Em gái tôi chết vào ngày tôi ra viện.
Họ đều nói em ấy tự sát.
Nhưng một ngày trước em ấy còn nói hôm nay tới đón tôi về nhà.
Một mạng người chết đi, trường học chỉ phát một thông báo. Thật lạnh lùng.
Thông báo này rốt cuộc là cho phụ huynh xem, hay là chỉ vì che miệng mọi người?
Sau đó bố mẹ tôi đến, trên mặt họ không còn nụ cười nào nữa.
Họ trở nên trầm mặc ít nói, nhưng tôi lại luôn nghe thấy hai người họ ngồi khóc trên sô pha như u hồn.
Rõ ràng trước kia bọn họ đều lạc quan sáng sủa, mỗi ngày khuyên bảo tôi, "Con phải buông tha chuyện cũ, tha thứ quá khứ, mới có thể hoàn toàn buông tha chính mình, hoàn toàn giải thoát."
Hai năm đen tối đó, tôi đã vượt qua.
Nhưng tinh thần hai người bọn họ càng ngày càng không bình thường, cuối cùng lại vào nơi tôi vừa thoát khỏi.
Thật nực cười.
Người đi cứu rỗi người khác lại vĩnh viễn không thể cứu rỗi chính mình.
Bác sĩ tâm lý cũng nói với tôi phải tha thứ, phải buông tha chính mình, nhưng nhìn bộ dáng cha mẹ tôi ở bệnh viện tâm thần người không ra người quỷ không ra quỷ, anh bảo tôi phải tha thứ như thế nào?
Tha thứ cho những kẻ đó là việc của Chúa, còn đưa chúng đến với Chúa là việc của tôi.
1.
Tôi lại đến ngôi trường đó.
Người quen biết tôi hai năm trước, đã sớm học đại học, lại là một khởi đầu hoàn toàn mới.
Cô gái tên Chương Ngọc kia, thoạt nhìn vừa ngu xuẩn vừa xấu xa.
Bắt đầu với cô ta.
Tôi chỉ cần cười với người khác, không cười với cô ta, một kẻ ham hư vinh như cô ả liền theo dõi tôi.
Thỉnh thoảng tôi ném cho cô ta một cành ô liu, cô ấy liền thu hồi mũi nhọn, vẻ mặt ngây thơ cho rằng tôi thích cô ta.
Tôi lại thỉnh thoảng cười với người khác, trò chuyện với người khác, cô ta liền nổi điên.
Vào lúc này, tôi sẽ dỗ ngọt cô ta một câu, cô ta lại trở thành con mèo thu hồi móng vuốt.
Chơi rất vui.
Sau đó tôi lại gặp một nữ sinh tên Vu Hoan Hoan, cô ta chính là bạn của em gái tôi khi còn sống sao?
Xem ra rất ngoan, lá gan rất nhỏ.
Nhưng đây đều là giả dối, tôi thấy cô ấy lén lấy đi thư tình Chương Ngọc nhét trong sổ bài tập của tôi.
Thú vị đấy.
Trong xương rõ ràng viết phản nghịch, tôi chỉ cần châm ngòi thổi gió, cô ấy liền có tiềm lực vô hạn.
Nhưng mà, rõ ràng cô ấy đã sớm biết tôi là anh trai Quý Lan, còn giúp tôi yểm hộ, thế nào, là cảm thấy hại chết em gái tôi, bồi thường cho tôi sao?
Tuy rằng cô không phải hung thủ, nhưng khi em ấy bị bắt nạt, cô ta lại giữ im lặng như thế, không thể tha thứ nhất chính là, hai người họ đã từng là bạn bè, sao có thể lạnh lùng như vậy chứ?
Cô ta đang sợ cái gì?
Người tên Chương Thiêm kia, người không tính là xấu, nhưng lại bao che khuyết điểm, chẳng phân biệt được đen trắng, vĩnh viễn che chở cho em gái cậu ta.
Tôi nên bắt đầu từ đâu đây?
A, cậu ta thích Vu Hoan Hoan.
Tôi đi tra tư liệu của Vu Hoan Hoan, từ trong miệng người cha cờ bạc kia, biết được một bí mật kinh người, Vu Hoan Hoan và Chương Thiêm là anh em cùng cha khác mẹ.
