Lại là chuyện này.
Thị Y Thần bực bội đến mức đầu sắp nổ tung. Cô ra sức nắm chặt lấy túi xách, nhất thời không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào. Cô tổng cộng gặp Lục Thần Hòa được bốn lần, lần thứ ba mới biết anh là chồng chưa cưới của khách hàng, nhưng mối quan hệ không rõ ràng lại phát snh với anh ở lần gặp mặt thứ hai, mặc dù cô rất không muốn thừa nhận sự thật này.
Lục Giai Ngưng cho rằng cô đã mặc nhận, tỏ vẻ chán ghét nói: “Cho phép tôi nói thẳng, cô có biết rằng chỉ vì sự xuất hiện của cô mà hôn ước của nó gặp chuyện không. Một mối lương duyên tốt đẹp đến thế chỉ vì người phụ nữ như cô xuất hiện mà hoàn toàn bị hủy hoại. Có lẽ cô sẽ nói không phải cô cố ý, cô không mong muốn xảy ra. Nhưng kẻ thứ ba nào cũng đều tìm được lí do để biện hộ cho hành vi vô liêm sỉ của mình. Những người phụ nữ bình thường, chỉ cần gặp được Thần Hòa đều sẽ muốn dùng mọi cách, nghĩ ra mọi thủ đoạn để có được nó. Tôi đã gặp quá nhiều kiểu đàn bà thích bám dính lấy nó, nhưng tôi không biết tại sao nó lại có tình cảm đặc biệt với cô, thậm chí còn đồng ý chia tay với Đường Di…”.
Đối diện với ánh mắt khinh thường cùng một loạt mớ lí luận suy diễn của Lục Giai Ngưng, Thị Y Thần có chút khó kiềm chế, cô lên tiếng cắt lời: “Chị Lục này, tôi nghĩ chị đã nhầm lẫn một chuyện. Tôi và em trai của chị - anh Lục Thần Hòa, cũng chính là cái người đang ở trên tầng kia, không có một chút quan hệ nào. Tôi cũng không phải kẻ thứ ba chuyên đi phá vỡ tình cảm của người khác như những lời chị vừa nói. Nếu chỉ vì một lần ngoài ý muốn mà dẫn đến việc hôn sự của anh ta và Đường Di đổ vỡ, thì tôi vô cùng xinh lỗi. Chị không cần lo lắng tôi sẽ mặt dày bám lấy anh ta. Tôi còn mong bước ra khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt, vĩnh viễn không bao giờ gặp lại anh ta, bởi vì anh ta vốn là một tên thần kinh. Tốt nhất chị nên đưa anh ta đến bệnh viện tâm thần kiểm tra đi. Rất xin lỗi, đã làm phiền chị một đêm rồi”.
Y Thần nói xong bèn lịch sự cúi chào, rồi xoay người bước thẳng ra cửa, thay giày, nhanh chóng rời khỏi ngôi biệt thự.
Lục Giai Ngưng kinh ngạc đến há hốc miệng không nói nên lời, chỉ biết trơ mắt nhìn cô bỏ đi. Từ trước đến nay, phải nói là từ khi Lục Thần Hòa sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên nó bị người khác nói là thần kinh, hơn nữa còn với giọng điệu vô cùng coi thường.
Lục Thần Hòa một tay bưng tách cà phê, một tay đút túi quần chậm rãi bước xuống lầu.
Lục Giai Ngưng nghe thấy tiếng bước chân, nhìn anh với vẻ khó tin: “Đồ thần kinh, em nghe thấy chưa hả?”.
Lục Thần Hòa bày ra biểu cảm thản nhiên như không có gì.
“Người ta nói em là kẻ thần kinh đấy. Đúng là điên rồi! Chị cũng bắt đầu hoài nghi liệu có phải thực sự em mắc bệnh thần kinh hay không, nếu không sao lại làm chuyện quỷ quái này, nếu không sao lại để mắt đến loại con gái như thế. Rốt cuộc em ưng ý cô ta ở điểm nào?”
