• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


 
Anh yêu mười ngàn đóa hoa hồng trong lòng em.
 
Cũng yêu liều thuốc độc trên đầu lưỡi em.
 

Tên côn đồ dịu dàng.
 
Chỉ nghe lời mỗi mình em.
 
2019.12.18
 
Truyện của Ngã Hữu Giải Dược.
 
-----
 
Tám giờ sáng, trường đại học Hưng Nam bắt đầu trở nên náo nhiệt.
 
Sau khi tắt đồng hồ báo thức, Đổng Vi thức dậy đúng giờ, cô cần phải có mặt tại trường đua xe lúc mười giờ.
 
Những cô gái khác trong phòng ngủ cũng dần thức dậy, âm thanh loạt soạt vang lên.

 
Đông Xuân Hạ tựa vào đầu giường nhìn xuống, tóc Đổng Vi xõa tung sau lưng, vừa dài lại vừa thẳng, màu đen hệt như mực, có thể thấp thoáng nhìn thấy đằng trước mái tóc đen nhánh là một làn da trắng nõn. Màu trắng ấy lại trắng tựa như tuyết, đen trắng đan xen khiến người ta chói mắt.
 
Sau khi Đổng Vi trang điểm đơn giản thì mở tủ quần áo ra.
 
Ở Nam Hưng, một năm bốn mùa đều ấm áp, ẩm ướt, mà thứ cô sợ nhất chính là nóng, cho nên trong tủ quần áo đều chật ních các kiểu váy ngắn, đồ hở eo và đồ bó sát người, ngón tay cô lưu luyến trên từng món đồ, cuối cùng lại chọn một bộ váy dài màu trắng duy nhất nằm trong góc tủ quần áo.
 
Những quần áo khác của cô đều ở chỗ của Thịnh Kình Việt, bây giờ chỉ có thể mặc bộ này thôi.
 
Đổng Vi khẽ thở dài trong lòng, sau đó đi thay váy.
 
Đuôi váy dài đến tận mắt cá chân, tay áo là ren phối với lụa mỏng nhìn có vẻ vô cùng ngoan hiền, nhưng trên thực tế lại dính sát da thịt khiến người ta vừa nóng vừa khó chịu.
 
Cô nhìn gương cười cười, chút vẻ ngoan hiền kia lập tức tan thành mây khói, chỉ còn lại dáng vẻ diễm lệ.
 
Đổng Vi xoa xoa hai má, việc cố gắng cong miệng cười đã làm cô mất đi vẻ tự nhiên.
 
Chân mày của Đông Xuân Hạ cau lại, càng lúc càng nhíu chặt hơn, vẻ mặt rất nghiêm túc.
 
Ngoại hình của Đổng Vi phải nói là cực kỳ xinh đẹp. Mỹ nữ chân chính là đẹp từ trong cốt cách chứ không phải chỉ bề ngoài, cô không những có gương mặt đẹp mà khí chất còn xuất sắc hơn, không nhạt nhẽo cũng không dung tục mà mang theo một chút lạnh lùng và sắc sảo, từ trong ra ngoài đều bộc lộ hương vị chọc người ta ngứa ngáy. Chính vì thế nên cô mới bị mọi người trong ngành nghệ thuật trình diễn thời trang gọi là bình hoa, thậm chí còn có người cảm thấy cô là hoa hậu giảng đường. 
 
Nhưng mà bây giờ cô đang làm gì?
 
Cô gạt bỏ toàn bộ vẻ đặc biệt của mình sao?
 
Đông Xuân Hạ thật sự không nhìn được nữa, mở miệng nói: "Vi Vi, đáng sao?"
 
Tay Đổng Vi ngừng một chút, sau đó tiếp tục "tập luyện" nở nụ cười, "Cậu đang nói gì vậy?"

 
Đông Xuân Hạ nói: "Anh ta không tốt với cậu một chút nào."
 
"Cậu cũng chưa từng ở chung với anh ấy, làm sao biết anh ấy có tốt hay không, hơn nữa, do mặt anh ấy lạnh thôi, chứ thật ra tấm lòng của anh ấy rất tốt." Đổng Vi nói rất nhanh, lúc nói những câu này cô không hề nghĩ ngợi gì, không biết là đã tự nói bao nhiêu lần mới có thể nhanh chóng nói ra như thế.
 
Đông Xuân Hạ trợn trắng cả mắt.
 
