- Chạy lẹ lên! Đứng đó làm gì?
Thì ra người bước ra từ nhà vệ sinh sau lưng là con bé ấy. Hoảng loạn quá nên tôi cứ ngỡ mình đã bị bao vây bởi thế giới âm.
Mà đúng thật, con bé này không phải người bình thường. Nó nắm chặt lấy cổ tay tôi rồi kéo tôi chạy. Chẳng thể tin nổi, nó quá mạnh. Một thanh niên như tôi mà nó có thể lôi đi dễ dàng, nhất là khi đôi chân tôi dường như đã đong cứng lại.
Nó đang cầm gì đó trên tay. Một chai thủy tinh có nước bên trong. Chẳng biết nữa, giờ phút này tôi chỉ gắng sức để chạy cho cái thứ áo cam kinh tởm kia đừng theo kịp.
Con bé và tôi đã chạy đến chiếc xe. Nó quát to:
- Anh mở cốp xe ra lẹ lên!
- Hả.. hả.. rồi rồi!
Tôi nghe lệnh nó và làm theo.
- Mở nắp bình xăng ra!
Tôi lại nghe theo. Lúc này, con bé trút mạnh chai nước nó cầm trên tay vào. Mùi xăng xông lên dữ dội.
- Em? Em lấy đâu ra xăng vậy?
- Bây giờ không phải lúc để thắc mắc! Leo lên xe và nổ máy đi!
Tôi mừng rỡ nhảy thoắt lên con ngựa sắt của mình. Nhưng, sự sợ hãi lại bao trùm, cái thứ gớm ghiếc kia sắp đến gần.
- Sao vậy anh?
- Xăng chưa xuống, máy chưa nổ được!
Tôi cắn chặt răng, cố gắng đề máy, người thì đẩy lên đẩy xuống với hy vọng chiếc xe sẽ khởi động được.
Mồ hôi nhễ nhại, tôi mệt quá rồi.
- Anh thật là.. đàn ông kiểu gì vậy?
Con bé cáu gắt, nó chạy ra phía sau đuôi xe. Nó đẩy mạnh. Tôi ngồi trên xe. Chà, thoải mái hơn rồi. Tôi ngồi cố gắng đề máy còn con bé vừa đẩy vừa chạy sấp mặt. Nhưng phải công nhận, nó khỏe quá.
- Sao chưa lên nữa hả anh?
Kạch kạch.. kạch.. grừm.. grừmm..
- Lên rồi! Lên rồi! Haha! Lên rồi em ơi! Haha!
Tôi sung sướng kéo ga. Cái thứ gớm ghiếc kia sắp đuổi kịp rồi. Phải chạy trước để bảo toàn tánh mạng.
- Anhhhhh! Anhhh bỏ em hả? Anhhh!
Con bé la thảm thiết.
Trong giây phút ấy, tâm trí tôi rối bời. Không được, mình phải dừng lại thôi. Tôi thắng xe.
Két..
Con bé đã tới kịp, nó leo lên xe và trách mắng:
- Anh là người lớn mà sao hành xử kỳ cục vậy?
Tôi trả số rồi kéo ga hết cỡ:
- Em mới hành xử kỳ cục đó! Có thấy con ma kinh dị kia nó đuổi theo tụi mình không! Chậm chạp quá!
- Anh nói cái gì? Ma đâu ra?
- Chứ em không thấy người nhân viên mặc áo cam với khuôn mặt xác sống à?
- Anh bị ảo giác đúng không? Làm gì có gì?
- Thế tại sao em lại kéo tay anh và chạy như bay vậy?
- Nhà vệ sinh có chuột! Em sợ chuột nên em chạy! Hiểu không? Là chuột!
- Ủa? Chứ em không thấy gì ngoài chuột à?
Tôi ngớ người, nhìn vào gương chiếu hậu. Cây xăng đã bị bỏ lại phía sau, "con ma áo cam" cũng chẳng thấy đuổi theo nữa.
- Anh vô trách nhiệm và vô ơn quá! Em đổ xăng cho anh mà anh lại có ý bỏ rơi em!
- Anh.. anh.. anh thấy ma thật mà? Thật đó!
- Hừ..
- Nhưng mà.. sao em có chai xăng vậy?
- Em thấy 4 góc tường trong nhà vệ sinh có bốn chai gì đấy. Em cầm lên xem thử thì nghe mùi xăng. Rồi em lấy một chai.
- Hả? Em nói đùa à? Đâu ra có sẵn thế, làm như phim vậy haha!
- Ờ, anh không tin thì thôi. Em cũng chẳng tin anh thấy ma. Xời, làm như phim vậy!
- Được được. Mày được đó nhóc haha!
Tôi và con bé sau hơn nửa tiếng đồng hồ chạy xe thì rời khỏi vùng vắng vẻ. Chúng tôi đã đến thành phố Phan Thiết. Bây giờ là gần 2h30 phút sáng.
Đói bụng, mỏi mệt và biết rằng chiếc xe phải nạp thêm nhiên liệu. Chúng tôi tấp vào trạm dừng chân bên đường để nghỉ ngơi chốc lát.
- Cho tô bún bò và tô phở đi bà chủ ơi!
- Có liền có liền!
Bỗng, con bé nói:
- Lâu rồi mới có được cảm giác này! Hì hì..
- Cảm giác gì?
- Đi chơi xa.
- Anh đoán đâu trúng đó mà! Em là một con bé nổi loạn với thần kinh bất ổn! Trốn gia đình để đi xả stress!
- Anh không hiểu đâu.
Bà chủ bưng hai bát thức ăn thơm ngào ngạt đặt lên bàn:
- Đây đây, nóng hổi vừa thổi vừa ăn.
Con bé chợt hỏi:
- Cô ơi, cô có biết cây xăng bỏ hoang cách đây không xa không?
Bà chủ với khuôn mặt đầy ly kỳ, bà ta ngồi cạnh chúng tôi một cách tự nhiên:
- Biết biết! Có ma đó mấy đứa! Cách đây vài năm trước. Ở đó xảy ra hỏa hoạn. Nghe đâu, vài nhân viên bị chết cháy lúc trong nhà vệ sinh.
Tôi ngạc nhiên, cười ngao ngán:
- Cô này, sao có thể được? Nhà vệ sinh và trụ xăng cách xa nhau mà?
- Không biết thì để cô kể cho mà nghe. Tụi nhân viên nó làm ăn gian dối, bán xăng mà bán thiếu. Đã vậy còn không chi tiền bảo kê. Nên giang hồ tới, nhốt từng đứa vào nhà vệ sinh rồi đốt xác!
- Má ơi! Kinh khủng vậy? Vụ này có đăng báo không cô?
- Cô không đọc báo. Mà người ta đồn ra đồn vô, khắp cái xã này, ai cũng biết hết đó. À, còn nữa! Sau vụ đó, cây xăng làm ăn sa sút lắm. Cho nên, ông chủ ổng mời thầy mời sư về cúng. Dán bùa tùm lum rồi làm trấn yểm gì gì đấy trong nhà vệ sinh nữa. Nhưng mà, vô tác dụng, về sau, trạm xăng bỏ hoang, đất dư đất thừa, kệ, chẳng ai ngó ngàng.
Tôi ớn lạnh và nghĩ về gì đấy hơi sâu xa, buộc miệng hỏi:
- Có phải người ta trấn yểm ma chết cháy bằng cách lấy 4 chai xăng đặt ở 4 góc phòng không cô?
- À.. ờ.. cô cũng chẳng rành, nhưng có lẽ vậy!
Tôi nuốt nước bọt, quay qua nhìn con bé, nói nhỏ:
- Em phá phong ấn rồi đó.. Kỳ này ma nó theo mình suốt chặn đường..
Con bé chẳng nói gì, nó tiếp tục ăn một cách ngon lành.
Lát sau, chúng tôi lại tiếp tục hành trình.
Chạy thêm vài tiếng nữa thì mặt trời bắt đầu ló dạng.
Những tia nắng hồng hồng ấm áp phá tan đi cái lạnh trên con đường này. Một con đường thẳng tắp bên là núi, bên là biển trào cuộn sóng.
- Này em! Em có buồn ngủ không? Mình sắp tới địa phận Khánh Hòa rồi đó! Em muốn đến đâu? Khánh Hòa nhiều núi lắm.
- Một ngôi làng tên là Vĩnh Tiên, thuộc thị xã Cam An Nam, huyện Cam Ranh!
- Ố ồ! Quê em hả?
- Không. Quê em ở Sài Gòn.
- Vậy sao em biết địa điểm ấy? Nó có gì đặc biệt?
- Có mây trên đỉnh núi.
- Lại nữa..
Tôi lèm bèm trong đầu. Nhỏ này nó bị sao sao ấy nhỉ. Thôi kệ, trời sáng rồi, nó có là cái gì đi nữa, mình cũng không sợ.
Rời khỏi quốc lộ, rẻ trái. Tôi không nhớ quốc lộ gì nữa. Chỉ biết chạy theo chỉ dẫn của con bé. Đường làng, không hẳn, nơi này đẹp và sạch sẽ, không khí trông lành. Chạy thêm vài cây số nữa, tấm bảng "Làng Văn Hóa Vĩnh Tiên" đã hiện ngay trên đỉnh đầu. Một ngôi làng trông bình yên, mộc mạc. Đi thẳng có lẽ sẽ đến núi. 3, 4 dãy núi bao quanh làng, một dạng mô hình làng "khép kín", tôi nghĩ vậy.
Hơn 7 giờ sáng. Chốn này không nhộn nhịp mấy nhưng cảm giác làng quê nó tươi tắn lắm. Những bác nông dân ra đồng mía, đám trẻ con tung tăn đến trường trên chiếc xe đạp.
Có tiếng chim sơn ca hót nữa, mùi phân bò, mùi cỏ cây, mùi tre nứa. Ôi, chỉ có thể là làng quê Việt Nam. Không lẫn vào đâu được.
- Anh ơi. Nơi này tuyệt vời quá.
- Haha, ờ.
Ghé vào quán café lụp xụp ven đường. Tôi cười:
- Anh để em ở đây nhé. Hãy tận hưởng đi. Nào, trả tiền để anh còn về.
- Về? Ai cho anh về? Anh phải ở lại đây với em!
- Cái gì! Mày lật lọng hả nhóc? Mày nói chở mày tới đây là xong!
- Anh.. anh.. đừng xưng hô thô lỗ như vậy với em.. em là con gái mà..
- Trời.. má.. Tao biết! Ok, ok! Anh biết em là con gái! Anh biết! Nhưng.. anh bắt đầu thấy nóng rồi đó! Anh phải về, chiều anh phải lên lớp dạy học nữa!
- Anh dạy ở trung tâm ngoại ngữ IPP Bình Thạnh phải không?
- WHAT? Sao em biết? Trời? Sao em biết?
- Vậy thì ở lại đây với em vài ngày đi. Em sẽ chi trả hết tất cả, và trả gấp 3, gấp 4 lần tiền lương 1 ngày của anh! Nhé.
Tôi chưa kịp định hình lại thì từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Con bé giật lấy điện thoại của tôi, nó bấm đúng số của nơi tôi làm việc, thực hiện cuộc gọi và nói gì đó với chị quản lý của tôi.
Tôi tính giật lại thì con bé đưa điện thoại cho tôi:
- Nghe máy đi anh!
Tôi hớt hải:
- Dạ dạ! Chị Vân, chị Vân, có gì cho em xin lỗi nha. Con bé..
"Không sao. Em cứ nghỉ vài ngày đi. Xem như trung tâm thưởng cho em chuyến du lịch nhé. Chị sẽ nhờ giáo viên khác đứng lớp hộ em. Chúc em ngày tốt lành. Chào em"
Tôi đứng đực ra như tượng:
- Này nhóc! Rốt cuộc em là ai vậy? Em đã nói gì với chị quản lý của anh! Sao chị ấy vui vẻ chấp nhận vậy?
- Em là du học sinh. Cha em là cổ đông của IPP.
- Xạo! Sao trùng hợp thế được? Quá hư cấu! Em là ma! Là quỷ! Là cái gì đó quá kỳ lạ! Mục đích của em rốt cuộc là gì! Du học sinh? Mặc áo cấp 3 trường Võ Thị Sáu?
- Anh đang xúc phạm em đó! Anh.. anh.. anh có biết em là con gái không vậy? Em đã nghĩ anh rất tử tế đó.. Em sẽ hét lên để mọi người biết anh xấu xa thế nào! A..
- Này này! Thôi thôi, được rồi, được rồi.. Cứ cho là vậy đi! Mình sẽ vào quán cafe nghỉ ngơi. Nhưng em phải cho anh biết thêm thông tin về em!
Tôi và con bé ấy ngồi cạnh nhau. Cái ba lô màu đỏ của nó thì đặt ở giữa.
Tôi tính hỏi thêm thì con bé đứng dậy tiến vào trong quầy. Gọi là quầy cho sang, chứ thẳng ra là cái bàn để một đống nước ngọt. Nó đang nói gì đấy với chủ quán.
Tôi không biết nữa. Quá nhiều câu hỏi đặt ra trong bộ não rối như tơ nhện này. Tôi đánh liều, len lén kéo chiếc balô của nó lại gần chân mình. Chắc tôi phải lấy tiền và chuồng thôi. Nếu quả thật nó có thế lực hay thứ gì tương tự. Tôi cũng chẳng sợ, tôi sẽ lấy.. chỉ 1 triệu thôi và lỡ như có bị đuổi khỏi IPP. Mặc kệ, tôi còn trẻ, có sức lực, có tri thức, không làm chỗ này thì làm chỗ khác. Còn hơn, đi với một đứa nhóc đáng sợ thế này. Chưa rõ cuối cùng, mình còn mạng mà về hay không.
Kéo ngăn kéo của chiếc balô ra. Tôi rụt tay lại ngay. Trong đấy, hình như, có thứ gì đó lạ lắm.
Hít một hơi lấy chút dũng khí. Tôi đưa mắt vào nhìn..
Trời đất! Một đống giấy vàng như bùa, thêm một con hình nhân be bé dán tên ai đó-bằng rơm.. và vài cái lọ nước đỏ lòm như máu..
(Còn tiếp)