“Nói rất đúng. Chẳng phải mọi người vẫn luôn miệng nói em, sự nghiệp khách sạn lớn không lo quản lý lại bỏ đấy chăm chăm nghiên cứu nông nghiệp, chẳng khác gì đồ thần kinh sao? Chị hỏi em thích cô ấy ở điểm nào ư? Em thích cô ấy nói em là đồ thần kinh đấy, nói quá chuẩn”, Lục Thần Hòa ngồi xuống sô pha, vắt chân chữ ngũ, tiện tay cầm lấy tờ báo mới được thay tển giá sách lên.
Lục Giai Ngưng ôm ngực, chỉ sợ không cẩn thận phun thẳng máu tươi ra mất, “Em… đúng là đồ bỏ đi”.
“Chị quá khen rồi. Mau đi chăm sóc lại da mặt đi, nhìn mấy nếp nhăn trên đuôi mắt chị kìa, khụ khụ, sắp kẹp chết cả đàn muỗi đến nơi rồi đấy.”
Lục Giai Ngưng căng thẳng đứng bật dậy khỏi sô pha, đi đến soi chiếc gương gắn trên bức tường bên cạnh. Nếu nhăn gì chứ, rõ ràng chỉ là một đường nhỏ tí xíu mà bị nó nói như thật. Đúng là cái thằng trời đánh, chả trách bị người khác chửi là đồ thần kinh.
“Mặc xác em đấy”, Lục Giai Ngưng tức giận ném lại một câu rồi cầm chìa khóa xe, chuẩn bị đi. Mấy lời của Thị Y Thần khiến chị ấy yên tâm hơn nhiều, ít nhất cuộc hôn nhân của Đường Di và Lục Thần Hòa vẫn còn cơ hội cứu vãn. Có lẽ phải về báo cáo với bố, nhiệm vụ sắp tới chính là nhanh chóng sắp xếp cho Đường Di và đứa em trời đánh của mình đi ăn một bữa. Tại sao số mình lại khổ sở vì thằng em trai này thế cơ chứ?
“Đi đường cẩn thận”, Lục Thần Hòa khẽ cong khóe môi, nhìn bóng dáng chị gái chẳng mấy chốc đã khuất dạng ở cửa. Anh đặt tờ báo trong tay xuống, nhanh chóng rơi vào trầm tư.
Bước trên đôi sandal cao gót tinh tế đi ra khỏi khu Hà Kê, Thị Y Thần có cảm giác chua xót kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay.
Con đường khúc khuỷu tuyệt đẹp, hai bên đường bóng cây râm mát. Nếu không có mấy bóng cây xum xuê này che chắn bớt, chỉ e cô đã bị phơi nắng đến chết khô ở cái nơi khỉ ho cò gáy này rồi. Đừng nói là taxi, mà thi thoảng có một chiếc xe vội vã lướt qua, cô còn chưa kịp đưa tay ra vẫy đã lao vút đi không kịp nhìn thấy bóng dáng.
Bụng đói réo ầm ĩ, miệng thì khát khô cháy cổ, cô chỉ đành ra sức nuốt nước bọt. Muốn bấm số gọi xe cấp cứu, thế nhưng lúc móc được chiếc đi động từ trong túi ra, điều đáng hận nhất là sau một đêm nó đã cạn kiệt pin rồi. Không hiểu kiếp trước cô đã tạo ra nghiệp chướng gì, mà kiếp này lại bi thảm đến thế.
Đúng vào lúc cô gần như tuyệt vọng, đột nhiên một chiếc xe dừng ngay trước mặt. Cô hân hoan nhìn vào cánh cửa kính đang chầm chậm hạ xuống, khi nhìn thấy khuôn mặt đáng hận bên trong, Y Thần không chút do dự, quay đầu đi thẳng.