Đổng Vi ngừng cười, đôi mắt phượng tinh tế trở nên quyến rũ, "Tớ đi trước, các cậu nhớ đến xem trận đấu nha."
 
Đổng Vi che ô chống nắng đi ngang qua sân trường, không ít người đưa ánh mắt về phía cô.
 
Không ít người cảm thấy cô xinh đẹp nhưng cũng có rất nhiều người xì xào bàn tán.
 
"Hâm mộ cô ấy quá, cố sống cố chết theo đuổi Thịnh học trưởng..."
 
"Nhưng mà cô ấy đẹp, mỗi lần thấy bọn họ đứng chung một chỗ, tớ đều có cảm giác thật đúng là trai tài gái sắc."
 
"Đó chẳng phải là do cô ấy không biết xấu hổ cứ theo đuổi hoài sao? Ai chẳng biết cô ấy vốn không phải là mẫu người mà Thịnh học trưởng thích."
 
Tiếng nói của các cô ấy không hề nhỏ, cho nên Đổng Vi ở phía trước đã nghe thấy nhưng trên mặt lại không lộ vẻ gì. Mãi tới khi Đổng Vi nghe được câu cuối cùng thì ngừng bước, không hiểu sao trong lòng xuất hiện cảm giác ảo não.
 
Bọn họ nhiều chuyện thì thôi đi, lại còn cảm thấy Thịnh Kình Việt không thích mẫu người như cô, ý là muốn chen chân vào giữa bọn cô sao?
 
Nhìn thấy Đổng Vi đi về phía bọn họ, vẻ mặt một nữ sinh trong đó lộ ra chút xấu hổ.
 
Mà nữ sinh nói Thịnh Kình Việt vốn không thích mẫu người như cô lại không chút sợ hãi mà nhìn Đổng Vi.
 
Đổng Vi mỉm cười, mắt phượng hơi cong, nhưng bên trong không hề có chút ý cười nào, cô từ trên cao nhìn xuống hai nữ sinh kia, trong ánh mắt mang theo một vẻ lạnh lùng và ngạo nghễ: "Anh ấy không thích mẫu người như tôi?"
 
"Chẳng lẽ anh ấy thích cô sao?"
 
"Vậy sao anh ta không cùng với cô?"
 
"Em gái nhỏ, có rảnh thì nhìn gương nhiều một chút để biết mình phải bận rộn cứu chữa gương mặt mình, chứ không phải ghen tị rồi nói luyên thuyên sau lưng người khác."
 
Hiện tại Đổng Vi đã học năm bốn, theo suy nghĩ của cô người có thể nói ra những lời ngây thơ như vậy chỉ có thể là đàn em khóa dưới.
 
Gương mặt em gái nhỏ đỏ lên, không biết vì tức giận hay là vì bị người ta đâm trúng tim đen.
 
Đổng Vi nhìn thấy những vết mụn đỏ hiện rõ lên trên mặt em gái nhỏ chỉ vì đỏ mặt, bỗng nhiên cảm thấy lời nói của mình quá ác độc.
 
Cô thở dài một hơi, "Bình thường bớt ăn đồ ăn cay lại, ngủ sớm, uống nhiều nước, nhớ phải bôi kem chống nắng thật kỹ nha, em gái nhỏ."
 
Cô có lòng muốn cứu tâm hồn đang bị tổn thương của em gái nhỏ, nhưng vào tai em ấy thì lại như là mỉa mai.
 
Em gái nhỏ đỏ hết cả mặt, hét to: "Vẻ ngoài xinh đẹp thì có gì đặc biệt hơn người ta đâu, bản thân mình không biết xấu hổ thì còn muốn xinh đẹp gì chứ!"
 
Khi nghe em gái nhỏ mắng, sắc mặt Đổng Vi không mảy may suy chuyển, nhưng khi nghe có người gọi tên mình, vẻ mặt cô lại thay đổi.
 
Cô và em gái nhỏ cùng nhìn sang bên cạnh.
 
Bọn họ đang đứng ở cửa chính đại học Hưng Nam, bên trong vườn hoa bên cạnh là cây ước nguyện nổi tiếng ở Hưng Nam, giữa những bông hoa màu hồng thì tấm lụa đỏ trên đó lại càng thêm nổi bật hơn, chữ viết trên mặt vải chính là do vô số người hướng tới tình yêu hoàn mỹ viết lên.
 
