Thần Hòa mặc bộ đồ lao động trước mặt, kết hợp với hình tượng mà cô tưởng tượng ra trong đầu thật đúng là đặc sắc. Y Thần không nhịn được lại phá lên cười.
“Trông anh như thế này thật sự buồn cười lắm sao?”
“Ừm ừm ừm”, Y Thần gật đầu lia lịa.
Lục Thần Hòa cũng không kìm được bật cười cùng cô, cười một lát rồi ngừng lại, nói với vẻ mặt nghiêm túc, “Gần đây anh bận quá, anh đang định tranh thủ thời gian vào thành phố thăm em, không ngờ hôm nay em lại xuất hiện ngay trước mắt anh như thế này”.
Đôi mắt anh lấp lánh, phát ra tia sáng lạ thường.
Y Thần bối rối vì ánh mắt ấy, nụ cười trên khóe môi cũng dần thu lại, đôi mắt né tránh đi, nhìn sang hướng khác. Cô cắn cắn môi nói, “Cùng bạn đi dã ngoại, tiện thể đưa mấy bạn nhỏ đi theo để tăng thêm kiến thức về trồng trọt”.
“Nào, anh dẫn bọn em đi tham quan”, anh ôm lấy vai cô cực kỳ tự nhiên.
Y Thần sững người, cơ thể cứng nhắc để mặc anh dẫn ra khỏi lồng kính.
Điểm Điểm đi ra từ một lồng kính khác, vừa thấy Lục Thần Hòa, nó liền hưng phấn gọi lớn, “Chú Lục, sao chú lại ở đây?”.
“Chú làm việc ở đây mà”, Lục Thần Hòa buông Thị Y Thần ra, chào Điểm Điểm, hai người mừng rỡ nói chuyện với nhau hệt như những người bạn thân lâu ngày không gặp mặt vậy.
Chu Kiều Na nhìn thấy Y Thần được một anh chàng cao to đẹp trai ôm vai đầy thân mật bước ra khỏi lồng kính, hơn nữa Điểm Điểm còn vui vẻ vọi người đàn ông đó là “chú Lục”, vừa nhìn đã biết là gian tình trần trụi.
Chu Kiều Na nhanh chân đi đến trước mặt Y Thần, chỉ vào mũi cô mà mắng, “Cậu đúng là đồ chết tiệt, có chuyện như vậy mà dám giấu ‘điện hạ’ đây? Người đàn ông đó rốt cuộc là sao chứ? Sao còn ngang nhiên ôm cậu như vậy? Tại sao lại có chuyện Điểm Điểm biết mà tớ không biết?”.
Thị Y Thần gập ngón tay Chu Kiều Na xuống, nhỏ giọng nói, “Xin cậu đấy, chuyện không phải như cậu nghĩ đâu, được chưa?”.
“Vậy thì là thế nào?”
Cô đè thấp giọng giải thích, “Thực ra là mối quan hệ yêu đương hờ, lợi dụng lẫn nhau. Sau khi lĩnh được giấy chứng nhận kết hôn, qua được cửa ải của mẫu thân đại nhân nhà mình, mình sẽ lập tức li hôn”.
Chu Kiều Na kinh ngạc tột độ, “Trời đất ơi! Chuyện vớ vẩn như vậy mà cậu cũng nghĩ ra được? Cậu đúng là chó cùng dứt giậu, việc điên rồ gì cũng có thể làm ra. Để mẹ cậu biết được chuyện này, cậu không bị lột mười lớp da mới là lạ đấy!”.
“Cho nên, chuyện này mình không hề nói với ai. Cậu cũng biết mẹ mình tinh mắt đến mức nào đấy, giờ cậu biết rồi, nếu để mẹ mình bắt thóp rồi lộ ra, mình sẽ chết càng thảm. Cho nên mình mới phải giấu kín. Thực ra cũng chỉ mới bắt đầu, chưa có gì là chắc chắn”, cô nhìn Lục Thần Hòa đang nở nụ cười cực kì vui vẻ, đối với cô mà nói anh quả thực là một ẩn số.
“Anh chàng này sao trông quen mắt vậy nhỉ”, Chu Kiều Na nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh tuấn bất phàm của Lục Thần Hòa, hết ngang lại đến dọc.
Lục Thần Hòa thấy vậy đi đến chào hỏi, “Xin chào!”.
“Ố là la, tớ biết rồi, tớ nhớ ra rồi”, Chu Kiều Na vỗ vỗ đầu rồi hét lên, “Anh không phải là người hôm đó cùng Y Y rời khỏi quán bar đến khách sạn sao…”.
Đây sao là bạn bè được chứ? Rõ ràng là đang cố ý dìm cô mà? Nói cái người trong quán bar chẳng phải đỡ hơn nhiều so với viejc nói cái người trong khách sạn sao?!
Y Thần kịp thời bịt miệng Chu Kiều Na lại, chỉ sợ cô nàng lại thốt ra mấy từ “đi thuê phòng”. Nếu mấy lời này bị Điểm Điểm nghe thấy, truyền đến tai mẫu thân đại nhân của cô thì cô tốt nhất nên tự lột da mình trước.
Lục Thần Hòa khẽ mỉm cười nói, “Cô là người hôm đó đợi ở bên ngoài mang đồ đến cho Y Y?”.
