Thử xem nào, tôi hít một hơi, xoay thoắc đầu về phía sau.
- Chuyện gì vậy anh? Anh mệt hả?
Con bé ngạc nhiên nhìn tôi và nói.
Ơn trời, cứ tưởng con bé là.. ma.. đang bay lơ lửng sau lưng. Thì ra, nãy giờ nó ngồi trên yên xe, thảo nào, đẩy xe máy mà cứ như đẩy xe.. bò.. Nặng thật, chắc vì đồ đạc mà nó để trong balô. Tuy nhiên, dù thế nào thì tôi cũng an tâm hơn chút đỉnh.
- Hà hà.. anh không sao, anh khỏe lắm.. Mà.. có phiền nếu anh muốn biết tên em không?
- Tên em? Anh hỏi để làm gì?
- À.. à.. muốn biết nhiều hơn về em.. Để.. đỡ sợ..
- Anh thật là.. Hm.. Tới cây xăng rồi kìa!
May thật, cuối cùng cũng tới. Nhưng.. tôi cảm giác có gì đó bất an khi nhìn thấy cái cây xăng này.
Vắng vẻ, không một bóng người. Những ngọn đèn phía trên vẫn sáng, đèn đường chứ đâu phải đèn của trạm xăng, đèn của trạm xăng dường như đã tắt. Chính vì vậy, ánh sáng nơi này le lói, mập mờ như màu thước phim của thập niên trước.
Tôi và con bé tiến vào. Bấy giờ, nó đã xuống đi bộ. Tôi có thể chắc cú hơn, nó là người vì.. nó đi bằng chân chứ không phải đang.. bay.
- Anh nhìn xem, mấy cái trạm bơm xăng hoen gỉ cả rồi kìa! Có màng nhện nữa. Chỗ này, dường như bị bỏ hoang.
- Ừ, em nói đúng.. nhưng.. biết đâu.. phía trong cái nhà kia có người.. và.. họ có thể bán cho ta xăng đựng trong can. Em nghĩ sao?
- Em không biết.. Trong ấy tối thui. Anh vào xem thử đi, em ở đây trông xe!
- Hả? Sao em không vào cùng anh?
- Vào đấy.. rồi nhỡ anh làm gì em thì sao?
Tôi bật cười sau lời nói của con bé. Tôi lấy ngón tay đẩy lên trán nó:
- Con nít ranh. Suy nghĩ vớ vẩn gì vậy! I'm a real gentleman! Được thôi! Anh sẽ vào một mình. Truyện Sủng
Sau lời nói ấy, tôi bước đi. Để con bé ở lại phía sau cùng chiếc xe cạn nhiên liệu của mình. Căn nhà điều hành trạm xăng nằm cũng hơi xa mấy cái trụ bơm. Đúng là nơi này đất rộng quá nên họ thoải mái bố trí mà chả lo gì tới diện tích. Chỉ khỗ cho người đi bộ như tôi..
Tiếp cận đến trước cửa. Tôi bắt đầu thấy lạnh sống lưng. Cánh cửa sắt màu đỏ nằm giữa, hai bên dãy tường là cửa kính cháp vá, bị vỡ tan hoang, bên trong, chẳng thấy gì ngoài màu đen như mực.
Tôi đảo mắt qua lại rồi nhìn xuống đất. Có thứ gì đấy mìn mịn, hình như tro thì phải. Nếu chịu liên tưởng, tôi có thể phỏng đoán, nơi này, trước đây đã xảy ra một vụ cháy.
Tôi ngẩn đầu lên. Ôi! Những tờ giấy màu vàng có đầy chữ ngoằn ngoèo. Là bùa! Tôi nghĩ vậy! Chúng dán khắp phía trên mép cánh cửa sắt này. Tôi đặt ra một câu hỏi vô cùng lớn. Tại sao? Lại có thứ này ở đây và ai đã làm điều đó?
Nín thở, thử xem nào:
- Có ai không? Đỗ xăng đeeeê!
Tôi chờ đợi một tiếng phản hồi. Tôi im lặng, nhưng, chẳng nghe thấy gì cả. Tôi thôi hy vọng về việc có sự tồn tại của ai đó ở chốn này. Đành phải đánh liều một phen, biết đâu, có vài can xăng ở trong.
Tôi gõ cửa như một phép lịch sự.
Cốc cốc!
Thôi, đủ rồi, đá cửa vào luôn. Tôi dơ một chân lên chuẩn bị hành động thì..
Cốc cốc!
Hả? Có người phía trong sao? Có.. có ai đó cũng vừa gõ cái cửa này?
- Hey! Làm ơn! Tôi cần đổ xăng! Hello!
Đùa nhau à? Gọi muốn khan cả họng, chẳng thấy tăm hơi, gõ cửa thì lại "trả đũa".
Bực mình thật sự. Tôi chuẩn bị đá cái cửa này để xem ai lại bất lịch sự như vậy.. Nhưng.. tôi đã dừng lại. Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu mang đến cảm giác sởn da gà. Có.. ma. Không có người thì chỉ có thể là ma!
Tôi lùi từ từ, sau đó chạy một mạch trở lại chỗ con bé..
- Anh sao vậy? Mua được xăng chưa?
Tôi thở hổn hển:
- Anh.. anh nghĩ là chẳng có ai đâu! Mình.. mình tiếp tục đẩy bộ em nhé.. sẽ sớm ra khỏi đoạn đường này thôi.. chịu khó chút nha..
- Hm.. em hơi..
- Hả? Em sao vậy? Nói đi?
- Em cần đi vệ sinh!
- Haha!
- Sao anh cười?
- À à xin lỗi! Em vào cái bụi cây đằng kia được không?
- Tất nhiên không! Em là con gái mà! Em.. em thấy trước mặt có WC kìa! Anh cùng em tới đó đi!
- Há há! Em không sợ "bị anh làm gì" nữa hay sao mà rủ anh đi chung?
- Anh đứng ở ngoài! Em muốn anh theo cùng! Bởi vì.. Em sợ anh.. bỏ.. em đi mất..
- Trời ạ!
Không biết gì về nhau, nhưng, sau lời của con bé. Tôi cảm thấy thương thương và tội nghiệp nó. Tôi nghĩ rằng, hẳn là nó buồn phiền chuyện học hoặc gia đình nên bỏ đi.. chơi xa. Dù sao, mình cũng là người lớn, đã nhận chở nó, thì thôi, khiêm luôn trách nhiệm bảo vệ.
Chúng tôi bước đi trong đêm cùng nhau. Xe hết xăng nên cũng chẳng lo, mà có ai ở đây đâu mà lấy. Tới dãy nhà vệ sinh. 4 phòng tất cả, hai bên là bờ tường, đi tới là ngõ cụt. Con bé nói:
- Anh đứng đợi em nhé!
Sau đó, nó bước vào và chốt cửa lại. Trên tay nó cầm bịch khăn giấy.
Chà! Con bé gan dạ thật. Nhà vệ sinh tối om mà cũng dám vào. Mình đứng ở ngoài đây, ánh sáng le lói mà cũng đủ sợ "rụng tim" rồi.
Tôi ngồi dựa vào tường, nhìn qua nhìn lại. Vắng vẻ quá, gió thổi o o.. lạnh thật..
Một hồi lâu sau, chưa thấy con bé ra. Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn:
- Này! Em ơi! Em làm gì trong đó thế? Sắp xong chưa?
Chẳng thấy con bé lên tiếng. Tôi tiếp tục gọi:
- Nhóc ơi! Em có bị sao không? Em ơi?
Có nỗi lo vô định xuất hiện trong lòng. Tôi đứng bật dậy vừa gõ cửa, vừa nghĩ mông lung.
Chết thật! Có khi nào.. nó bị.. thế lực nào đấy tấn công hoặc.. đã tự sát rồi không?
Tôi gõ cửa ngày càng mạnh như thúc giục. Chợt, tôi phải dừng lại.
- Kót két! Kót két..
Tiếng động kỳ lạ phát ra ở nhà vệ sinh cuối cùng.
Có ai ở trong đấy thì phải..
Tôi từ từ bước lại, cố không tạo ra tiếng động.
Rầm!
Tôi giật bắn mình, người nhảy cẩn lên.
Có người từ trong nhà vệ sinh cuối cùng bước ra.
Một người đàn ông, mặc áo cam, đội nón cam. Đồng phục của nhân viên cây xăng! Tôi mừng rỡ, thì ra có người. Tôi vội chạy về phía ông ta:
- Chào anh! Anh ơi! Em cần mua xăng! Giúp em!
Nhưng.. đôi chân tôi như chẳng còn sức lực nữa. Cơ thể tôi rụng rời. Ông ấy ngẩn đầu lên khỏi chiếc nón. Trước mặt tôi. Là một người. Không, không phải là người!
Đó là một thứ gì đấy có khuôn mặt cháy xém, đôi mắt không tròng và phần da gò má rách toạc, lộ hàm răng nhuốm máu ra ngoài.
Tôi thở, thở như kẻ bị nhốt ở một nơi yếm khí.. tôi lùi lại..
- Kót két!
Lại một người nữa bước ra từ nhà vệ sinh đầu tiên..
Thôi xong.. mình kẹt rồi..
(Còn tiếp)