Người đàn ông đứng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn các cô.
 
Áo sơ mi của anh luôn được chuẩn bị rất tỉ mỉ cẩn thận, vai rộng eo hẹp, dáng người cao to, mà thứ lộ ở bên ngoài cánh tay rõ ràng là hình xăm, bắp thịt hoàn mỹ bao trùm ở mặt trên, còn mang theo vẻ đẹp nam tính tràn đầy sức sống.
 
Bóng dáng của anh bị nhòe đi bởi tầng tầng lớp lớp đóa hoa hồng nhạt nhấp nhô, có vẻ mềm mại và tuyệt đẹp.
 
Đó là Thịnh Kình Việt, là bạn trai cô.
 
Tim Đổng Vi đập mạnh hơn, đứng ngắm trong chốc lát, mãi cho đến khi người tới trước mặt thì cô mới phục hồi tinh thần lại.
 
Ánh mắt người đàn ông hoàn toàn tương phản với vẻ bề ngoài, thờ ơ, lạnh lùng, như là đang nhìn một người không quen biết, trừ những thứ này ra, bên trong còn kèm theo một chút không vui.
 
Đôi mắt kia tựa như một cây châm, không chút lưu tình đâm vào trong lòng cô thật mạnh, tâm trạng vui sướng khẩn trương khi nhìn thấy anh cũng rơi thẳng xuống đáy vực như khinh khí cầu hết hơi.
 
Chỉ còn lại một khoảng im lặng như tờ.
 
Đông Vi miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, cô rũ mắt xuống để ngăn chặn sự mất mát bên trong, dúi chiếc ô vào trong tay em gái khóa dưới: "Em gái, cây dù này chị cho em, nhớ phải chống nắng kỹ một chút."
 
Tiểu học muội có hơi nghi ngờ, cầm cán dù theo bản năng, nhìn cô gái mới vừa rồi còn hung hăng nhưng khi Thịnh Kình Việt càng đến gần thì càng dịu dàng, nhịn không được mà chửi một câu "giả tạo" trong lòng, sau đó kéo bạn bè rời đi.
 
Làn váy trắng thoáng đung đưa một vòng cung nhỏ trong không khí, có vẻ rụt rè cũng có vẻ thanh thuần.
 
"A Việt..." Đổng Vi vừa mới hô một tiếng A Việt, đối phương ngay cả nhìn cũng không nhìn cô một cái mà nhanh chóng bước đi.
 
Đổng Vi hơi sững sờ, chỉ vì chuyện vừa rồi mà bây giờ không muốn nói với cô dù chỉ một câu sao?
 
Cô cắn cắn môi, sao đó nhanh chóng đuổi theo.
 
Thịnh Kình Việt nghe tiếng bước chân dồn dập từ phía sau, anh cố gắng ép chút ánh sáng trong đôi mắt xuống, lặng lẽ bước chậm lại, chậm đến mức đủ để Đồng Vi bắt kịp.
 
----
 
Hưng Nam là một thành phố tinh anh có rất nhiều nhân tài, có đại học đứng đầu cả nước, bầu không khí học thuật rất sôi nổi, đồng thời văn hóa đua xe cũng bắt đầu phát triển mạnh mẽ, mà đại học Hưng Nam là một trong ba trường đại hàng đầu trong nước tự thành lập đội đua của riêng mình, thực lực đội đua cũng vô cùng dũng mãnh.
 
Cũng tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho sự khiêu khích của kẻ khác.
 
Trận đấu hôm nay chính là do sự khiêu khích của đại học công nghệ Hưng Lý mà ra.
 
Hai trường học rất gần nhau, mỗi lần có trận đấu đều sẽ bị người khác so sánh, có thể nói là oán hận chất chứa đã lâu.
 
Người ở đại học Hưng Lý cho rằng nguyên nhân đại học Hưng Nam có thể thắng trong mỗi trận đấu là do có xe đua xịn hơn, bởi vậy lần này đại học Hưng Lý vừa mới nhận được những con xe đua mới toanh xong đã gấp gáp khiêu khích đội xe đại học Hưng Nam.
 
Dưới ánh nắng nóng như thiêu đốt, tiếng nổ đùng đoàng của đội đua xe và tiếng hoan hô của nhóm người cổ vũ tập trung lại một chỗ.
 
Trong trận thi đấu, người mẫu đường đua của đại học Hưng Lý mặc bikini lộ ra đôi chân dài miên man thu hút mọi ánh nhìn dưới ánh nắng mặt trời.
 

Đổng Vi không thèm quan tâm ánh mắt của những người đó, ánh mắt của cô chỉ tập trung ngắm nhìn chiếc xe đang không ngừng phóng nhanh trên đường đua, bên trong còn mang theo vẻ hưng phấn và quyết liệt.
 
Chiếc xe đua màu vàng chạy nhanh như bay, mà ở phía sau nó, chiếc xe đua màu trắng được xưng là "Bão Tuyết" đang gắt gao bám sát, rõ ràng đối phương có thể vượt lên bất cứ lúc nào nhưng vẫn cứ giữ nguyên tốc độ. Sau bốn vòng, rõ ràng xe đua màu vàng đã bắt đầu nôn nóng. Nếu muốn thắng, hắn phải nới rộng khoảng cách mới có thể đẩy Thịnh Kình Việt vào vũng bùn, chứ không phải như bây giờ, nhìn như anh đang ở sau lưng hắn nhưng thực tế là hắn đang vội vàng chạy trốn.
 
Chiếc xe đua màu vàng đột nhiên tăng tốc độ, xé gió lao đi, chiếc xe đua màu trắng vẫn đuổi theo không bỏ, trực thăng ghi hình bay nhanh theo.
 
Chiếc xe màu trắng và màu vàng gần như chạy tới khúc cua cùng lúc.
 
Mọi người trong đội xe đại học Hưng Nam nắm chặt tay thành quả đấm, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm tình hình của hai người trên màn hình lớn, Đổng Vi cũng ngẩng đầu nhìn về phía màn hình, một đôi mắt sáng ngời vừa to tròn lại thâm sâu, bên trong toát ra một ngọn lửa, sáng rực và bùng cháy.
 
Đầu xe đua màu trắng đã đối mặt với khúc cua, dùng một độ trượt biên nhỏ nhất, tốc độ cao nhất và trong một khoảng cách gần với khúc cua nhất để tạo ra một cú drift* hoàn hảo, đồng tử của tên lái xe màu vàng hơi co lại, chỉ trong nháy mắt đó dường như hắn đã thật sự nhìn thấy một trận bão tuyết màu trắng mãnh liệt quét về phía hắn, mà trong lúc hắn giật mình thì chiếc xe đua màu trắng đã vượt qua khúc cua, cũng vượt qua hắn.
 
(*Drift: là một kỹ thuật lái xe mà trong đó người lái xe cố tình làm thừa lái trong khi vẫn có thể điều khiển được chiếc xe theo hướng mong muốn ở tốc độ cao, nhưng lại gây ra sự trượt bánh sau.)
 
Cùng lúc đó, chiếc xe đua lao tới như gió làm tung bay làn váy của Đổng Vi, lá cờ ca rô đen trắng vung lên, trận đấu kết thúc.
 
Tim Đổng Vi nảy lên kịch liệt, giống như người mới vừa thi đấu với Thịnh Kình Việt chính là cô, tiếng hoan hô sôi nổi, tiếng động cơ xe, cảnh tượng đã nhanh chóng bắt đầu khởi động....
 
Đổng Vi thở phào nhẹ nhõm, lắc lắc kí hiệu chỉ dẫn chiếc xe đua màu trắng trở lại đội xe.
 
Cả đội xe đều vô cùng vui vẻ, tất cả đều đợi Thịnh Kình Việt xuống xe.
 
Một trận đua xe không thua gì một trận đua marathon, Thịnh Kình Việt từ trên xe bước xuống, áo sơ mi trắng đã bị mồ hôi làm ướt đẫm, sít sao dính chặt trên người anh, phác họa những đường cong ở dưới lớp vải, mà chuyện đầu tiên anh làm sau khi tháo nón an toàn xuống là giơ cổ tay lên bình tĩnh chỉnh lại cổ tay áo một phen, giống như những tiếng hoan hô kích động đều không liên quan gì đến anh, bắp thịt trên cánh tay đã tạo thành hình cung, những giọt mồ hôi nhàn nhạt phủ trên người anh có màu vàng óng dưới ánh mặt trời, ngập tràn nam tính và kèm theo sức quyến rũ nguyên thủy nhất.
 
