“Anh làm gì vậy? Buông ra!” Thị Y Thần không ngờ anh ta lại làm vậy.
Dự cảm của Chu Tân Vũ quả không sai bèn vội vàng đứng dậy ngăn Cao Minh Dương lại, “Xin lỗi, anh này, anh không thể cứ lôi lôi kéo kéo bạn tôi đi như thế được, huống hồ cô ấy còn không đồng ý đi theo anh”.
Cao Minh Dương trừng mắt với Chu Tân Vũ, ánh nhìn vô cùng sắc bén, che đậy đi vẻ đố kị. Anh ta ghét cay ghét đắng nụ cười vừa rồi của Thị Y Thần khi nói chuyện với Chu Tân Vũ. Cao Minh Dương lạnh lùng nói: “Cô ấy là bạn gái của tôi. Tôi đưa bạn gái tôi đi có cần phải được anh đồng ý không?”.
Chu Tân Vũ lại được một phen thảng thốt.
“Anh ta không phải bạn trai tôi”, Thị Y Thần vội vàng nói, huyệt thái dương của cô bắt đầu không ngừng co giật.
Chu Tân Vũ lúc thì kinh ngạc, lúc thì bối rối không biết phải làm gì.
Thị Y Thần nhìn Thị Y Vân, Thị Y Vân đang khuấy nước hoa quả trong chiếc cốc sắp rỗng khong. Nó nâng cốc lên, nháy mắt tinh nghịch, dường như muốn nói với cô: Tôi đến để xem xem “bạn trai tiếp theo” của mình là người như thế nào. Y Thần nghiến răng nhìn con bé chằm chằm. Trước đây nó chỉ làm mấy chuyện xấu xa sau lưng cô, bây giờ thì hay rồi, quang minh chính đại phá rối ngay trước mặt cô, đúng là càng ngày càng không ra sao.
Cao Minh Dương một lần nữa kéo tay cô đi.
“Anh buông tay ra, Cao Minh Dương”, lần này cô trực tiếp cau có lên tiếng.
“Anh Cao, phiền anh buông tay”, Chu Tân Vũ lấy lại tinh thần, một lần nữa chặn Cao Minh Dương lại. Cánh tay Cao Minh Dương vô thức vung lên, không cẩn thận đẩy anh ta ra, Chu Tân Vũ mất trọng tâm, loạng choạng lùi lại, va phải chiếc bàn phía sau. Mấy vị khách ngồi đó khoảng sợ hét lên, Chu Tân Vũ vội vàng xin lỗi.
“Anh đúng là một tên điên!” Thị Y Thần bừng bừng lửa giận nhìn Cao Minh Dương.
“Dù tôi điên, chẳng qua cũng là bị em bức đến phát điên mà thôi”, Cao Minh Dương lại kéo cô định đi ra bên ngoài.
Đúng lúc mọi chuyện đang bế tắc, đột nhiên một bóng người cao lớn nhanh chóng bước tới, dùng lức hất tung bàn tay đang nắm lấy cổ tay Thị Y Thần ra, theo đà kéo cô lại rồi ôm vào lòng.
Thị Y Thần bất ngờ, ngước mắt lên nhìn người đàn ông xa lạ đột nhiên chạy đến ôm mình, hóa ra đó là Lục Thần Hòa. Cô kinh ngạc há hốc miệng, suýt chút nữa không khép được lại.
Anh đang diễn trò gì đây? Cô đã rối lắm rồi, anh còn chạy đến làm loạn, đúng là không muốn để cô sống yên ổn mà.
Lục Thần Hòa dùng giọng nói chỉ đủ cho hai người nghe được: “Cô chỉ cần im lặng là được”.
Thị Y Thần ngoan ngoãn nghe lời anh.
Lúc này, không chỉ có Cao Minh Dương và Chu Tân Vũ kinh ngạc, mà ngay cả Thị Y Vân nãy giờ yên lặng ngồi một bên ung dung uống nước như không liên quan đến mình cũng suýt nữa phun hết nước trong miệng ra.
“Anh ta là ai?” Cao Minh Dương giận dữ nhìn Lục Thần Hòa, nhưng miệng lại hỏi Thị Y Thần.
“Tôi mới là bạn trai của cô ấy”, Lục Thần Hòa chậm rãi buông mấy chữ.
Thị Y Thần không thể tin nổi, tròn mắt nghiêng đầu nhìn anh. Bệnh tình mấy hôm trước đã khỏi hẳn, tinh thần của anh cực kì tốt, đã khôi phục lại được vẻ anh tuấn như cũ, chiếc cằm nhỏ gọn khiến anh trông càng thêm kiên nghị và vô cùng nam tính.
Lục Thần Hòa nguýt mắt lườm Y Thần, bàn tay đang ôm lấy eo cô đột ngột siết chặt, kéo sát cô vào ngực mình hơn.
Cao Minh Dương bày ra bộ mặt khó tin nhìn Thị Y Thần.
Thị Y Thần hoàn hồn, thầm nghiến chặt răng, rồi cũng vô cùng phối hợp mà đưa tay ôm lấy eo Lục Thần Hòa, còn vùi sâu mặt vào lòng anh. Lúc này, cô không thể nghĩ ra được cách nào tốt hơn so với việc dựa vào Lục Thần Hòa. Cô cất giọng đầy ái ngại nói với Chu Tân Vũ: “Thành thật xin lỗi, gây thêm rắc rối cho anh rồi. Tôi có chuyện phải đi trước, cụ thể sẽ nói với anh sau”.
Chu Tân Vũ ngơ ngác gật đầu.
Lục Thần Hòa nhếch mày liếc Cao Minh Dương mặt mũi đang hằm hằm, ngang nhiên ôm Thị Y Thần, rảo bước rời đi.
Một cô gái ăn mặc thời thượng đuổi theo hai người họ, miệng không ngừng gọi lớn “anh Thần Hòa”. Cô ta cứ thế vừa đi sát theo sau vừa gọi.
Cao Minh Dương nhìn theo bóng hai người họ, trước mắt là một khoảng mênh mông vô định.
Chu Tân Vũ không phải kẻ ngốc, ít nhiều cũng nhìn ra được chút manh mối, đoán được người đàn ông đưa Thị Y Thần đi không phải là bạn trai cô. Có điều với tư cách là đối tượng lần đầu đi xem mặt, kể cả là bạn bè mới quen biết, thì việc riêng tư của Thị Y Thần cũng không liên quan gì đến anh ta. Chuyện hôm nay ra nông nỗi này, đó có lẽ là biện pháp giải quyết tốt nhất.
Anh ta nhìn sang Cao Minh Dương đang sững sờ đứng một bên, cất giọng không hề thiện chí: “Chẳng phải anh nói anh là bạn trai của cô ấy sao? Anh rốt cuộc là bạn trai của Thị Y Thần hay là bạn trai của em họ cô ấy? Anh không cần phải nói với tôi, cũng không cần phải trả lời. Loại đàn ông chẳng ra gì như anh căn bản không xứng làm bạn trai người ta.” Chu Tân Vũ vẫy tay gọi phục vụ, thanh toán xong liền lắc đầu bỏ đi.
Khóe môi Cao Minh Dương run run, không đáp trả được dù chỉ một câu. Đầu óc anh ta hoàn toàn bị người đàn ông không biết từ đầu nhảy ra ban nãy chiếm giữ. Anh ta giương đôi mắt như hai ngọn lửa hừng hực nhìn Thị Y Vân.
Thị Y Vân tao nhã lau miệng, đứng dậy đi theo anh ta đến thang máy, nhẹ nhàng lên tiếng: “Em chưa từng gặp người đàn ông đó bao giờ, đây là lần đầu tiên em trông thấy bạn trai mới của chị ta”.
Cao Minh Dương cất giọng lạnh lùng: “Bữa cơm cuối cùng? Địa chỉ cô chọn? Cô dùng cách bỉ ổi như vậy vì thực sự nghĩ rằng tôi ngu đến mức sẽ để mặc cô chi phối sao?” Anh ta mang tâm trạng hợp tan vui vẻ cộng thêm lòng cảm kích đồng ý ăn bữa cơm cuối cùng này, nhưng thật không ngờ lại rơi vào bẫy. Anh ta đã bị Thị Y Vân lợi dụng, liên tiếp nhảy vào hai cái hố do cô ta đào ra.