Lần này vui rồi.
Chương Thiêm, thích em gái ruột của mình là cảm giác thế nào?
Ngày chân tướng lộ ra, cậu có tức giận đến nổ tung hay không?
Còn có cảnh sát Đàm kia, khi đó trong quá trình điều tra chuyện em gái tôi, rõ ràng thiên vị cả nhà Chương Ngọc.
Ồ, là dì của bọn họ.
Cái này thú vị rồi.
Tôi phải làm gì để liên lạc với cảnh sát Đàm đây?
À, Chương Thiêm đánh nhau với tôi, đến đồn công an là được, bởi vì là thân thích, vụ án gì cũng sẽ được ưu tiên đưa cho dì xử lí.
Nhưng mà, cảnh sát Đàm làm người chính trực, sao cô ta lại nhìn chằm chằm vào tôi?
Do ngoại hình này của tôi?
Tôi gọi cô ta là chị ơi, lại kể cho cô ta câu chuyện bi thảm khi xưa, cô ta liền đau xót nói, "Em yên tâm, tôi nhất định sẽ tra ra chân tướng hai năm trước giúp em."
"Thật sao?" Tôi đỏ mắt hỏi, "Chị?"
"Đương nhiên."
"Sau khi điều tra ra, em phải sống thế nào đây?" tôi hỏi cô.
"Rời khỏi nơi này đi."
"Chị sẽ đi cùng em sao?"
Tôi tội nghiệp nhìn cô ta, cô ta liền thất thủ.
Sau đó tôi thường đến chỗ cô ấy để thu thập chứng cứ.
Đúng rồi, còn có một lão già, hiệu trưởng năm đó.
Tôi nói với ông ta: "Lựa chọn đi, một là thừa nhận mình có một cô con gái riêng sinh ra với bảo mẫu, hay là thừa nhận con gái mình bắt nạt, tự mình bao che giáo viên xâm phạm tình dục, tùy ông."
Ông ta liền tức giận đến mức tái phát bệnh tim.
Bọn họ thật ngốc, hoàn toàn không phải đối thủ của tôi.
Tôi nghĩ kế hoạch của tôi đã hoàn hảo.
Rõ ràng hết thảy đều đang thuận lợi tiến hành.
Nhưng vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Trong nhật ký của Vu Hoan Hoan, tôi thấy cô ấy viết:
"Biết rõ anh ấy trở về trả thù, nhưng tôi cũng không muốn vạch trần anh ấy, thậm chí dưới đáy lòng tôi còn điên cuồng vì anh phất cờ hò hét. Ở thế giới này chỉ có kẻ bị bắt nạt mới phải chấp nhận tổn thương, Quý Vân Bạch, anh đừng chịu đựng một mình nữa."
Tôi sững sờ ở đó.
Vu Hoan Hoan cô ngốc này, kỳ thật so với trong tưởng tượng của tôi lại thông minh hơn nhiều.
Cái gì cũng biết, nhưng vẫn phối hợp biểu diễn với tôi.
Cô ta có ý đồ gì?
Cho rằng như vậy, tôi có thể tha thứ cho cô ta sau chuyện của em gái tôi sao?
Có phải quá ngây thơ hay không?
Tôi bắt đầu chú ý đến cô ấy.
Càng chú ý cô, càng cảm thấy cô kiên cường đến khó tin.
Cô quanh năm bị bắt nạt trong trường học, còn có bạo lực gia đình của cha mẹ, nhưng cô chưa bao giờ rơi một giọt nước mắt.
Rõ ràng lá gan nhỏ muốn chết, lại lần lượt đối nghịch với Chương Ngọc, đưa thuốc cho tôi, nói chuyện với tôi, mỗi ngày đều chú ý đến tôi.
Tệ thật, có chút thú vị là sao?
Muốn làm cho cô ấy phải khóc thật to một lần.
Càng đến những ngày sau đó, mọi chuyện càng thêm đặc sắc, tôi chờ mong một ngày kế hoạch kết thúc.
