- ----------------------------------------
32
Buổi tối, Quý Vân Bạch lần thứ hai tới nhà tôi.
Tôi thật sự hoài nghi cậu ta có lắp camera theo dõi nhà tôi hay không, sao ngay cả đêm nay mẹ tôi đến chỗ bà ngoại tôi cậu ta cũng biết.
"Không phải em muốn biết anh đã gặp chuyện gì sao?"
"Nhưng nó không phải chuyện hay ho gì, em còn muốn nghe không?"
Cậu ta đứng trước cửa nhà tôi, cười hỏi.
"Không muốn nghe nữa, Quý Vân Bạch, sắp thi đại học rồi, chúng ta ôn tập thật tốt, thi vào đại học tốt đi."
Lần đầu tiên tôi từ chối cậu ấy.
Đáy mắt Quý Vân Bạch có chút mất mát.
"Thật sự không cho anh đi vào à?" Cậu ta ủ rũ nhìn tôi.
Lại dùng cách này?
"Không. Muộn rồi, cậu về nhà đi."
Tôi đóng cửa.
Nhưng tôi không đi xa, chỉ dựa vào cửa cẩn thận nghe xem cậu ta đã đi chưa.
Đợi nửa ngày, tôi cho rằng cậu ta đi rồi, kết quả ngoài cửa nghe Quý Vân Bạch đột nhiên nói một câu.
"Vậy anh cứ nói với em như này đi? Em không cần mở cửa, nghe là được rồi."
Tôi giật mình, không lên tiếng.
"Năm anh học lớp 11, đổi chủ nhiệm lớp mới, thầy ấy rất thích anh, luôn giao nhiệm vụ quan trọng cho anh làm, lúc đó anh rất tin tưởng ông ấy."
"Ông ta nói nói anh học lệch nghiêm trọng, lúc thi đại học sẽ chịu thiệt, nên bảo anh kỳ nghỉ hè đến nhà ông ta học bù."
"Anh rất cảm kích thầy dạy, vì thế anh đi."
Cậu ta hít một hơi thật sâu.
"Ông ta đã nhốt anh suốt một tháng, chụp ảnh, ép buộc anh làm rất nhiều chuyện không chịu nổi."
Tim tôi đang tan vỡ.
"Một tháng sau, khi về đến nhà, anh không dám nói với bố mẹ, bởi vì cảm thấy khó mở miệng, rất xấu hổ, tâm lý anh lúc đó có vấn đề nghiêm trọng, bố mẹ đưa anh đến bác sĩ, anh mới nói tất cả."
"Nhưng em biết không, sau đó không ai tin lời anh, bọn họ nói anh có bệnh tâm lý nghiêm trọng, nói năng điên cuồng, nhất định phải có nhân chứng, nhưng mà, không có nhân chứng."
Nghe vậy, tôi không thể không mở cửa.
Quý Vân Bạch lớn đến như vậy rồi, đứng trước mặt tôi khóc đến rơi lệ đầy mặt.
Lúc ấy hiệu trưởng trường học kia, chính là hiệu trưởng hiện tại.
"Cuối cùng họ không bị trừng phạt sao?" tôi phát điên lên.
Trên thế giới này làm sao có thể có chuyện thái quá như vậy?
"Để thu hẹp ảnh hưởng, nhà trường đã sa thải giáo viên, nói chuyện riêng với bố mẹ anh, cho họ tiền và thu hút em gái anh vào trường của họ như một khoản bồi thường, miễn tất cả học phí của em ấy."
Tôi nghe được mà da đầu tê dại.
Đêm hôm đó, tôi ôm Quý Vân Bạch, giọng nói run rẩy, "Quý Vân Bạch, anh đừng khóc."
Một khắc kia, tôi cảm thấy, tôi cái gì cũng mặc kệ, tôi muốn dùng sinh mệnh đi bảo vệ cậu bé này.
Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy yếu đuối như vậy, run rẩy và nhợt nhạt.
Nếu như cái giá phải trả khi chạm vào nội tâm anh, là đem vết sẹo của anh lại một lần nữa vạch trần, tôi tình nguyện cả đời cũng không cần hiểu rõ quá khứ của anh.
"Đừng lo lắng cho anh, đã qua rồi." Anh nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, "Anh không yếu đuối như vậy.
"Quý Vân Bạch, chúng ta thi tốt nghiệp trung học, sau đó cùng nhau rời khỏi nơi này, để em ở bên anh được không?"
"Được." Anh nâng mặt tôi, trịnh trọng hôn lên trán tôi.