Thị Y Vân cười phá lên, tiếng cười cao vút trong trẻo như tiếng chuông đung đưa trong gió.
“Một người muốn đánh, một người nguyện đỡ đòn. Nếu nói về bỉ ổi, anh chỉ có hơn tôi chứ không hề thua kém. Lợi dụng em gái của bạn gái mình, muốn thử chứng minh xem mình rốt cuộc quan trọng bao nhiêu trong lòng bạn gái mình…”
“Cô câm ngay! Tôi chưa từng lợi dụng cô để chứng minh bất cứ điều gì. Tối đó, giữa tôi và cô rốt cuộc có xảy ra chuyện gì hay không, trong lòng cô tự rõ nhất”, anh ta kích động đến mức muốn bóp chết Thị Y Vân ngay lập tức. Nếu không phải bởi cô ta là phụ nữ, thì anh ta sớm đã vung tay giáng một bạt tai lên khuôn mặt được trang điểm tinh tế kia rồi.
“Anh chắc chắn không xảy ra bất cứ chuyện gì sao? Là ai cứ một mực kêu ca Thị Y Thần khô khan, không lãng mạn, kêu ca chị ta không có thời gian dành cho anh, tình cảm dành cho mấy chiếc váy cưới còn nhiều hơn so với anh?” Thị Y Vân đi đến trước mặt anh ta, đưa ngón tay nghịch ngợm vẽ lên ngực anh ta mấy vòng tròn, “Cũng không biết là ai đã ôm tôi mà điên cuồng hôn ngấu nghiến mãi mới chịu buông?”.
Cao Minh Dương trừng lớn đôi mắt giận dữ, gân xanh không ngừng co giật, anh ta đẩy Thị Y Vân ra rồi bỏ đi.
Tối đó, anh ta cùng với bạn mình đang ngồi trong bar uống rượu, vừa hay gặp được Thị Y Vân, vốn muốn hỏi dò từ chỗ Thị Y Vân xem rốt cuộc thứ Thị Y Thần cần là gì, nhưng thật không ngờ lại bị cô ta dụ dỗ dẫn dắt, đem toàn bộ oán thán trong lòng dốc sạch ra. Vì cảm thấy buồn bực, nên trước đó anh ta đã uống không ít rượu, sáng sớm ngày hôm sau tỉnh dậy, lại phát hiện ra Thị Y Vân đang nằm bên cạnh. Còn về nụ hôn đó, anh ta hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì. Chuyện này không chỉ là một lưỡi dao sắc bén Thị Y Vân dùng để trả đũa Thị Y Thần, mà cũng triệt để biến cô ta và Thị Y Thần thành hai người dưng xa lạ.
Cao Minh Dương lạnh lùng lên tiếng: “Cô đừng tự mình đa tình”.
Thị Y Vân không hề bận tâm, cô ta cười nói: “Một bàn tay vỗ không lên tiếng, chuyện gì cũng có lí do của nó, không có lửa làm sao có khói. Anh đừng tự lừa mình dối người, anh có dám nói lần đầu tiên gặp tôi, tim anh không đập nhanh thêm mấy nhịp không?” Thị Y Vân tiến sát về phía Cao Minh Dương, lấy ngón tay gí gí lên ngực anh ta, “Nếu như không muốn chứng minh điều gì, sao anh lại đồng ý xuất hiện ở nhà tôi với thân phận là bạn trai? Thực ra nơi sâu thẳm nhất trong trái tim, sở dĩ anh đồng ý lời đề nghị đó của tôi là bởi anh muốn lợi dụng tôi để khơi dậy lòng ghen tuông của chị ta. Chỉ đáng tiếc, anh đã tính toán sai rồi. Mặc dù anh đã thành công khiến chị ta ghen tuông, nhưng cũng khiến chị ta vĩnh viễn không bao giờ chịu tha thứ cho anh. Anh biết không? Điều khiến chị ta đau khổ nhất không phải bởi tôi và anh đã lên giường cùng nhau, mà bởi chị ta biết được bức ảnh đó do tôi cố tình chụp cho chị ta xem. Điều khiến chị ta hận nhất là việc anh bước vào nhà tôi với thân phận bạn trai tôi, tuyên bố với người nhà chúng tôi, tôi mới là bạn gái của anh, còn chị ta chẳng là gì hết. Chị ta là một người yếu đuối, đa sầu đa cảm, bị tôi cướp mất bạn trai hết lần này đến lần khác, nhưng cũng không làm được gì, ngoài trốn tránh vẫn chỉ biết trốn tránh. Chị ta sẽ không quay đầu lại, bởi anh không phải người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng bị tôi cướp mất. Anh tốt nhất nên từ bỏ đi, bạn học cũ ạ!”.