Không ít nữ sinh bị sốc trước cảnh tượng này, tiếng thét chói tai gọi tên Thịnh Kình Việt vang lên.
 
Đổng Vi cũng hạ tấm bảng xuống rồi chạy thẳng đến chỗ Thịnh Kình Việt, nhưng chạy được một nửa thì ảo não dừng lại.
 
Anh luôn thích sự lịch sự nhã nhặn thuần khiết, nếu mình vội vã chạy tới chẳng phải sẽ khiến anh không vui sao.
 
Đổng Vi nghĩ tới ánh mắt lúc sáng của Thịnh Kình Việt, hơi thở không nhịn được mà cứng lại, sau đó đè nén hưng phấn ở đáy mắt xuống, lộ ra nụ cười nhẹ nhàng rồi từ từ đi qua.
 
Đội trưởng đội xe Lưu Đăng vô cùng vui vẻ, lúc cậu ta đến gần Thịnh Kình Việt, nhìn thấy dường như anh có chút không vui khi nhìn về phía đường đua, suy nghĩ một chút, cậu nở nụ cười: "Vẫn là anh Việt bình tĩnh, tất cả mọi người phải học tập và luyện tập như anh Việt, đừng kích động, chúng ta cũng đã thắng nhiều lần như vậy rồi mà vẫn còn chưa quen sao? Lần sau chúng ta nên tranh thủ ép hắn ta vào khuôn khổ."
 
Cậu ta đang có ý mỉa mai những người ở Hưng Lý, mọi người nghe xong đều cười ha hả.
 
Sau khi trêu ghẹo xong rồi, Lưu Đăng cầm nước khoáng chuẩn bị đưa cho Thịnh Kình Việt thì đã thấy người đưa nước khoáng qua trước cậu một bước.
 
Thịnh Kình Việt cúi đầu nhìn hai chai nước, tay thiếu nữ cực kỳ trắng, đang cầm lắc lư vỏ ngoài của chai nước khoáng, trên ngón tay dường như được phủ lên một lớp nước sáng bóng.
 
Trong đôi mắt Đổng Vi vẫn còn lưu lại tia sáng lúc nãy, một cặp mắt sáng rực nhìn về phía Thịnh Kình Việt, đầu ngón tay nắm chặt miệng bình, mong chờ Thịnh Kình Việt đưa tay lấy đi.
 
Cô thấy Thịnh Kình Việt nhìn cô một cái, tay giơ lên nhưng lại bỏ qua cô mà cầm chai nước trên tay Lưu Đăng.
 
Trong lòng Lưu Đăng âm thầm mắng mình một tiếng, cậu luôn quên chuyện anh Việt đã có bạn gái, chuyện đưa nước này chắc chắn phải do Đổng Vi làm, cậu vừa chuẩn bị thu tay về, ai ngờ thấy tay nhẹ bẫng, Thịnh Kình Việt đã trực tiếp lấy chai nước trên tay cậu, mở nắp ra uống.
 
Lưu Đăng: "???"
 
Cậu tỏ vẻ vô tội nhìn về phía Đổng Vi mới phát hiện vẻ mặt của đối phương cực kỳ lạnh nhạt.
 
Có lẽ anh Việt chỉ thuận tay mà thôi.
 
Lưu Đăng an ủi bản thân một phen, sau đó vứt chuyện này ra sau đầu, bắt đầu kêu gọi mọi người trong đội tối nay mở tiệc liên hoan.
 
Quả thật Đổng Vi không có biểu cảm gì, bởi vì cô đã quen thói lãnh đạm của Thịnh Kình Việt, đã quen bị anh giữ khoảng cách.
 
Nhưng mà cho đến tận bây giờ, cô không cách nào có thể làm quen với sự chua xót nổi lên trong lòng.
 
Nước khoáng bị cô đặt lại trên mặt đất, lòng bàn tay rũ xuống mang theo vết đỏ hồng do miệng chai nước khoáng làm ra.
 
---
 
Ban đầu Lưu Đăng có lòng chế giễu muốn mời người Hưng Lý dự tiệc liên hoan chung, nhưng lại bị Thịnh Kình Việt ngăn lại.
 
Anh nhìn về phía đội xe Hưng Lý đang ủ rũ kia mà nhàn nhạt nói một câu không cần thiết.
 