Nhưng càng ngày càng muốn nhìn thấy Vu Hoan Hoan, luôn quan tâm cô ấy gặp phải chuyện gì, còn có chút luyến tiếc không nỡ để cô ấy phải chịu thương tổn, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cô ấy bị mẹ đánh cũng không khai ra tôi, sao cô ấy lại ngốc như vậy, cho rằng như vậy tôi sẽ thích cô ấy sao?
Cô ấy bị hãm hại, bị đồn yêu sớm, khóc lóc trở về cãi nhau với Chương Thiêm, lại bị mẹ cô ấy cắt kiểu tóc xấu xí kia, nhưng tôi đột nhiên không muốn cười nhạo cô ấy.
Chuyện gì đang xảy ra?
Tôi muốn nâng mặt cô ấy lên nói với cô ấy: Em không xấu chút nào, cho dù em không có tóc cũng đẹp gấp trăm lần những người dơ bẩn kia, cho nên, Vu Hoan Hoan, em đừng khóc.
Quên đi, tôi không trêu chọc em nữa, được không?
Đừng khóc.
Cô ấy bị cha bạo hành gia đình, gào thét trong phòng, tôi đứng ở ngoài phòng, muốn đi giết người kia, sao ông ta có thể khiến Hoan Hoan của tôi khóc như vậy, khiến cô ấy sợ hãi như vậy?
Chết tiệt.
Tôi liên hợp với Chương Thiêm, lên kế hoạch bắt cóc cha cô ấy, không đánh chết cũng phải đánh cho tàn phế, bạo lực gia đình sẽ mãi mãi không dừng lại, trừ phi có người chết.
Người bị đánh tại sao phải chết, có chết cũng phải là người bạo hành gia đình chết.
Sự tình tiến hành đến bước cuối cùng, tôi lại do dự.
Tuy tôi không biết mình đang do dự điều gì.
Đại khái là, cho dù tôi giết ông ta sau đó đền mạng, chết cũng không sao chết, dù sao tôi cũng sống đủ rồi.
Nhưng Vu Hoan Hoan phải làm sao bây giờ.
Mẹ cô ấy có vấn đề, cha ruột hiệu trưởng không đời nào nhận cô ấy về, cô ấy không có bạn bè, sau này cô ấy nên sống như thế nào đây.
Trên thế giới này, chỉ có một số ít người đối xử tốt với cô ấy, Chương Thiêm là một trong số đó.
Vì vậy, làm thế nào tôi có thể kéo cậu ta xuống nước cùng được?
Tốt nhất, tôi sẽ tự mình hoàn thành.
Tôi tố cáo hiệu trưởng, tạm thời nhốt tất cả mọi người vào.
Còn có một chuyện còn tệ hơn, hình như tôi lại phát bệnh, đầu óc bắt đầu không tỉnh táo, đau đầu muốn nứt ra, còn có chút dễ quên.
Tôi biết nếu không động thủ, tôi sẽ phải quay lại bệnh viện tâm thần.
Nhưng cuộc sống không có ánh mặt trời kia, tôi không muốn trở về.
Tối hôm đó, cha của Vu Hoan Hoan đến, tôi luôn kích thích ông ta, khiến ông ta phát điên, tôi muốn cùng ông ta đồng quy vu tận.
Nhưng tôi đánh giá cao bản thân, tôi lại phát bệnh.
Tôi sợ sau khi phát bệnh, giết không chết ông ta, ngược lại để cho ông ta chạy trốn, cho nên làm sao bây giờ?
Vậy thì tôi sẽ chết.
Nếu ông ta giết người, hẳn là cả đời này đều phải ở trong tù.
Dao găm cắm vào ngực tôi, thật sự đau quá.
Đau đến nỗi không thở được.
Tôi chịu đựng thật lâu, mới lảo đảo bò đến bên cạnh Vu Hoan Hoan.
Tôi mở tủ quần áo ra, cố gắng cười với cô ấy.
"Em tự do rồi."
Đáng chết, rất muốn lau nước mắt cho cô ấy, nhưng tay tôi không nhấc lên được.
Tôi chỉ có thể giúp em đến đây.
Cứ từ biệt như vậy, hãy quên tên khốn kiếp này đi.
Cô nhóc của tôi.