Thị Y Vân nói một tràng dài, giống như lưỡi kiếm sắc nhọn trực tiếp xuyên thẳng vào vết thương đang rỉ máu của Cao Minh Dương.
“Tôi cho rằng nhiều năm như vậy rồi cô ắt phải thay đổi, không ngờ cô vẫn hệt như trước, không còn thuốc chữa”, anh ta dùng sức đẩy mạnh Thị Y Vân ra rồi bước vào thang máy.
Thị Y Vân suýt chút nữa mất đi trọng tâm mà ngã xuống, cả cơ thể loạng choạng lùi về sau mấy bước, dáng vẻ có chút chật vật nhưng nụ cười thong dong chưa từng tắt trên khóe miệng.
Cánh cửa thang máy từ từ khép lại, Thị Y Vân cười nói: “Thứ tôi muốn chính là nhìn thấy chị ta đau khổ, tôi muốn chị ta phải giống như tôi năm đó, từ từ nếm trải cảm giác đau đớn khi mất đi người yêu thương nhất trong lòng”.
Lục Thần Hòa cứ thế ôm Thị Y Thần vào tận trong thang máy mới buông tay.
Thang máy đi thẳng xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm. Ra tới ngoài, nước mắt Thị Y Thần bất chợt ào ạt như nước lũ.
Kí ức đau khổ ùn ùn kéo đến, đổ ập xuống đầu cô, chẳng mấy chốc đã nhấn chìm cô vào trong lốc xoáy.
Suốt nửa năm chia tay, có quá nhiều thứ không cam lòng, chỉ có sự kiêu ngạo khiến cô không thể cúi đầu là thứ luôn gắng vực cô dậy. Người đàn ông đã từng luôn miệng nói yêu cô, giờ lại hết lần này đến lần khác chạm tới giới hạn của cô, không quan tâm đến cảm nhận của cô. Rốt cuộc anh ta muốn thế nào, tại sao sau khi công khai thừa nhận là bạn trai của Thị Y Vân, vẫn có thể đối xử với cô như vậy? Loại cảm giác này khiến cô giống như ở trong bóng tối không nhìn thấy ánh sáng mặt trời, vĩnh viễn bị người ta chà đạp vậy. Cô vốn cho rằng anh ta hẳn phải hiểu rõ thứ gì cô không thể chấp nhận nổi, nhưng cô không thể nào ngờ, anh ta lại giống hệt Thị Y Vân, trở thành một kẻ điên mất hết lí trí.
Lục Thần Hòa đưa cho cô một chiếc khăn tay.
“Cảm ơn anh”, cô nhận lấy, hỗn loạn lau đi mấy giọt nước mắt vương trên khóe mi, hít sâu, cố gắng bình tâm lại.
Lục Thần Hòa đứng bên cạnh không hề lên tiếng. Anh móc từ trong túi quần ra một điếu thuốc rồi châm lửa, trầm mặc rít từng hơi, yên lặng đợi cô ổn định lại cảm xúc.
Bầu không khí trầm lặng như thế này cũng không duy trì được bao lâu, đột nhiên hai giọng nói vang lên phá tan tất cả.