“Đúng thế, anh đẹp trai à, trí nhớ của anh thật tốt. Giữa mênh mông biển người, vậy mà anh lại tìm được Y Y ngốc nghếch nhà chúng em, quả là phúc đức mấy đời”, Chu Kiều Na không ngừng tâng bốc Y Thần.
Lục Thần Hòa vô thức đưa tay ôm lấy vai Y Thần rồi nói, “Đúng vậy.” Anh khẽ vuốt tóc cô, nụ cười trong đáy mắt càng thêm nồng đượm.
Hai gò má Y Thần như thể xuất hiện thêm hai quả cà chua.
Chu Kiều Na liếc nhìn động tác vô cùng yêu chiều cùng ánh mắt dịu dàng ấm áp của Lục Thần Hòa dành cho Y Thần, hình như không giống với những lời Y Thần nói cho lắm. Sao có nhìn kiểu gì đi chăng nữa cũng giống hệt như đôi nam nữ đang đắm trong men tình vậy. Cái anh chàng này chắc là thích Y Y rồi chăng, chỉ có điều là Y Y ngốc nghếch nên không biết mà thôi. Còn tưởng người ta là diễn viên đóng thế miễn phí. Lần này thì hay rồi đây.
Chu Kiều Na nói, “Hai lần trước đến đây, sao em chưa từng gặp anh nhỉ? Anh làm việc ở đây sao?”.
Lục Thần Hòa gật đầu, lại mỉm cười nhẹ nhàng, “Ừ, chỗ này là anh góp vốn làm chung với hai người bạn. Nói đơn giản một chút, thì chỗ này được khoán thầu cho những bác nông dân có kinh nghiệm trồng trọt ở địa phương phụ trách canh tác. Bọn anh tham gia vào công đoạn như sản xuất, chế biến, vận chuyển, tiêu thụ sản phẩm. Anh chủ yếu phụ trách kĩ thuật nuôi trồng và nghiên cứu giống mới. Phần lớn thời gian đều ở trong phòng thí nghiệm, hôm nay vừa đúng lúc ra ngoài lấy mẫu”.
Chu Kiều Na tán thưởng nói, “Ái chà, vậy anh chẳng phải chính là kĩ sư nghiên cứu nông nghiệp trong truyền thuyết đó sao, thật đúng là nhân tài”.
Lục Thần Hòa quay sang nhìn Y Thần, “Đúng vậy, nhưng mà có người nào đó cứ luôn không tin, cho rằng anh là kẻ lừa gạt”.
Thị Y Thần không nói gì, chỉ trừng mắt lườm anh, “Xin anh đấy, ngày hôm đó ở nhà em anh miêu tả mình 100% giống nông dân chân lấm tay bùn chính hiệu. Với dáng vẻ này, anh cứ thử ra ngoài nói mình làm nông xem, ai mà tin cho nổi?” Da dẻ vừa trắng vừa mịn, căng mọng đến mức có thể búng ra nước. So với ông chú vừa rồi đón bọn họ đi tham quan, da vừa đen vừa sạm, thì ai mà có thể tin nổi kiểu người như Lục Thần Hòa lại làm trong ngành nông nghiệp được chứ? Rất hiển nhiên ông chú vừa rồi mang đến cho người ta cảm giác là người nhà nông chính hiệu hơn.
“Hiện tại có rất nhiều sản phẩm thực vật được sản xuất mà không cần thông qua con đường đất bùn”, anh khoanh tay trước ngực, “Bây giờ em tin chưa?”.
Thị Y Thần bĩu môi nhưng không nói năng gì.
“Đi nào, anh đưa mọi người đi tham quan.”
Điểm Điểm lập tức vui mừng nhảy chân sáo đi theo.
Chu Kiều Na đột nhiên kéo giật Điểm Điểm lại, thì thầm to nhỏ gì đó vào tai cô bé, Điểm Điểm lập tức hiểu ra, chạy đến chỗ Lục Thần Hòa nói, “Chú Lục, dì hai cháu phiền chú nhé. Fighting!” Cô bé vẫy tay ra hiệu với Thị Y Thần, rồi còn tặng cô một nụ hôn gió, sau đó đi chung với Kiều Na, hòa vào đám người tiến về phía trước.
“Này…”, lúc Thị Y Thần phản ứng lại, Điểm Điểm và Chu Kiều Na đã đi được một đoạn khá xa rồi.
Lục Thần Hòa ôm lấy vai cô, “Quân tử có lòng, đừng phụ tấm lòng dày công sắp xếp của bạn em”.
“Này, tay anh đặt đâu đấy? Trước đó chúng ta đã có quy định dài hẳn ba chương rồi đấy.”
“Ba chương đấy ở đâu? Chưa được đọc bao giờ”, anh coi lời cô nói như gió thoảng bên tai, bàn tay trượt xuống rồi theo đà nắm lấy tay cô, “Anh đưa em đi tham quan một nơi mà anh cảm thấy rất tuyệt”.
Y Thần muốn giãy giụa, nhưng kinh nghiệm hai lần trước nói với cô rằng, có giãy giụa cũng chỉ là vô ích.
“Này, tay anh hình như vẫn chưa rửa đâu đấy!”
“Chính là muốn để em cùng cảm nhận một chút tình yêu nồng nhiệt với đất mẹ đấy.”
“Thôi đi!”