Lưu Đăng gật đầu: "Được, nghe lời anh Việt, chúng ta cứ đến quán nướng cũ ăn mừng trước đi, lần trước ông chủ có cho tôi một ít voucher."
 
"Được rồi, tuy bên đó có hơi hẻo lánh một chút, nhưng hương vị đồ ăn do ông ấy làm rất ngon."
 
Lưu Đăng hô một tiếng: "Chị dâu cũng đi cùng nha!"
 
Đổng Vi bước tới hai bước, đứng sau lưng Thịnh Kình Việt, "Được."
 
Thịnh Kình Việt hơi quay đầu, hàng mi dày che phủ biểu cảm trong mắt anh, trên gương mặt đẹp trai mang theo một chút lạnh lùng: "Em không nóng à?"
 
"Em không nóng, em rất thích chiếc váy này." Đổng Vi nghiêng đầu cười yếu ớt.
 
Thịnh Kình Việt thu hồi ánh mắt, cũng không nói gì thêm.
 
Đổng Vi không hiểu vì sao Thịnh Kình Việt lại hỏi những lời này, chẳng lẽ là đang quan tâm cô?
 
Cô lắc lắc đầu, có thể là cảm thấy cô không thật tâm thích bộ quần áo này nên mới hỏi những câu như vậy thôi.
 
Buổi tối thời tiết không khô nóng như ban ngày, ngồi trong gió lạnh mà ăn đồ nướng thì vô cùng thoải mái.
 
Lưu Đăng đã uống say khướt, cậu mở miệng nói: "Cái đám người Hưng Lý kia lần nào cũng nói xe đua chính là nguyên nhân họ thua anh Việt, nhưng mà bây giờ bọn họ đã có một chiếc mật ong trị giá 70 vạn nha, Bão Tuyết là do tụi mình tự lắp ráp, lần này có lẽ bọn họ đã thua tâm phục khẩu phục."
 
"Đội xe chúng ta có ngày hôm nay tất cả là nhờ anh Việt! Mọi người kính anh Việt một ly."
 
Mọi người trong đội xe giơ chén lên, tán dương Thịnh Kình Việt.
 
Thịnh Kình Việt lắc đầu: "Hôm nay không uống rượu."
 
"Aizzz, anh Việt, hôm nay là ngày tốt, không uống rượu thì còn gì vui nữa." Lưu Đăng nhất quyết đưa rượu qua.
 
Khóe miệng Thịnh Kình Việt nở một nụ cười lạnh nhạt nhìn Lưu Đăng: "Không uống."
 

Trong giọng nói mang theo vẻ không cho người ta chống lại.
 
Lưu Đăng thả chén rượu đang nâng xuống, chén rượu rơi trên bàn thủy tinh phát ra âm thanh lanh lảnh, sau đó cậu hàm hồ nói: "Anh Việt nói không uống, em sẽ không uống, chúng ta chơi xúc xắc đi, anh Việt lắc trước."
 
Nụ cười trên môi Thịnh Kình Việt dần dần phai nhạt đi, không khí yên ắng trở lại.
 
Tất cả mọi người đều biết Thịnh Kình Việt rất ít uống rượu, lại càng chưa bao giờ dính tới thú vui uống rượu, nhưng mà anh vừa mới từ chối uống rượu, bây giờ lại từ chối lần nữa, sắc mặt Lưu Đăng đã bắt đầu trở nên khó coi.
 
Đổng Vi lướt qua Thịnh Kình Việt, cầm chén xúc xắc trong tay, mở miệng nói: "Anh ấy không chơi, thì tôi chơi, muốn chơi thế nào?"
 
"Chị dâu?" Lưu Đăng sửng sốt một phen, sau đó lập tức hiểu, Đổng Vi muốn cho hai người bọn họ một bậc thang bước xuống, Lưu Đăng suy nghĩ rồi nói: "Xúc xắc mạnh miệng?"
 
"Được." Đổng vi quơ quơ chén xúc xắc, vén tóc dài ra sau tai: "6 số sáu."
 
Lưu Đăng nhìn dáng vẻ chịu chơi của Đổng Vi mà nở nụ cười: "Xem ra không cần giới thiệu cho chị dâu cách chơi, nhưng 6 con sáu quá lớn, em không tin, mở đi."
 
Bên trong chén xúc xắc của cậu chỉ có một con sáu, cậu không tin Đổng Vi có thể có năm con sáu.
 
"Cậu thua."
 