Vốn dĩ còn định cảm ơn anh vì đã cho cô ở lại một đêm, nhưng chỉ cần nghĩ đến những lời chỉ trích cùng sỉ nhục vừa rồi của Lục Giai Ngưng, cô thực sự rất khó nuốt trôi cục tức này. Cái gì mà người thứ ba? Ngay từ đầu cô đã không phải là người thứ ba, gặp phải cái tên thần kinh này chỉ có thể nói là do cô đi đêm lắm có ngày gặp ma mà thôi.
“Theo tôi đoán, cô đi từ đây đến chỗ có nhiều người để có thể bắt xe đi nhờ, chắc cũng phải vài cây số nữa. Cô chắc chắn không cần tôi chở cô đi?” Lục Thần Hòa đạp chân phanh chầm chậm đi theo cô.
“Phải, tôi sợ sẽ có người đòi tiền xe, chiếc xe sang trọng thế kia, tôi không trả nổi”, cô đáp lạnh lùng.
“Cảm ơn lời nhắc nhở của cô, tiền rượu tối qua và tiền ở vẫn còn chưa thu. Có điều cô không cần phải lo lắng, không có tiền có thể lao động chân tay để bù lại. Một tối có thể kiếm được hai nghìn.”
“Thật xin lỗi, đại tiểu thư đây từ chối phục vụ một kẻ thần kinh.”
Vừa nghĩ đến việc bản thân vô duyên vô cớ chăm nom anh một đêm trong bệnh viện, lửa giận trong lòng Y Thần càng bốc lên ngùn ngụt. Gã này rõ ràng biết bây giờ cô đang rất tức giận, vậy mà vẫn còn đi bên cạnh lải nhải những lời không nên không phải. Chưa làm cho cô tức chết giữa đường thì chưa cam lòng sao?
“Được rồi, chúc cô sớm thoát khỏi vùng trời này”, nói xong Lục Thần Hòa khẽ đạp chân ga, chiếc xe lao vút đi như cung tên, rồi biến mất ở lối rẽ cuối đường.
Chiếc xe của Lục Thần Hòa vừa lao đi, Thị Y Thần liền giống như con gà trống bại trận, tựa như bị rút đi hết sức lực, giọt nước mắt mặn đắng tràn ngập khóe mắt. Cô ra sức cắn chặt môi, cố ép cho dòng nước mắt chảy ngược trở lại.
Cô cố chịu đựng cơn đau dưới chân, khó khăn đi tiếp về phía trước. Cô chưa từng cảm thấy thời gian trôi qua chậm chạp như lúc này, sự mệt mỏi cũng theo đó tăng thêm từng chút, từng chút.
Qua lối rẽ, cô nhìn thấy một chiếc ô tô đang đỗ cách đó không xa, không kìm nổi kích động, nhưng khi nhìn thấy chiếc xe màu xám bạc quen thuộc, cô lại có chút do dự. Thân hình cao lớn của Lục Thần Hòa đang tựa vào cửa xe, ánh mắt xa xăm nhìn Y Thần đang khập khà khập khiễng bước từng bước về phía trước.
Đúng vào lúc Y Thần bước bỉnh đi qua, anh bèn đưa tay ra kéo lấy cổ tay cô rồi nói: “Nhiệt độ cao nhất hôm nay là ba mươi sáu độ”.
Ngay cả sức lực để nói câu “Liên quan gì đến anh” cũng không còn, cô giật cổ tay, mệt mỏi đến độ chẳng buồn liếc anh lấy một cái.
Anh khẽ mím môi, kéo lấy cô rồi ấn thẳng vào trong xe.
Cô trừng mắt định vùng vằng.
“Cô gái, có biết hai chữ cố chấp viết thế nào không? Nếu cô thực sự muốn bị phơi thành xác khô, ngay cả khi kéo đến bệnh viện rồi cũng không cứu được, thì ok, cứ việc xuống xe”, giọng Lục Thần Hòa có chút lạnh lùng, tâm tư cũng vô cùng phức tạp. Anh cũng không hiểu tại sao mình lại tức giận vô cớ như vậy.
Thị Y Thần ngoan ngoãn ngồi yên trong xe, giọt nước mắt cố gắng kìm nén trước đó cuối cùng cũng không kiên trì nổi mà tuôn rơi. Đúng như anh nói, nếu còn tiếp tục từ chối thì không còn là vấn đề cố chấp nữa, mà là đầu óc có vấn đề. Trừ khi ý chí của cô thực sự đủ kiên cường, đến mức có chết cũng không chịu khuất phục.
Lục Thần Hòa ngồi lại vị trí ghế lái, thấy cô bắt đầu khóc lóc, không khỏi thở dài, lấy hộp khăn giấy ra đưa cho cô, sau đó lại lấy một chai nước lọc cùng túi đồ ăn vặt ở ghế sau đưa cho cô nốt.
Lục Thần Hòa nói: “Yên tâm ăn đi, tôi không hạ độc đâu mà lo”.
Y Thần nhận lấy, muốn cảm ơn nhưng làm thế nào cũng không mở miệng nổi, cô cắn mấy miếng bánh ngọt, dòng nước mắt lại bắt đầu thiếu kiểm soát.
Lục Thần Hòa trầm mặc lái xe.
Dần dần, tình cảnh lại giống hệt tối qua, suốt cả dọc đường, hai người đều im lặng ngồi nghe tiếng hít thở của chính mình.
Đến trung tâm thành phố, Lục Thần Hòa đi theo con đường mà Y Thần chỉ, lái xe đến cửa hàng Jessie’s.
Lúc xuống xe, Thị Y Thần nhanh chân rảo bước thẳng vào Jessie’s.
Lục Thần Hòa không đi theo cô, sau khi đỗ xe xong ở bên kia đường, anh liền xuống xe đứng tựa mình ngắm nhìn các mẫu váy cưới và lễ phục được trưng bày bên trong tủ kính của Jessie’s, trong lòng trào dâng thứ cảm giác kì lạ.
Trước kia mỗi lần đi qua tiệm váy cưới hoặc studio chụp ảnh cưới, những bộ trang phục lấp lánh lộng lẫy như thế này anh chẳng buồn liếc lấy một cái. Thế nhưng kể từ lúc Thị Y Thần bước chân vào bên trong, lúc đầu là nhìn chằm chằm bóng lưng cô, sau đó là thưởng thức vẻ đẹp của những bộ váy cưới và lễ phục được trưng bày cẩn thận bên trong tủ kính, cứ như vậy anh đã đứng nguyên tại đó hơn chục phút.
Lưu Sa Sa và Vương Manh Manh phát hiện ra Lục Thần Hòa ngay từ khi anh bắt đầu đứng bên ngoài cửa tiệm. Hai người họ không ngừng thì thầm bàn tán.
“Anh chàng đẹp trai kia đứng ngoài cửa hàng chúng ta cũng sắp được mười lăm phút rồi đấy, vậy mà không sợ bị cảm nắng sao.”
“Mình thấy xác suất anh ta đến đây mua váy cưới không lớn lắm.”
“Không đúng, không đúng rồi. Sếp đặt chân vào cửa hàng từ mười lăm phút trước, hơn nữa còn mặc nguyên bộ đồ tối qua, bây giờ còn sắp hai giờ chiều, cậu không cảm thấy kì lạ sao?”
“Đúng nhỉ, sáng sớm hôm nay vừa mở cửa đã nhận được điện thoại của mẹ.. sếp rồi. Tình trạng này đã xảy ra lần thứ hai trong mùa hè này rồi.”
“Lẽ nào anh chàng đẹp trai kia đi theo sếp đến đây?”
“Bạn trai mới?”
Lưu Sa Sa và Vương Manh Manh đưa mắt nhìn nhau, tâm trạng phấn khích tựa như nhà thám hiểm vừa phát hiện ra một châu lục mới vậy.
Lục Thần Hòa đột ngột đẩy cửa bước vào, hai người bọn họ kinh ngạc lắp bắp chào hỏi.
“Chào anh, xin hỏi chúng tôi có thể giúp gì cho anh không ạ?”
“Anh muốn đặt may lễ phục, hay trang phục thường ngày ạ?