Chưa biết, nhưng coi phim Hong Kong nhiều cũng đoán sơ sơ được. Con bé này là pháp sư, đạo sĩ hoặc theo Việt Nam thì chắc phải gọi là ông đồng bà đồng, đồng sắt gì đó. Quả thật tôi cũng không rành về mấy chuyện tâm linh. Nói ngắn gọn là chẳng biết chút gì.
Con bé đi ra, nó bất ngờ đập tay lên vai tôi. Tôi sợ nó hơn sợ ma, tôi giật bắn người.
- Anh sao thế? Em vừa mới thương lượng với chủ quán.
- Thương lượng gì?
- Về việc xin tá túc ở nhà của cô ấy.
- Hả? Thế là em dự định ở lại đây thật đó hả? Mà bao lâu? Anh nhớ Sài Gòn chết mất!
- Cũng không lâu đâu. Nhưng.. anh đừng lo, khi anh về, anh sẽ về một mình. Không có em đi cùng nữa.
- Hả? Em ở lại đây luôn à?
Con bé lắc đầu như tránh né những câu hỏi từ tôi.
Cùng lúc ấy, cô chủ quán đi ra, trên tay là cái mâm có bánh mì và trứng chiên cùng 2 chai sữa.
- Hai con dùng bữa sáng đi. Đây.. ăn tạm nhé. Mà, hai con là gì của nhau vậy? Người yêu hả?
Tôi hoảng hồn, lắc đầu lia lịa:
- Không không cô ơi! Con chạy xe ôm.. Nè, cô nhìn đi. Áo Grab bike nè!
- À, cô hỏi vậy thôi. Tại vì nếu là người yêu thì cho ở chung phòng, còn không cứ ở riêng. Chồng, con cô đi Nha Trang làm việc, lâu lâu mới về. Nên nhà rộng thênh thang. Thoải mái mà ở.
- Dạ.. dạ..
Tôi hỏi nhỏ con bé:
- Ê.. em làm cách nào mà người ta tin tưởng.. cho tụi mình ở nhờ vậy?
Con bé không trả lời. Nó chẳng quan tâm tới tôi, nó thản nhiên nói chuyện với cô chủ quán. Dù sao, thấy nó cũng lễ phép và biết cách ứng xử với người lớn. Nhưng, tôi là trường hợp ngoại lệ bị "ngược đãi". Tóm lại, tôi vẫn chưa biết vì sao cô chủ tin tưởng đồng ý cho bọn tôi ở nhờ. Có thể nó dùng tiền, hoặc, có thể, nó dùng "ma thuật".
Con bé nói chuyện nghe ngọt tai đến nổi da gà:
- Cô ơi. Giờ cô sống một mình hả? Chắc cô buồn lắm.
- À không. Có thằng con út nữa. Nó mới lớp 7 thôi. Đang ở trường đó. Mà tính nó hiền lắm, đừng lo. Nó không quậy hay phiền gì hai đứa đâu.
- Dạ không sao. Có trẻ em trong nhà.. mới vui.
Tôi trợn mắt sau lời nói của con bé. Trong đầu tôi tưởng tượng đến cảnh con bé ăn thịt thằng nhóc. Như trong phim kinh dị, bọn yêu nữ rất khoái trẻ con. Có thể.. có thể lắm.. tôi vẫn nuôi hy vọng và canh cơ hội để chuồng.
Sau bữa sáng chuyện trò với cô chủ. Tôi vẫn không biết thêm được thông tin gì của con bé. Con này thích hỏi còn bà kia thì thích nói nhiều. Đúng là tâm đầu ý hợp.
Đến trưa, cô chủ dẫn chúng tôi vào nhà nằm phía sau quán. Đường vào là cái vườn cây um tùm, xoài, chuối, khế xum xuê, nhìn phát ham.
Tuy miền quê, thôn làng. Nhưng nhà cửa cũng khang trang lắm. Sạch sẽ, rộng rãi, sáng sủa. Tôi được cô chủ chỉ cho vào phòng của mình, cái phòng mà tôi sẽ phải ở trong vài ngày tới. Con bé thì ở phòng bên cạnh. Nhưng nó chỉ nhìn lướt qua rồi đi tắm.
Cùng lúc ấy, có giọng trẻ con vọng vào:
- Thưa mẹ con mới học về! Ô! Nay nhà mình có khách hả mẹ?
- À.. ờ.. người quen của mẹ đó. Chào anh đi con!
Tôi ngạc nhiên. Quái? Sao lại là người quen. Chắc bà này nói dối để thằng nhóc khỏi lo. Đúng là bị con bé kia mua chuộc rồi.
- Chào anh, anh tên gì?
- Anh.. anh.. anh tên Tèo!
Tôi không biết vì sao lúc ấy lại nói dối về tên của mình. Nhưng tôi linh cảm, mọi thứ xung quanh rồi đây sẽ khủng khiếp lắm. Tốt nhất không nên nói tên thật.
- Chào anh Tèo. Em tên Quân. Đó là tên ở trường. Ở nhà mẹ gọi em là Tí. Anh cứ gọi em là Tí đi nha.
Tôi cười, xoa đầu thằng nhỏ. Nó lùn lùn, da đen, người ốm nhách giống như tôi hồi trước. Nhưng, công nhận nó có vẻ rất lanh và dạng dĩ.
Con bé kia đã tắm xong. Nó trùm cái khăn lên tóc, mặc áo thun trắng, chắc có mang theo từ trước. Nhìn chẳng khác gì con ma nữ. Ghê lắm, hẳn là thằng nhóc cũng sẽ sợ.
Nhưng không, nó và thằng nhóc nói chuyện làm quen với nhau. Thằng nhóc cười hoài, con bé thật biết cách lấy lòng trẻ con để ăn thịt..
- Ăn cơm trưa mấy con ơi!
Chúng tôi ngồi vào bàn. Trên bàn là những món ăn rất giản dị thôn quê. Canh rau vườn, cá kho..
- Có mấy đứa tới chơi. Nhà vui hẳn!
- Đúng rồi đó mẹ! Con thích chị này nè! Chị này dễ thương quá hihi!
Tôi lắc đầu. Thôi kệ, ăn cho qua bữa, mấy người này bị mê hoặc cả rồi.
Sau giờ cơm, tôi mắc chiếc võng, nằm đưa qua đưa lại ngoài vườn. Hít chút khí trời, tận hưởng cái cảm giác yên bình chốn thôn quê. Công nhận rời khỏi thành phố tấp nập chật chội về đây cũng lí tưởng quá. Đang nằm mơ màng trong làn gió, bỗng, tôi nghe tiếng thằng Tí và con bé nói chuyện với nhau. Bọn nó đang ngồi ở sau nhà. Tôi rỉ tai nghe lén..
- Trong làng này có ma đúng không em?
- Đúng đúng! Nhiều ma lắm đó chị!
- Có quỷ nhập tràng phải không?
- Quỷ nhập tràng? Là cái gì? Quỷ nhập vô.. cái trực tràng hả chị? Kinh thế?
- Không phải. Em không biết thật à?
- Dạ không? Có thể là có đó. Nhưng mà em không biết tên.
- Vậy em biết ở đâu trong làng này có hiện tượng gì lạ không? Kể chị nghe đi.
- Dạ.. ờ.. ừm.. Đúng rồi! Ở đây có một cái cây rất to. Nghe đồn nhiều ma lắm!
- Cây đó ở đâu?
- Trong cái đường đối diện đó chị! Em trốn đi chơi game về khuya. Đi ngang qua cây đó, em sợ lắm. Có lần, bạn em kể, nó thấy bóng trắng đung đưa ở trển.
- Em kể chi tiết hơn được không?
Thằng bé bắt đầu câu truyện. Tôi ngồi chòm dậy, cố lắng nghe.
Có một cây cổ thụ cao lớn sừng sững. Người ta thường gọi nó là cây da. Đến mùa ra quả, quả đỏ, mọc chi chít. Chim cu xanh bay đến ăn rất nhiều.
Nhiều năm trở lại đây, làng đón những đợt người nhập cư, cộng với dự án này nọ. Diện tích đất mặt tiền tăng giá trị. Nhận thấy mảnh đất nhà mình là đất vàng. Ông Hưng có ý định bán bớt một phần. Tuy nhiên, trên phần đất ấy có cả cây da cổ thụ.
Sau vài ngày đăng bảng, đã có người hỏi thăm. Nhưng, ông Hưng được yêu cầu phải chặt cái cây ấy thì họ mới mua với giá trị cao.
Vì lợi trước mắt, ông mướn thợ cưa về để thực hiện ý định của mình.
Thân cây rất lớn. Ban đầu đưa lưỡi cưa máy vào thân cây, chỉ thấy nhựa và bụi cưa văng ra nhưng khi sâu hơn. Lưỡi cưa bắt đầu khựng lại. Nhiều người dân đến để xem, bao người luyến tiếc vì cái cây ấy gắn liền với tuổi thơ của họ.
Chợt, lưỡi cưa ì ạch, từ thân cây, thứ nhựa đỏ bắn ra tung tóe. Ai cũng cho là bình thường cho đến khi họ nghe thấy mùi tanh như máu. Người ông thợ cưa ướt đẫm thứ chất lỏng nhớp nháp ấy.
Nhiều người đứng xung quanh la lối. Họ yêu cầu ông dừng lại. Họ cho rằng đây là cây thành tinh. Nếu tiếp tục như vậy, ông ấy sẽ bị trừng phạt.
Bị mất tinh thần cộng với không chịu nổi mùi như mùi máu, ông thợ cưa cùng đám lính bỏ về trước sự ngỡ ngàng của ông Hưng.
Nghe nói, đêm hôm đó ông thợ cưa đi nhậu. Lúc say xỉn về bị té bất tỉnh bên đường ray. May mắn cho ông ta, xe lửa chỉ cán mất cánh tay cầm cưa chứ không đoạt mạng ông.
Vài ngày sau. Chẳng biết vì cớ sự gì. Người dân trong làng sáng sớm dậy đi lễ nhà thờ. Ngang qua cây thì thấy xác vợ và con trai ông Hưng lủng lẳng trên cành cây với tư thế treo cổ bằng vải trắng.
Ông Hưng đau lòng khôn xiếc. Biết mình đã đắc tội với thế lực nào đó. Ông liền vội vã đi tìm cha xứ ở Nha Trang nhờ cứu mình khỏi kiếp nạn. Nhưng trên đường đi, va chạm với xe khách quá tốc độ ở Vịnh Cam Ranh, ông Hưng chết tại chỗ.
3 mạng người ra đi. Căn nhà ông Hưng sau này có cậu mợ đến sống nhưng không hiểu tại sao, họ cũng bỏ đi ngay sau đó. Nhà bỏ hoang, mảnh đất với cái cây nghi ngờ quỷ ám, chẳng ai dám tới gần.
Nửa năm sau, cây da chết khô. Gỗ nó chuyển sang màu đen, một màu đen không bình thường.
Rồi những cây dây leo, những cây sống bám từ đâu xuất hiện. Chúng mọc lên trên cái cây chết và phát triển đến nỗi, cành lá che phủ cả vùng trời.
Nhiều người cho rằng, ma quỷ đã hồi sinh và chúng đang cư ngụ trên đó.
Ai ai cũng ngao ngán, tìm đường khác để đi. Tránh né cái cây ấy. Họ nói rằng, bang ngày thường nghe tiếng cưa phát ra từ bọng cây. Còn bang đêm, thường thấy nhiều bóng ma dất dưỡng, đung đưa, đung đưa.. Và, tiếng la khóc oán giận vang lên trong đêm trời..
- Chị có sợ không?
- Em có sợ không?
- Dạ.. sợ lắm..
Bọn chúng hỏi hang nhau thật thân mật. Riêng tôi. Nội tạng tôi sắp rụng trước câu chuyện ấy. Tôi nhìn qua, nhìn lại. Rồi thầm nghĩ. Thôi, kiếm đường chuồng lẹ, ở đây không đơn giản, không hề đơn giản. Nó là những thứ tận trước mặt chứ đâu phải dăm ba thứ trên phim hay trong truyện. Quá sức với một thanh niên có trái tim mềm yếu như mình.
Tôi rón rén, đi dọc theo bờ tường nhà tới cửa trước. Tôi như tên trộm, nín thở tiến vào phòng con bé. Nó đang ngoài kia với thằng Tí, chắc chắn nó không biết. Tới lúc hành động rồi!
Tôi tiếp cận chiếc balô đỏ.
Mở từng ngăn kéo. Trời không nóng, nhưng mồ hôi tràn ra như thác đổ. Tay không bị tật, nhưng run còn hơn mấy ông cụ U80.
Nào là áo quần, tập sách gì gì đó chẳng biết. Có Ipad nữa. Ma cũng dùng Ipad? Thôi kệ, ma thời hiện đại. Chắc vậy.
Thêm cái mớ bùa chú, hình nhân các kiểu làm tôi nhùn ý chí. Trời ơi! Tiền đâu rồi. Sao chẳng thấy tiền đâu hết vậy! A!
Thấy rồi! Mà hình như.. má ơi!
Tiền âm phủ?
Thôi xong.. xong tôi rồi.. không phải.. xong vì đã lỡ đi cùng với một con ma.. mà xong là vì.. tôi cảm nhận được.. nó.. con bé đó.. đang đứng sau lưng tôi tựa lúc nào..
(còn tiếp)