Tôi sống tại Sài Gòn là giảng viên cho một trung tâm Anh ngữ. Ngoài công việc trên, tôi còn có nghề tay trái đó là chạy Grab.
Hôm nay, sau khi đứng lớp cho đám học viên thiếu nhi. Tôi được về sớm, mới tầm 4h chiều thôi.
Tôi nhanh tay lẹ chân, trở về nhà sửa soạn để chuẩn bị đi "hành nghề", kiếm vài cuốc xe cho đỡ tiền phòng.
Đang đảo qua đảo lại ở khúc đường Xô Viết Nghệ Tĩnh, Bình Thạnh. Chợt, có con bé ngoắc tôi lại:
- Này anh ơi! Giúp em cái này được không?
- Ok! Em muốn đi đâu?
- Em muốn đi Khánh Hòa!
- Hả? Khánh Hòa là ở đâu? Sài Gòn làm gì có chỗ nào gọi là Khánh Hòa?
- Tỉnh Khánh Hòa đấy anh.
- Cái gì? Em đang đùa đấy à? Cả trăm cây số đấy! Thôi, đừng giỡn như vậy! Anh chưa có cuốc xe nào mở hàng!
- Em.. nói.. thật mà..
Giọng con bé đầy nài nỉ, bỗng, nó lấy từ trong túi áo ra một cọc tiền 500 nghìn. Tôi choáng ngợp khi con bé dúi vào tay tôi và nói:
- Đưa em đến Khánh Hòa. Số tiền này.. là của anh!
Tôi ngớ người như tượng. Đứng trầm ngâm suy nghĩ. Ôi, cái quái gì thế này. Con bé này bị thần kinh à? Sao nó lại không đi xe khách hay.. máy bay! Tự nhiên lại đòi đi Grab. Hay là.. nó có ý đồ gì.. giết mình.. lấy nội tạng chăng? Thôi thôi, không thể vì cọc tiền này mà để bản thân bị nguy hiểm. Tôi lắc đầu và trả lời với giọng kiên quyết:
- Không được đâu! Anh nghĩ em tìm người khác đi! Bái bai em!
Con bé với khuôn mặt trắng toát, lanh tạnh, đeo chiếc balô đỏ và mái tóc dài, che nửa mặt. Mặc đồng phục THPT Võ Thị Sáu, một đứa học sinh cấp 3.
Tôi rời đi ngay sau đó và chẳng dám quay đầu nhìn lại.
Trong nắng chiều phản phất giữa lòng Sài Gòn nhộn nhịp. Tôi cố gắn bỏ hết mọi suy nghĩ về con bé ấy.
Tiếng đồng hồ sau.
Đi đến đoạn xa lộ Hà Nội, chẳng hiểu sao, trước mặt lại kẹt xe dữ dội.
Tôi luồng lách qua làn người đang chen chúc nhau.
Quá đáng sợ! Thì ra là một tai nạn giao thông. Những gì tôi thấy được khi tạt xe ngang qua. Đó là một chiếc container đang đỗ giữa đường. Kế bên là một thi thể đang đắp chiếu, máu bê bết mặt đường. Có vài người dân đặt hòn gạch trên đầu thi thể và cắm ba bốn cây nhang, khói bay nghi ngút.
Thứ duy nhất tôi thấy. Đó là chiếc giày lộ ra từ cái xác. Là giày con gái.. Trông cứ quen quen. Tôi giật bắn cả người "sao.. sao giống.. giày của mà con bé lúc chiều mình gặp.. quá vậy?"
Hay là, nó đã gặp tai nạn? Cái xác kia không cao. Đoán chừng rất.. rất giống với dáng của con bé ấy..
Nhưng.. đoạn Xô Viết Nghệ Tĩnh và đoạn này cách rất xa nhau.. cách nào để nó đến được đây và gặp tai nạn thảm khốc này? Nếu.. nếu đấy chính là thi thể của nó.. chắc là.. mình sẽ hối hận cả đời..
Tôi rời khỏi dòng người. Cổ tôi cứ ngoái nhìn về phía sau và hoang mang với mớ suy nghĩ, chút gì đó.. dằn vặt..
Két!
Tôi thắng xe gấp lại, suýt nữa thì tông trúng..
Con bé ấy lại xuất hiện:
- Anh phải chở em đến Khánh Hòa!
- Em.. em là.. là cái gì vậy?
- Em là em! Giúp em đi! Làm ơn!
Tôi nuốt nước bọt.. Trong lòng cũng có chút mừng. May thật, con bé vẫn còn sống. Thi thể đằng kia.. không phải nó..
Thôi thì, trông nó cũng chẳng "ghê gớm" mấy. Chỉ là một đứa con nít đáng tuổi em mình. Mình sẽ thật, thật cảnh giác khi nó ngồi phía sau.. Vả lại, cái xấp tiền kia.. Nếu thuộc về mình, mình sẽ mua được rất nhiều thứ. Một chiếc Iphone Xs Max chẳng hạn. Tuyệt vời!
- Này em gái! Lên xe đi!
- Dạ!
Con bé tỏ vẻ mừng rỡ ra mặt. Nó leo lên xe và ngồi hơi sát vào lưng tôi. Tôi chẳng biết nữa, nhưng.. nó không ngại à? Thôi, tôi cũng không muốn nghĩ quá nhiều, con nít mà.
Xe lăn bánh. Tôi bắt đầu hành trình đến Khánh Hòa. Khiếp! Khoảng 450 cây số. Đi cũng mất 8 tiếng. Kiểu này là phải chạy suốt đêm rồi. Nhưng không sao, tôi cũng có chút máu "phượt" nên không ngại đường dài.
Trên suốt chuyến đi, chúng tôi dường như chẳng nói gì với nhau. Thấy cũng hơi chán nên tôi buộc miệng hỏi:
- Em đến Khánh Hòa làm gì? Quê em ở đó hả?
- Em chỉ muốn đến đó để ngắm núi rồi về.
Câu trả lời của con bé làm tôi vừa ngạc nhiên vừa không nhịn nổi cười.
- Em nói sao? Ngắm núi á? Haha! Sao không đi Tây Ninh cho gần? Người ta đến Khánh Hòa là để ngắm biển! Ai lại ngắm núi? Haha..
- Bởi vì trên núi. Không chỉ có núi. Mà còn có mây nữa.
- Thế là.. em muốn ngắm mây đúng không? Mây! Mây trên trời kìa! Ngắm đi em! Haha!
Con bé rướn người về phía trước. Nó nhìn vào đồng hồ xe:
- Này anh! Gần hết xăng rồi! Tìm chỗ nào đỗ xăng đi!
Lời nói của con bé khiến tôi hoảng hồn. Chết thật. Lúc đi, tôi chu đáo đổ đầy bình. Không ngờ chỉ sau vài tiếng, đã sắp cạn rồi.
Bây giờ gần 12 giờ đêm. Chúng tôi đang trên một con đường tối đen như mực. Hai bên lâu lâu lại thấy vài cây cột đèn đứng lặng yên. Ánh sáng của nó chỉ đủ để tôi định phương hướng. Cây cối xào xạc với những trận gió mạnh, thi thoảng lại có dăm ba chiếc xe khách bắn tốc độ ào ào đâm xuyên qua màn đêm.
Kịt! Kịt!
Thôi tiêu rồi! Xe dường như đã hết xăng. Nó hụp hụp thêm vài đoạn nữa rồi dừng lại..
Tôi quay ra sau:
- Hết xăng rồi! Đẩy bộ thôi! Chịu khó chút nhé em. Trên Google Map có để biểu tượng cây xăng cách đây 4km nữa.
- Ừm.. không sao! Ngồi lâu, em cũng mỏi rồi. Đi bộ thích hơn.
Tôi đẩy chiếc xe ì ạch, mắt nhìn phía trước. Đã bắt đầu thấm mệt. Bấy giờ, tôi mới đi chậm lại..
Trong không gian tĩnh mịt, im lặng như tờ, tôi có thể nghe tiếng vi vu của gió. Tiếng lá cây rơi nhẹ xuống mặt đường.. Tiếng côn trùng ngân từng hồi.. Nhưng, tôi.. tôi không nghe được.. tiếng bước chân của con bé phía đằng sau tôi..