Buổi tối tiết tự học hôm ấy, có một nữ sinh tự tử.
Cô ấy nhảy từ tầng năm xuống, cả người toàn là máu, váy đồng phục ngắn cũng bị hất lên, xung quanh còn có các học sinh nam nhao nhao thảo luận về màu sắc chiếc quần trong của cô.
Khi ấy tôi đang cầm theo rất nhiều bài tập để phát, hành lang đông nghịt người, giáo viên chỉ đuổi hết chúng tôi mau chóng về lớp.
Cha mẹ của nữ sinh xấu số gào khóc đến đau lòng, nhưng cảnh sát chỉ đưa được ra kết luận là do lớp 12 áp lực ảnh hưởng quá lớn.
Còn tôi đã thấy rất rõ nụ cười đắc ý của hotgirl trường.
2.
Tối hôm đó khi về đến nhà, mẹ tôi có lẽ đã nghe được câu chuyện về nữ sinh đó, vừa vào cửa bà đã nói với tôi.
"Nếu mày dám vứt bỏ tương lai như con nhóc đó, tao thà đánh chết mày từ bây giờ."
Trong mắt mẹ tôi, vì không chịu được áp lực mà đi tìm chết chính là biểu hiện của không có tương lai.
Tôi hít sâu, lấy can đảm phản bác lại,
"Tháng trước con thấy cậu ấy bị hotgirl vu khống lấy trộm dây chuyền."
Khi ấy tôi còn thấy hotgirl tự tay bỏ chiếc vòng đó vào cặp sách cô gái kia.
Chát!
Mẹ tát tôi một cái.
"Mày đã nói cho ai khác nghe chưa?"
"Con chưa nói." Cái tát đó khiến tôi choáng váng.
"Đừng bao giờ xen vào việc không phải của mình biết không."
Mẹ tôi nói xong liền đóng cửa bước ra khỏi phòng.
3.
Đêm đó, tôi đã mơ lại rất nhiều chuyện.
Lần đầu tiên khi tôi chuyển đến, tất cả các bạn đều cười tôi là đồ quê mùa, chỉ có cô bạn ấy nở nụ cười thân thiện với tôi.
Một lần tôi mất thẻ ăn trưa, trong căng tin rộng lớn, chỉ có cô ấy mời tôi một bát mỳ bò.
Sau đó là khi cô ấy quen biết với hotboy trường, chúng tôi dần dần không còn giao thiệp với nhau nữa.
Lại sau đó nữa, lần nào chúng tôi gặp nhau, cũng là lúc hotgirl trường bắt nạt cô ấy.
Hotgirl mắng cô ấy là đồ giả tạo, suốt ngày chỉ biết õng ẹo trước mặt hotboy, còn dùng quần áo của cô ấy để làm giẻ lau, vứt băng vệ sinh dùng rồi vào sách vở của cô ấy, còn cô lập cô ấy, bất cứ ai nói chuyện cùng đều sẽ bị bắt nạt theo.
Cuối cùng, hình ảnh quá khứ dừng lại ở khung cảnh thi thể cô ấy nằm trọn trong vũng máu, đôi mắt mở to,
"Hoan Hoan à, tớ đau quá."
Tôi giật mình tỉnh giấc.
Cầm lấy quyển nhật ký của tôi, lật lại về vài tháng trước đó: "20/2/2022, hôm nay tôi thấy cậu bị cô lập, một mình trốn một góc mà khóc, tôi rất buồn, tôi muốn giúp cậu, nhưng mẹ tôi đã cảnh cáo không được chọc giận hotgirl, cha cậu ta là hiệu trưởng, chỉ nói một câu là mẹ sẽ bị đuổi việc..."
Nước mắt tôi chảy nhòa những nét bút trong nhật ký, tôi viết cho ngày hôm nay: "8/8/2022, trời mưa to, cậu được giải thoát, còn tôi là đứa bạn rác rưởi."
4.
Vài ngày sau đó, mọi chuyện quay lại đúng quỹ đạo.
Không còn ai nhắc lại chuyện buổi tối hôm đó.
Hotgirl và hotboy trường cũng đã chia tay.
Khi ấy xuất hiện một cậu bạn học sinh mới chuyển đến, sự chú ý của tất cả các cô gái đổ dồn vào cậu ta.
Đồng thời dùng vẻ ngoài xuất sắc của mình, cậu ta cũng chiếm luôn cái ghế hotboy số 1 của trường.
Tên cậu ta là Quý Vân Bạch.
Tất cả mọi người đều đặt cược lần này hotgirl phải mất bao lâu mới theo đuổi thành công, họ dự đoán ít nhiều cũng phải mất vài ngày.
Kết quả không ai ngờ được, cả một tháng đã trôi qua vẫn không có gì thay đổi.
Hotboy mới rất khác biệt, với bất cứ ai cậu ta đều cười đùa vui vẻ được, chỉ riêng hotgirl thì không.
Không gì bất ngờ xảy ra, cậu ta ngay lập tức bị hotgirl và đồng bọn chuyển mục tiêu sang bắt nạt.
Hotgirl ném hết sách vở của hotboy xuống đất rồi đổ mực lên khi cậu ta đang làm bài, sau đó lại phá rối lúc cậu ta làm trực nhật.
Nhưng kể cả có bị bắt nạt như thế cậu ta vẫn không cười với hotgirl một lần nào.
Tôi cảm thấy khá ngưỡng mộ sự cứng rắn đó.
5.
Hôm đó đang đi lên lớp, tôi lại thấy hotboy bị một nhóm người chặn lại.
"Thích em gái tao làm mày xấu hổ lắm hả thằng kia? Nó vì mày mà đang khóc lóc ở nhà kia."
"Đến tao còn chưa làm nó khóc một lần nào, mày là thằng nào mà dám?"
Đó là bạn cùng bàn tôi, Chương Thiêm, anh trai của hotgirl, cũng là đầu gấu số một của trường.
Cậu ta cực kỳ chiều em gái, cái này cả trường ai cũng biết.
Tôi không dám đi tới, chỉ đành trốn vào một góc nhìn họ gây lộn với nhau.
Sau đó tôi gọi 113.
Ngày hôm sau, trong giờ học, đầu gấu và đàn em chuyền giấy cho nhau, bắt người ngồi trung gian là tôi trao đổi cho họ.
"Đại ca, hôm qua đứa nào gọi 113 dí anh em mình. Chắc nó chưa biết đồn cảnh sát có cô của anh nên mới dám làm thế."
"Đéo biết, cô bảo ba tao, ông già cắt luôn tiền tiêu vặt một tuần. Tao biết đứa nào làm tao chặt chân."
Tôi nhìn thấy mà cảm giác như trái tim gần như vọt ra khỏi lồng ngực.
Thì ra đồn cảnh sát có cô út của cậu ta làm việc, mà hình phạt rất "nghiêm trọng" cậu ta phải chịu chỉ là bị cắt tiền tiêu xài trong một tuần.
"Đại ca, hôm qua ở góc đấy em có nhặt được một chiếc mặt dây chuyền con vịt, liệu có phải của cái đứa mách lẻo không?"
Đọc đến đây não bộ của tôi trống rỗng ngay lập tức.
Vì đó là thứ tôi đã làm rơi.