Đổng Vi mở chén ra, "Tôi có ba con một, hai con sáu."
 
Luật chơi của trò này là một người có thể đại diện cho bất kỳ con số nào, trong chén hai người có tổng cộng 6 con sáu, Đổng Vi cũng không nói dối, mà Lưu Đăng không tin mình lại thua.
 
Cậu đã say đến mức choáng váng, cảnh tượng trước mắt cũng trở nên lắc lư, nghe lời Đổng Vi nói, cậu không tin mà thò đầu tới gần nhìn chằm chằm vào chén của Đổng Vi.
 
Khoảng cách hai người quá gần.
 
Thịnh Kình Việt bất ngờ đứng lên, trong đôi mắt anh hiện lên vẻ khó hiểu mà nhìn Đổng Vi, khóe miệng lộ ra một vẻ châm chọc: "Chơi vui lắm à?"
 
Đổng Vi có chút không muốn dừng: "A Việt."
 
Thịnh Kình Việt nhìn Lưu Đăng đã uống say, giọng nói trầm trầm: "Anh đi về trước, các cậu đừng uống quá nhiều, nhớ đưa Lưu Đăng về."
 
Nói xong anh lập tức rời khỏi.
 
Đổng Vi kích động đứng lên đuổi theo, lại không cẩn thận đúng trúng làm ngã chén xúc xắc, xúc xắc lăn từ bên trong ra, dính đầy tro bụi.
 
"A Việt, em chỉ lo bọn họ nói anh xấu tính chứ không phải muốn đùa giỡn."
 
"Lúc bình thường em không hề đụng tới những thứ này."
 
Vị trí quán đồ nướng có hơi khó đi, lúc ra ngoài phải đi qua vài con hẻm nhỏ, bây giờ đã là đêm khuya, chung quanh tối đen như mực, chỉ có ánh trăng sáng lờ mờ.
 
Đổng Vi giải thích lại bởi vì không thấy rõ đường nên chân đá phải một cái lon, cái lon bị tác động lăn đi một khoảng xa, mà âm thanh loảng xoảng phát ra trong đêm tối có hơi quỷ dị.
 
"A Việt, em hơi sợ..."
 
Cô có hơi sợ hãi, duỗi tay ra phía trước, chuẩn bị nắm tay Thịnh Kình Việt, vừa mới đụng tới mu bàn tay thì anh đã vung tay ra, đánh ngược lại vào tay cô.
 
Trong màn đêm yên tĩnh, một tiếng "Bốp" vang lên cũng lớn hơn bình thường.
 
Đồng Vi cảm thấy lần này không chỉ đánh vào tay cô mà dường như đánh thẳng vào mặt cô vậy.
 
Đang là mùa hè mà cả người Đổng Vi thấy lạnh như băng, toàn bộ máu chảy cuồn cuộn trong người cũng đóng băng theo khiến cô không thể nào nhúc nhích.
 
Giọng nói Thịnh Kình Việt hơi thấp, khiến người ta không nhận ra được tình cảm: "Thành thật xin lỗi, do em đột nhiên..."
 
Chỉ nói mấy chữ, anh cũng không tiện nói gì thêm, phảng phất cảm thấy không cần thiết phải giải thích.
 
"Em đi trước đi." Giọng nói Thịnh Kình Việt thấp hơn, anh đứng đó, hai tay đút vào túi quần.
 
Đổng Vi cúi nửa đầu, "Không cần."
 
Thịnh Kình Việt đứng một hồi lâu, sau đó hơi nhẫn tâm đi thẳng về phía trước.
 
Bởi vì cô biết chơi những thứ này cho nên cô không thanh thuần sao, sau đó nổi giận với cô sao?
 
Hốc mắt Đổng Vi đỏ ửng, ngẩng đầu nhìn về bóng dáng phía trước.
 
Đã lâu như vậy rồi, có đôi khi cô nghi ngờ rốt cuộc anh có yêu cô không.
 
Đã lâu như vậy rồi...
 
Đổng Vi chợt phát hiện đã gần một năm rồi.
 
Mà trong khoảng thời gian gần một năm nay, ngay cả tay của anh cô cũng chưa từng được đụng tới.
 
Có lẽ anh chưa từng yêu cô.
 
Đổng Vi nở nụ cười đau thương, cũng đúng thôi, là do cô ép buộc anh mà.
 


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang