• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

29

Càng kỳ quái hơn là, sau khi hiệu trưởng xuất viện liền gọi tôi đến văn phòng.

Ông ta nhìn tôi, vẻ mặt hiền lành, "Cố gắng chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp trung học, chuyện trước kia con không cần suy nghĩ nữa, có khó khăn gì em có thể trực tiếp nói cho thầy biết."

Đối mặt với thái độ xoay chuyển 180 độ đó, trong đầu tôi đầy dấu chấm hỏi.

"Em và Chương Thiêm tuyệt đối không thể yêu sớm." Ông ta lại bổ sung.

Thì ra là sợ trong giai đoạn nước rút này tôi làm ảnh hưởng đến cậu ta?

Vẫn không tin những lời tôi đã hứa?

"Thưa thầy, em khẳng định giữa chúng em không có gì, ít nhất là em không hề có ý định gì với cậu ấy." Tôi bày tỏ thái độ.



"Được rồi, thầy sẽ nhắc nhở lại nó. Nhưng em cũng nên giữ khoảng cách bạn Quý Vân Bạch."

Tôi không hiểu.

"Thầy hiệu trưởng muốn quản lý cả việc kết bạn của học sinh ạ?"

"Cậu học sinh đó ở bệnh viện tâm thần hai năm, miệng đầy lời nói dối, em không nghĩ tới hậu quả à?"

Thì ra, Quý Vân Bạch không phải ngồi tù, mà là có vấn đề về tinh thần?

Nhưng tại sao hiệu trưởng lại nói với tôi những điều này?

Ông ta mới có bệnh thần kinh chứ?

Tôi thực sự cảm thấy thế giới điên rồ và quay lưng ra khỏi văn phòng.

Trở lại lớp học, tôi muốn hỏi Quý Vân Bạch rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng cậu ta lại không có ở đây.

Tính ra, đây là lần thứ ba cậu ta trốn học trong tuần này.

Cậu muốn làm gì, sắp thi đại học rồi, cậu không muốn thi đại học sao?

Lúc tan học, Quý Vân Bạch rốt cục trở về.

Vẫn im lặng đi sau lưng tôi đưa tôi về nhà.

"Quý Vân Bạch, cậu từng ở bệnh viện tâm thần?" Tôi nhịn không được hỏi.

"Ừ." Cậu ta hoàn toàn không có ý phủ nhận.

"Vì sao?"

"Tâm thần phân liệt và trầm cảm nghiêm trọng."

Tôi giật mình, đứng yên tại chỗ.

"Làm em sợ à?" Quý Vân Bạch cười sờ sờ đầu tôi.

"Rốt cuộc là cái gì, cậu có thể đừng nói giỡn hay không?"

"Bí mật." Cậu vẫn cười trốn tránh vấn đề này, "Em muốn hỏi gì nữa?"

"Được, gần đây cậu bận rộn cái gì?"

Ba ngày hai bữa không gặp được người, học tập luôn không yên lòng.

Tôi thậm chí cảm thấy như cậu ấy không muốn sống nữa.

Quý Vân Bạch nhìn tôi chằm chằm, nói đùa: "Nếu biết hết mọi chuyện của tôi, phải cùng tôi xuống địa ngục nha."

Vậy quên đi.

Tôi không muốn nghĩ nữa.

Nói trắng ra, kỳ thật chúng tôi cũng chỉ là mối quan hệ mập mờ không rõ ràng, không hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK