Không biết con bé muốn làm gì, tôi sợ quá, tôi tưởng mình đã thoát được nó rồi chứ. Silly càng tiến tới, tôi càng lùi lại.
Cạch!
Sau lưng là tường, không còn đường nữa. Tôi nín thở, môi run run:
- Em tính làm gì?
- Tại sao anh lại bỏ rơi em?
- Trời.. trời.. ạ! Anh chỉ là thằng lái xe ôm.. Tụi mình có liên quan gì nhau đâu..
- Nhưng anh là người không theo tôn giáo nào cả.. Anh biết không? Xung quanh anh chẳng có thần linh nào bảo vệ.. Nên, em thích được gần anh..
Tôi toát mồ hôi hột, răng đánh cầm cập..
- Ma.. ma.. thì ra.. em là ma..
Silly nhìn tôi với ánh mắt khẩn cầu:
- Anh giúp em thực hiện tâm nguyện cuối cùng nhé.. Em muốn được lên đỉnh núi.. chỉ một lần thôi.. đừng từ chối em nữa..
Tôi lắc đầu liên tục, hai tay chắp lại:
- Không! Không! Người và ma không thể chung đường.. Anh lạy em! Tha cho anh.. anh muốn về..
Silly cười. Con bé đáp:
- Đừng sợ mà. Em chưa bao giờ làm hại anh cả. Hãy giúp em, em sẽ cho anh thật nhiều tiền và hơn thế nữa..
Dứt lời, Silly đặt tay lên chiếc cúc áo của tôi. Con bé cười và mở phăng nó ra.
Tôi há hốc mồm. Ôi mẹ ơi, con bé tính làm gì thế này..
- Silly.. em rất.. rất là.. dễ thương.. nhưng mà..
- Không được nhúc nhích!
Tôi cắn răng chịu đựng.. Silly cởi lần lượt, lần lượt từng chiếc..
* * *
* * *
* * *
- Dậy! Dậy mau lên! Dậy
- Oái! Đừng đừng! Đừng dừng lại!
Tôi hoảng hồn nhìn xung quanh.
Ủa? Mình vẫn còn trên xe giường nằm sao? Thì ra.. nãy giờ là mơ.. chỉ là mơ..
- Này thằng kia! Đến trạm dừng chân rồi! Xuống xe đi tolet thì đi đi! Lát nữa tao chạy đừng có bắt tao dừng nha!
- Dạ dạ..
Ông phụ xe hay tài xế gì đấy đã đánh thức tôi dậy. Mọi người xuống hết cả rồi. Tôi ểu oải theo cùng.
Gần 12h đêm, xe đã đi được nửa đường. Tầm 4 tiếng nữa thôi, tôi sẽ về lại Sài Gòn.
Trạm dừng chân là một cây cái xăng. Nó khiến tôi nhớ lại ngày hôm ấy, mình đã phải đối mặt với những thứ kinh dị cũng ở nơi tương tự.
Sau khi đi tolet, tôi ngồi trên ghế đá gần đấy. Dăm ba người khách ngồi trò chuyện cùng nhau. Chỉ có tôi là cô đơn một mình. Cô đơn giữa bầu trời đen và trước mặt là con đường lớn rậm rạp rừng cây.
Bỗng, một người đàn ông, cũng là khách trên xe, ông ấy ngồi xuống cạnh tôi:
- Hút thuốc không?
- Dạ..
Tôi gật đầu. Tuy không nghiện nhưng tôi cũng là một người biết hút thuốc. Ông ấy có thiện chí mời thì mình cũng nên đáp lễ.
Những làn khói trắng cuống theo cùng gió quyện vào màn đêm..
- Chú đi một mình à?
- Dạ. Đúng rồi bác. Bác cũng thế hả?
- Ừm.. vợ tôi mất rồi.. có mấy đứa con đang làm ở Sài Gòn.. lâu lâu tôi lên thăm chúng..
- Dạ..
- Nhìn bác chắc cũng cỡ hơn tuổi bố cháu một chút. Sao cô nhà.. mất sớm vậy bác.. Ơ.. cháu xin lỗi nếu có lỡ hỏi nhiều.. tại cháu đang buồn quá..
Người đàn ông lắc đầu, miệng phì phà khói, ông ấy đáp:
- Có gì đâu.. Bà ấy.. bị tai nạn giao thông.. Chắc chú cũng có vợ rồi.. nhìn người đàn bà mình yêu thương ra đi.. đó là điều đau lòng nhất..
- Dạ.. cháu chưa có..
- Chú biết không.. Có một điều mà đến giờ tôi vẫn ân hận.. Đó là.. không thực hiện được tâm nguyện mà bà ấy luôn ước mong..
- Tâm nguyện gì vậy bác?
- Là.. cùng nhau đến Đà Lạt ngắm mùa họa mi nở.. Nha Trang và Đà Lạt không xa.. nhưng, cứ mãi lo cho công việc.. tôi thất hẹn, chẳng biết bao lần..
- Dạ.. tiếc thật..
- Ừm mà.. cậu có chuyện buồn gì? Nói tôi nghe được không?
Thấy ông ta có vẻ thích được sẻ chia do cô độc. Tôi cũng gật đầu và tâm sự cùng ông:
- Dạ.. Có một người rất lạ.. cô ấy thích được ngắm.. mây trên đỉnh núi. Nhưng, cháu.. chuyện dài dòng lắm.. Cháu bỏ về và để cô ta lại một mình..
Người đàn ông nhẹ nhàng, đặt tay lên vai tôi:
- Chú yêu cô ấy nhiều không?
- Ơ.. ơ.. cháu.. cháu..
- Nếu là có. Thì đừng vì những trở ngại mà từ bỏ. Cuộc sống lúc nào cũng không bằng phẳng. Quan trọng là.. hai đứa hiểu cho đối phương. Ai cũng có nỗi lòng riêng cả. Cô ấy đã thích như vậy thì hãy chiều cô ấy.. Bởi vì.. ai cũng chỉ sống được một lần.. cơ hội qua rồi.. chẳng lấy lại được đâu. Nhé.. Tôi không muốn.. chú phải ôm hối hận như tôi đến cuối.. cuộc đời..
Tôi nhăn mặt, thở khói ra, trầm ngâm suy nghĩ. Liệu rằng mai này, tôi có dằn lòng mỗi khi nhớ về Silly hay không.
Tôi không rõ, nhưng, tôi cảm thấy có chút gì đó hơi thiếu vắng trong giờ phút này.
Thiếu đi con bé suốt ngày huyền bí với mớ ma thuật kỳ quặc. Thiếu đi sự quan tâm, từ những điều nhỏ nhặt nhất trên suốt chặn đường dài.
Tôi không bao giờ nghĩ, mình có tình cảm với nó. Chắc chắn không. Nhưng mà..
Tôi đứng bật dậy:
- Cháu sẽ nghe lời bác.
Ông ấy mĩm cười, gật gật đầu.
Tôi chạy vội đến chỗ người tài xế đang uống trà:
- Anh ơi! Cho em lấy xe. Tới đây được rồi. Cảm ơn anh!
- Ủa? Ờ.. ờ.. chờ chút!
Tôi leo lên con ngựa sắt. Chạy băng qua những khoảng đường dài đằng đẵng. Gió đông ào ạt, tạt vào mặt lạnh ngắt. Nhưng điều ấy không thể cản tôi "Anh trở lại với em đây Silly!".
Vừa chạy xe giữa đêm tối, đầu tôi vừa hiện lên vô vàn nghĩ suy.
Có lẽ nào, như giấc mơ ấy. Silly là một hồn ma và cần siêu thoát bằng cách nào đấy, liên quan tới ngọn núi ở làng Vĩnh Tiên?
Nhưng nếu là ma, sao lại có thể sống và hoạt động, chẳng khác gì con người?
Còn nữa, giả thuyết Silly là phù thủy hoặc pháp sư cũng có cơ sở. Nhưng tại sao cho đến giờ phút này, tôi vẫn chưa thấy con bé dùng pháp thuật một cách rõ ràng?
Rắc rối quá. Hơn hết, dù sao đi nữa, cũng nên gặp lại Silly để tìm hiểu rõ về mọi sự. Không được tiếp tục làm kẻ hèn nhát, trốn tránh như thế này. Có thể, người duy nhất Silly trông cậy được chính là mình, mình không được phụ lòng con bé.. không được..
Vừa mông lung suy nghĩ, vừa chạy xe với tốc độ 70-80km/h. Vi phạm luật giao thông, biết sao giờ, đường vắng lắm. Tôi không thể chờ.
Chẳng bao lâu, tôi đã đến địa phận Cam Ranh. Đánh thêm vài vòng, quán cafe của cô chủ nhà đã hiện ra trước mặt.
Bây giờ là gần 4h sáng, trời còn tối om, người trong làng chắc vẫn đang say giấc.
Tôi đặt xe trước nhà rồi rón rén đi vào.
Hẵn là Silly sẽ bất ngờ và mừng đến mức ôm chầm lấy mình. Không biết còn bé còn thức không nhỉ?
Tôi đi ngang qua phòng Silly.. đèn đã tắt rồi. Thôi thì, về phòng của mình vậy.
Căn nhà bấy giờ âm u đến lạ. Ánh sáng le lói đỏ đỏ từ đèn bàn thờ tỏa ra. Nhờ nó mà tôi thấy được mọi thứ xung quanh một cách huyền ảo.
Oái! Tôi giật mình. Hình như có bóng ai đang đứng trước căn phòng cuối cùng.
Tối quá, tôi không thấy rõ được. Tôi hít vào thật sâu, từ hôm nay, nhất định mình phải gan dạ hơn.
Có lẽ phải vòng ra đằng sau nhà rồi tiếp cận mục tiêu. Điều ấy sẽ tốt hơn, chưa biết rõ nó là gì nhưng nó phát hiện ra mình là tiêu đời.
Tôi dạt mấy bụi cây, mon men vô nhà từ cửa sau. Nhẹ nhàng từng bước.
Căn phòng cuối cùng kia rồi. Ủa? Còn cái bóng đen lúc nãy đâu nhỉ?
Hay là.. nó đã chui vào phòng này rồi! Tôi đứng sát cánh cửa, sờ sờ lên xem có kẽ hở nào để nhìn vào được hay không.
A! Có rồi. Tôi nín thở, đưa mắt tới, tò mò dòm..
Bốpppp!
- Ui da!
Một khúc gỗ hay cái gì đó tương tự đập thẳng vào lưng tôi.
- Trộm này! Cho ăn trộm chết luôn!
Giọng nói quá quen thuộc. Là Silly. Con bé đang đánh tôi te tua. Bốp! Bốp!
- Dừng.. dừng lại.. ui da! Anh.. là anh nè Silly! Ui da! Dừng lại.. Đauuu!
- Ủa?
Silly bật đèn pin, rọi thẳng vào mặt tôi.
- Em tưởng anh về rồi? Làm gì lén lén lút lút vậy hả?
Silly buông khúc gỗ ra, con bé chạy lại đỡ tôi dậy.
- Ui.. da.. sao em chơi ác vậy Silly bé bỏng.. Ghét thì nói một tiếng. Sao chơi đánh úp anh vậy.. ui.. da.. cái lưng của tui..
Silly đỡ tôi vào phòng con bé. Bật đèn sáng lên. Silly lấy chai dầu từ trong balô ra:
- Tự thoa đi!
- Ơ.. ơ.. em đánh anh gần chết.. Bình thường em chăm sóc anh kỹ lắm mà.. hết quan tâm anh rồi hả..
- Ai bảo anh lén lút như ăn trộm!
- Hì hì.. anh xin lỗi.. mà em tinh mắt thế, phát hiện ra anh từ phía xa rồi đi chuẩn bị cây à?
Silly chống cằm, con bé lắc đầu.
- Nhưng.. em cũng đâu khác gì ăn trộm. Giờ này không ngủ, đứng đó nhìn gì hả?
Silly leo lên nệm, con bé kéo chăn lên người.
- Mệt. Mai rồi nói. Thoa xong thì về phòng ngủ đi! Nhớ tắt đèn.
Tôi cười vì vẻ cọc cằn của Silly.
- Này. Em còn giận vì anh bỏ em à?
Silly không thèm đáp. Nó xoay mặt về phía trong tường.
- Anh xin lỗi.. anh không như vậy nữa đâu..
Silly vẫn im lặng.
Lúc này. Tôi cảm thấy áy náy thật sự, vì đã nặng lời với con bé và cự tuyệt bước đi.
Tôi đứng dậy, tiến tới công tắc đèn.
- Silly này. Anh sẽ không bỏ em nữa. Anh sẽ bên em cho đến khi mọi chuyện hoàn tất.. Ngủ ngon nhé.. Silly bé bỏng..
Cụp!
Tôi lẳng lặng trở về phòng..
* * * (bạn đang đọc tác phẩm Mây Trên Đỉnh Núi của tác giả Mèo Mít)
* * *
Trời đã sáng, à không, trời đã trưa.
Tôi thức dậy vào lúc 11giờ. Có lẽ vì mệt và mất ngủ nên tiếng chuông báo thức có cũng như không.
Tôi rửa mặt, đánh răng. Bụng đã đói, phải kiếm gì đấy để lót dạ.
Silly đang ngồi đọc sách ngoài vườn. Những giọt nắng nhẹ xuyên qua táng lá, chiếu vào khuôn mặt trắng trẻo của con bé. Nhiều lúc, tôi cũng chẳng tin nó là ma vì những gì tôi thấy, có vẻ, nó chỉ là một người bình thường. Và tôi luôn mong là vậy.
- Hi Silly. Có gì để ăn không em?
- Ở dưới bếp.
Tôi ngồi lên chiếc ghế gỗ, bên cạnh con bé:
- Sao? Hết giận anh chưa?
Silly nhìn tôi và trả lời chẳng liên quan gì cả.
- Sáng nay. Em đã gặp ông Tư.
- Ồ.. ờ.. Ông ấy có sao không? Nhưng anh nghĩ.. Ông ấy chả tốt lành gì đâu. Bỏ của chạy lấy người. Suýt nữa thì..
- Anh không nên nói vậy. Ai trong tình huống ấy.. cũng thế thôi.
Silly lại làm tôi thêm một phen xấu hổ. Quả thực, lúc đấy, tôi đã nhảy khỏi thuyền và tính mặc kệ sự sống chết của con bé..
- À.. ờ.. Rồi ông Tư có nói gì không?
Silly nhìn tôi, mắt con bé chứa chút lo lắng.
- Anh từng nghe về quỷ nhập tràng bao giờ chưa?
- Quỷ nhập tràng á? Là cái gì?
- Quỷ nhập tràng có thể xem như một hiện tượng vừa phản ánh tính khoa học, vừa phản ánh tính tâm linh. Người vừa chết, chịu tác động nào đấy, xác đột nhiên bật dậy. Và làm những việc có thể gây nguy hại cho người khác.
- Trời ạ! Gớm quá! Vậy nó tồn tại lâu không? Nếu có thật, chắc thế giới này loạn mất! Kiểu như cương thi trong phim ấy!
- Mọi người truyền miệng nhau rằng. Quỷ nhập tràn chỉ xuất hiện ở một thời gian ngắn. Nhưng chưa có bằng chứng để khẳng định, nó không tồn tại trong thời gian dài. Thậm chí, còn có khả năng chúng đã và đang trà trộn, sống với con người.
- Má ơi!
Tôi ngồi nép nép lại, kéo cái ghế ra xa Silly một chút:
- Em là quỷ nhập tràn hả?
Con bé đứng dậy, mặt nhăn nhó:
- Anh đừng có vớ vẩn! Theo em, vào nhà. Em nói cho nghe.
Tôi lo lắng đi sau lưng Silly. Tự dưng lại đề cập đến những thứ ma quỷ khó hiểu này. Chẳng biết con bé có ý gì.
Chúng tôi dừng lại trước cánh cửa của căn phòng cuối cùng. Cửa khóa trái kín mít. Silly lên tiếng:
- Anh nhìn thử đi.
Tôi đưa đầu lại gần cái khe bé tí ở mép cửa. Cố nheo một mắt lại để nhìn.
- Ôi má ơi!
Tôi nuốt nước bọt, người lùi lại, ép sát vào tường phía sau.
- Ghê.. ghê quá Silly ơi.. -
- Anh thấy gì?
- Anh.. anh.. anh thấy trong đó có một.. chiếc giường..
- Gì nữa?
- Một cái cửa sổ mở toang..
- Rồi gì nữa?
- Cái bàn học..
Silly lắc đầu. Con bé bỏ đi.
Tôi bám theo, vừa cắn móng tay vừa nói lí nhí vào tai con bé:
- Sao.. sao.. sao trong đó toàn là.. máu.. vậy? Anh thấy máu.. khô.. đóng thành từng mảng trên sàn và trên giường.. Nơi này từng xảy ra.. một vụ án mạng hả?
Silly dừng lại, con bé chỉ tay về phía căn phòng.
- Đó chính là một trong những nguyên nhân mà em muốn đến đây. Quỷ nhập tràng. Không ngờ, lại tình cờ ở chính căn nhà này..
- Em nói rõ hơn được không Silly..
- Trước đây. Nhà này có một cô con gái. Phòng đấy chính là phòng của cô ta. Nhưng chẳng may. Cô ấy mất và trong ngày tang lễ thì hiện tượng quỷ nhập tràn xảy ra. Cô gái sống lại, băng ngày vào nghĩa địa ở chân núi lẫn trốn. Ban đêm thì vào làng, bắt động vật để ăn, thậm chí còn tấn công trẻ em..
Tôi nổi hết da gà, mếu máo đáp:
- Vậy.. vậy.. giờ cô ta vẫn còn đâu đó đúng không? Sao chẳng ai trấn con quỷ ấy?
- Thật ra. Thuở trước có 2 vị pháp sư (Đọc truyện Kỳ Quân Sự Ác Mộng) đã đến đây trừ quỷ. Nhưng họ không diệt tận gốc. Và hiện giờ, quỷ vẫn còn. Tuy không hành động một cách công khai như trước, nhưng con quỷ nhập tràng ấy chưa chết. Đêm đêm, nó lại về căn phòng kia, ngồi trong ấy. Không rõ, để làm gì..
- Ôi trời.. ơi.. Thảo nào.. hôm trước anh nghe trong phòng có tiếng nước.. Thế là.. nó đang nhiễu nhỏ những giọt máu xuống sàn sao? Kinh.. kinh khủng quá..
- Anh biết không. Quỷ nhập tràng có thật và rất nguy hiểm. Chúng đủ khả năng để tác động vào sự vật, con người. Cho nên, anh thận trọng khi đi lang thang trong nhà ban đêm.
- Silly..
Giờ tôi đã có thêm nỗi lo mới tại vùng đất đáng sợ này. Hết cái cây, chiếc hồ, giờ lại đến con quỷ ngay trong căn nhà.. Có thể cô chủ biết hết tất cả, nhưng bà ấy giấu giếm chúng tôi. Nhờ có ông Tư kể cho Silly và Silly nói tôi nghe. Nếu không, chắc tôi bị ăn thịt mà chẳng hiểu lý do rồi.
Tôi ra vườn, đón chút gió. Ngồi suy nghĩ đủ thứ trên đời. Giờ hết tâm trạng để ăn trưa rồi.
Đúng lúc ấy thì thằng Tí về. Nó ríu rít như con chim non đầu cành.
- Chào anh Tèo!
- Chào em. Đi học vui không?
Tôi giật mình. Thằng Tí đang ôm một vật trông rất quen.
- Ồ. Em có đồ chơi gì xinh thế?
- Nè!
Thằng Tí đưa sát nó vào mặt tôi.
Tôi cười một cách đau khỗ. Trên tay thằng Tí là con búp bê hôm ấy. Và cái đầu búp bê nhuốm máu quay ngược lại nhìn thẳng vào tôi..
(Còn tiếp) 2990