Đổng Vi thấy vệt đỏ trên trán Trần Dịch, không nhịn được xuýt xoa một tiếng: “Cậu tự đánh mình làm gì?”
“Tôi quên đưa chị đi ăn tối rồi, lúc tôi tới có phải chị vẫn chưa ăn cơm không?” Trần Dịch đáng thương nói.
Đổng Vi dùng ngón tay búng lên trán Trần Dịch, một vệt đỏ nhàn nhạt hiện ra “Đúng vậy, bị cậu dẫn đi chơi nên quên mất. Đói chết tôi rồi.”
Trần Dịch cũng không thấy đau, sau khi đặt cháo xuống lại nói: “Vậy tôi đi mua đồ ăn cho chị, ăn cháo gì chứ, chị muốn ăn cái gì?”
“Tôm hùm bào ngư, vi cá sò biển…”
Đổng Vi nói một bên, Trần Dịch bên kia cũng gật đầu, giống như thật sự muốn giúp cô mua đồ ăn cô nói về đây.
Thấy bộ dạng ngốc nghếch của Trần Dịch, Đổng Vi quyết định không đùa cậu ta nữa, “Được rồi, đùa cậu thôi, tôi không đói bụng chút nào, nếu thật sự ăn những đồ đó, đoán chừng tôi phải béo lên 4-5 cân* mất, khi đó tôi không tha cho cậu không đâu.”
*1 cân= 0,5 kg.
Cô quơ quơ nắm đấm với Trần Dịch.
“Vậy làm sao bây giờ?” Trần Dịch có chút sốt ruột, “Buổi tối chị cũng chưa ăn gì mà.”
Đổng Vi bưng bát cháo từ trong tay Trần Dịch lên: “Tôi thật sự không đói, có điều nhìn dáng vẻ của cậu, tôi ăn chút cháo vậy, thế này cậu yên tâm rồi chứ.”
“Thế nhưng cháo này không biết là ai mang đến, nếu như người khác từng ăn rồi thì sao?”
“Không đâu.” Đổng Vi lắc đầu.
Đợi đến khi Đổng Vi ăn cháo xong, sự áy náy trong lòng Trần Dịch mới giảm bớt: “Cũng may có bát cháo, tuy rằng ăn không ngon, nhưng quả thật rất hữu dụng.”
Ngón tay Đổng Vi không tự chủ được mà túm chặt góc áo của mình.
“Bây giờ trời đã khuya rồi, cậu cũng nên về đi.”
Trần Dịch gật đầu: “Được, Vi Vi nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tôi lại đến thăm chị. Trước khi đi, tôi muốn… tôi muốn…”
“Cậu muốn gì?”
“Tôi muốn trộm ôm chị một cái.” Trần Dịch phi nhanh đến ôm Đổng Vi một cái, sau đó luống cuống chạy ra ngoài, thiếu chút nữa đã đụng vào cửa.
Đổng Vi cười đến đau cả bụng, đợi sau khi cười xong rồi mới cảm thấy chân mình đau kinh khủng. Cô ngồi bên giường xoa bóp chân, hôm nay thật sự là đi hơi nhiều, thảo nào bác sĩ lại bảo cô nghỉ ngơi.
Cửa cót két một tiếng, Đổng Vi không ngẩng đầu lên: “Sao lại quay về thế? Còn muốn ôm cái nữa à?”
Thịnh Kình Việt nghe được lời Đổng Vi nói, tay nắm lấy chốt cửa siết chặt lại, trong miệng giống như tràn ngập mùi máu tanh: “Cái gì mà ôm lần nữa?”
Đổng Vi nghe được giọng Thịnh Kình Việt, vội vàng thu tay lại, co chân về phía sau, “Không có gì.”
Thịnh Kình Việt nuốt mùi máu tanh trong miệng xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cổ chân cô: “Đau chân sao?”
“Còn lâu nhé.” Đổng Vi c ắn môi dưới.
Nếu như nói chân đau, đoán chừng Thịnh Kình Việt sẽ muốn dạy dỗ cô.
Thịnh Kình Việt không nói chuyện, đi đến trước mặt cô, cơ thể từ từ cúi xuống, ánh mắt mang theo cảm giác áp bách: “Buổi tối đi chơi vui không?”
Giọng anh rất bình tĩnh, nhưng lại giống như sóng ngầm đang trào dâng trong dòng sông tĩnh lặng, cơ thể Đổng Vi theo bản năng ngửa ra sau, lùi chân lại, “Anh làm gì thế?”
Đôi tay nóng rực đột nhiên nắm lấy cổ chân cô, nóng đến mức làm cô giật mình, cô nhịn không được giãy giụa, rút chân ra ngoài một chút, đối phương lại tóm cẳng chân cô kéo trở lại. Bị anh mạnh mẽ giam cầm, lúc cô giãy giụa thì chân còn lại khua khoắng khắp nơi, lại không cẩn thận đá vào nơi mềm mềm, căn bản cô chưa phản ứng lại nên đạp xuống hai cái.
“Vi Vi!” Âm thanh Thịnh Kình Việt khàn khàn, giống như đang kìm nén gì đó, Đổng Vi ngẩn người, cúi đầu nhìn xuống thì thấy chân kia của mình trong lồ ng ngực anh, đạp xuống nơi không nên đạp.
Đổng Vi ngây ngốc hai giây, vô thức lại chạm hai cái, sau đó đùng một tiếng mặt đỏ ửng lên, rút chân ra, nhưng lại trực tiếp đá vào cằm Thịnh Kình Việt.
Trong nháy mắt đó, Đổng Vi chỉ có một cảm giác.
Trơn nhẵn.
Lông mày Thịnh Kình Việt giật giật, cầm lấy chân thiếu nữ nhét vào trong ngực, đôi chân ngọc kia mới yên phận một chút: “Anh giúp em xoa bóp một chút, em cho rằng anh muốn làm gì?”
Động tác tay của người đàn ông chậm lại, nhẹ nhàng xoa bóp huyệt vị.
Trong đầu Đổng Vi toàn là xúc cảm ban nãy ở gan bàn chân, đợi đến khi trên chân truyền đến cảm giác ấm áp thì cô mới hoàn hồn.
Cảm giác mệt mỏi và bủn rủn trên chân dần tiêu tán, Đổng Vi nhìn người đàn ông rũ mắt nghiêm túc mát xa, khẽ c ắn môi dưới: “Tôi thấy anh xoa bóp tốt nên mới không đá văng anh đấy.”
“Ừm.” Thịnh Kình Việt cúi đầu ừm một tiếng.
Nơi đó lan rộng độ ấm tê dại, Đổng Vi nằm trên giường không nhịn được nữa, khẽ khua một chân khác: “Sao anh có thể chạm vào tôi rồi?”
Nói xong lời này, cô cảm nhận được tay Thịnh Kình Việt dừng lại một chút.
“Vi Vi, tình yêu có thể chiến thắng tất cả.”
Đổng Vi cười lạnh một tiếng, quay vòng chân ở trong ngực Thịnh Kình Việt: “Cho nên trước kia anh không yêu tôi?”
Thịnh Kình Việt im lặng.
Đổng Vi muốn rút chân về, nhưng vẫn không rút được.
Sau khi cô và Thịnh Kình Việt chia tay, người này đến trước mặt cô làm ra những chuyện thế này, cô chỉ xem như anh vì d*c vọng độc chiếm của đàn ông, nhưng cô lại không biết h@m muốn độc chiếm của đàn ông chỉ sinh ra đối với thứ họ thích.
“Thật ra thuốc cũng có tác dụng nhất định.” Anh đang trả lời Đổng Vi.
Thịnh Kình Việt xoa xong một chân cho Đổng Vi, lại giúp cô mát xa chân còn lại một chút.
Lần này đến lượt Đổng Vi im lặng, cô không muốn quan tâm, thoải mái là được.
Một lát sau, cô không kìm được mà thở phào một tiếng thỏa mãn, đạp nhẹ một cái vào ngực Thịnh Kình Việt: “Có bệnh thì sớm đi điều trị đi.”
“Bây giờ tôi không mỏi nữa, anh có thể đi rồi.”
Dùng xong thì ném, không tim không phổi.
Đổng Vi cảm thấy bản thân giống như một người phụ nữ khốn khiếp, nhưng cô chỉ muốn thoải mái thế nào thì thế đó.
Thịnh Kình Việt không nói thêm gì, lúc đang sắp ra khỏi cửa mới mở miệng nói: “Lần sau cậu ta lại dẫn em đi quậy phá…”
Trong giọng nói của người đàn ông lộ ra một tia h@m muốn độc chiếm.
Đổng Vi nhắm mắt, cánh môi hồng hào mấp máy: “Anh chưa chắc đánh thắng được cậu ta đâu.”
Thịnh Kình Việt không nói gì, đóng cửa lại, khẽ thở phào nhẹ nhõm, anh sờ sờ ngực, nơi đó gần như chỉ có xúc cảm mềm mại, không có bất kỳ cái gì khác.
Khóe mắt anh toát ra một ý cười, bắt đầu gọi điện thoại cho bác sĩ: “Hôm nay tôi không nôn.”
“Cảm giác vẫn ổn.”
“Ừm, tôi biết, tôi sẽ giảm bớt lượng thuốc.”
Sau khi Thịnh Kình Việt cúp điện thoại, đi tới cửa không nhịn được nhìn thoáng vào bên trong một chút, thiếu nữ quá mệt mỏi, như là trực tiếp nằm bò lên giường ngủ luôn.
Thịnh Kình Việt đút tay nắm chặt lọ thuốc trong túi quần, ánh mắt kiên định.
Vi Vi, chờ anh thêm chút nữa, chờ anh… chờ anh khỏe lại.
Để anh tới yêu em.
Đổng Vi nằm trên giường, nghe được tiếng bước chân bên ngoài dần biến mất, lông mày khẽ nhíu lại.
Cô nghĩ đến trước kia cô tham gia cuộc thi Nhược Hoa, khi trở về vào buổi tối cẳng chân đau mỏi kinh khủng, kết quả khi tỉnh lại vào ngày hôm sau lại đỡ hơn rất nhiều.
Cô nắm chặt ga giường, cho nên lần đó tiếng nôn ói lúc nửa đêm là do Thịnh Kình Việt mát xa nguyên đêm cho cô sao?
Đổng Vi trở mình, ngửa mặt nhìn trần nhà đen như mực.
Con người lúc nào cũng mất đi rồi mới biết quý trọng, nhưng quý trọng như vậy, người khác cũng không nhất định sẽ muốn.
*
Trước ngày thi đấu hai ngày, Đổng Vi xuất viện, bác sĩ khen Thịnh Kình Việt một tràng, “Về nhà nhớ nghỉ ngơi nhiều một chút, tạm thời không cần huấn luyện cường độ cao, có điều nhanh như vậy cháu đã có thể xuống giường còn phải cảm ơn tên tiểu tử này, nếu như không phải thằng bé ngày ngày giúp cháu xoa bóp, đoán chừng cái chân này của cháu phải nghỉ ngơi một tháng.”
Đổng Vi gật đầu, “Đúng vậy, thật sự nên cảm ơn anh ấy, kỹ thuật này của anh ấy không đi làm kỹ thuật viên thì thật đáng tiếc.”
Thịnh Kình Việt rõ ràng là người cao ngạo như vậy, lại mỗi ngày giúp cô xoa bóp chân, ánh mắt Đổng Vi lóe lên, chờ sau khi bác sĩ đi rồi, sát lại gần Thịnh Kình Việt, ngửa đầu nói: “Cảm ơn nhé.”
Thịnh Kình Việt lùi về sau một bước, dựa người vào tường, tay thiếu nữ trắng mịn xinh xắn dán lên ngực anh, yết hầu của Thịnh Kình Việt hơi chuyển động, giây tiếp theo ngón tay trắng nõn kia lại cầm mấy trăm tệ đập một tiếng bộp vào ngực anh.
Giống như một cây đuốc thiêu cháy anh.
Đổng Vi nói: “Thù lao mấy ngày này của anh. Kỹ thuật rất tốt, tôi rất hài lòng.”
“Thịnh tiên sinh về sau mở tiệm nhất định phải nói cho tôi biết, đến lúc đó tôi chắc chắn sẽ giới thiệu mối làm ăn.”
Cô biết rõ, anh vĩnh viễn sẽ chỉ làm vậy với cô, nhưng lại lấy tiền cho anh.
Đây là muốn chặt đứt hoàn toàn quan hệ giữa anh và cô bây giờ sao?
Thịnh Kình Việt đỏ mắt nhìn Đổng Vi, anh muốn kéo thiếu nữ lại, hung hăng hôn cô, lấp kín miệng cô, để cô không nói ra mấy lời giống như dao găm đó nữa.
Đổng Vi không thấy biểu cảm của Thịnh Kình Việt, đưa tiền cho Thịnh Kình Việt xong thì phủi phủi tay, cả người nhẹ nhõm.
Cô không muốn nợ Thịnh Kình Việt cái gì cả.
*
Tô Khiết chờ Đổng Vi ở cửa, thấy cô ra thì lập tức tiến đến, trên mặt mang theo một tia chán ghét: “Vi Vi, vốn dĩ hôm nay chuẩn bị mang video quay huấn luyện gần đây cho cậu xem, ai ngờ lúc sắp đi bị Mạc Tuyết Nhi chặn lại, nói tớ đem video quay hình đi là dự định làm chuyện bất lợi cho cuộc thi, mách giáo viên xóa video đi rồi.”
“Thật là tức chết tớ mà, cái đứa Mạc Tuyết Nhi này đầu óc bị lừa đá rồi, video thì có thể có bất lợi gì chứ, tớ thấy cô ta chính là cố tình nhắm vào chúng ta!”
“Đúng vậy, cô ta chính là muốn chúng ta tức chết. Đừng nóng giận, cậu tức giận cô ta càng vui vẻ.” Đổng Vi nheo mắt, bên trong mang theo tia rét lạnh.
“Đúng vậy, nói không chừng chính là cố ý làm tớ tức giận, sau đó khiến chúng ta phát huy không ổn định.” Tô Khiết càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, “Mạc Tuyết Nhi cũng quá ác độc rồi. Không sao, đợi cậu trở về, tớ dạy cậu.”
Đổng Vi lắc đầu: “Không cần đâu, cậu vẫn nên nhân dịp này luyện tập thật tốt đi, cũng không thể để Mạc Tuyết Nhi vượt qua cậu.”
“Vậy còn cậu thì sao?” Tô Khiết có chút lo lắng, bọn họ vốn dĩ cũng ngang tài nhau, lần này Đổng Vi lại mất một tuần không huấn luyện, làm sao vượt qua bọn họ được.
“Tớ có vũ khí bí mật.” Đổng Vi nghịch ngợm nháy mắt với Tô Khiết, “Yên tâm đi, tớ nhất định sẽ không để Mạc Tuyết Nhi vượt qua chúng ta đâu.”
Tô Khiết đẩy đẩy Đổng Vi: “Chẳng lẽ cậu ở bệnh viện lén lút luyện tập?”
“Đúng vậy, luyện tập cực kỳ tốt.”
Tô Khiết nở nụ cười, cô cảm thấy Đổng Vi vì không muốn làm chậm trễ thời gian của cô nên mới nói như vậy, nhưng cô cũng thật sự cảm thấy bản thân còn cần luyện tập luyện tập thêm nữa, dứt khoát dời chủ đề: “Tên Thịnh Kình Việt kia đâu?”
“Anh ấy hả? Có lẽ bị tớ làm cho tức giận về nhà rồi.” Đổng Vi thuận miệng nói bừa một câu.
Có điều đây cũng là điều trong lòng cô nghĩ, dù sao người kia trước đây từng vì cô “bắt nạt” đàn em khóa dưới mà có thể không để ý đến cô, bây giờ cô lấy trái tim của anh dẫm dưới đất, đoán chừng anh trực tiếp tức giận mà trở về Hưng Nam rồi.
Trước cuộc thi, mọi người đều rất khẩn trương. Đây là trận chung kết cuối khu vực Trung Quốc, sau khi đạt hạng nhất còn có thể đại diện cho khu vực Trung Quốc đến London tham gia chung kết thế giới cuộc thi Elite Model, cho dù không đạt hạng nhất, sau này sự phát triển của mấy hạng khác ở trong nước cũng sẽ vô cùng suôn sẻ.
Tô Khiết thấy Đổng Vi không ngừng hít thở sâu, bèn vỗ lưng Đổng Vi: “Đừng lo lắng, chúng ta cùng nhau cố gắng.”
Đổng Vi muốn cười lại không cười nổi, cô quá hồi hộp, hồi hộp đến mức không thể khống chế được.
Mạc Tuyết Nhi đi qua trước mặt bọn cô, giễu cợt nói, “Tôi đoán mấy người ngay cả mấy tạp chí thời trang bên ngoài cũng không biết hết, còn cố gắng cái gì? Vịt con xấu xí vĩnh viễn cũng đừng nghĩ làm thiên nga trắng!”
“Hồi tiểu học môn Ngữ văn của cô học không tốt hả?” Đổng Vi nhìn chằm chằm Mạc Tuyết Nhi, “Cô không biết thiên nga trắng chính là từ vịt con xấu xí trưởng thành sao?”
“Còn không phải cảm thấy bản thân là người Hoa Kinh nên coi thường chúng ta sao? Mạc Tuyết Nhi, nơi sinh ra không quyết định việc cô cao quý hơn người khác đâu.” Tô Khiết cũng không nhịn được mở miệng.
“Tôi xem thường mấy người đấy, thì sao hả, một đám quê mùa.”
“Ngu dốt.” Tô Khiết bùng nổ tức giận, mắng lời th ô tục.
Mạc Tuyết Nhi bị chọc tức đến mức ngực phập phồng kịch liệt: “Cô dám mắng tôi?”
“Mắng cô đấy.” Tô Khiết trừng mắt nhìn cô ta.
Mạc Tuyết Nhi chỉ vào Tô Khiết: “Chờ cuộc thi kết thúc, tôi phải khiến mấy người không sống được ở đất Hoa Kinh này!”
Từ nhỏ cô ta chúng tinh phủng nguyệt* mà lớn lên, có lúc nào bị người khác ức hiếp thế này, huống chi những người này đều là người cô ta chướng mắt.
*Chúng tinh phủng nguyệt: Nghĩa đen một đám sao tôn lên ánh trăng, chỉ một người được mọi người vây quanh ủng hộ, che chở.
“Sắp thi đấu rồi, mấy cô đang làm gì thế?” Giáo viên quát lớn một tiếng, “Đều qua đây xếp hàng đi!”
Mạc Tuyết Nhi căm hận liếc nhìn bọn cô, “Tôi phải để các người thấy tôi nổi tiếng!”
“Rửa mắt mong chờ.” Đổng Vi châm chọc nói.
Giám khảo cuộc thi này bao gồm nhiếp ảnh gia nổi tiếng quốc tế, đạo diễn, người đại diện, nghệ thuật gia, người mẫu và nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, các tạp chí thời trang và truyền thông lớn đều sẽ đồng thời đến, dưới sàn chữ T nhấp nháy ánh đèn flash.
Âm thanh của người chủ trì truyền tới từ trước sân khấu, cuộc thi chính thức bắt đầu.
Đổng Vi hít một hơi thật sâu, trước mắt thoáng hiện lên ưu khuyết điểm của các người mẫu khác trong những ngày nằm viện. Cô chớp chớp mắt, lại biến thành các bước cô nên đi thế nào, những động tác đã sớm khắc sâu vào linh hồn cô.
Video ảnh tạo dáng trước ống kính trước khi chụp ảnh đã được phát lên từ từ, bởi vì nơi đến chính là núi Hoa Kinh, phần lớn ảnh chụp của người mẫu đều mang theo một chút vẻ kỳ ảo, mấy tấm đầu còn có thể khiến giám khảo hứng thú về sau lại xuất hiện, điểm số thấp xuống đến mắt thường cũng có thể thấy được.
Những bối cảnh tươi mát trong ảnh của Mạc Tuyết Nhi được xử lý mờ ảo, biểu cảm cứng rắn, lộ ra sự lạnh lùng kiên cường mạnh mẽ, hiển nhiên khiến cho giám khảo hai mắt sáng ngời.
Khi điểm số được công bố, Mạc Tuyết Nhi đắc ý nhìn về phía Đổng Vi và Tô Khiết.
Tô Khiết cũng lựa chọn bối cảnh chụp ảnh khác biệt, tuy rằng điểm không cao nhưng cũng không thấp.
Mà khi ảnh của Đổng Vi được chiếu lên, ánh đèn flash còn lóe lên nhanh hơn lúc trước. Hoang dã, tự do.
Sức sống duy nhất ở trong cảnh hoang vu, chính là Đổng Vi.
Tóc đen, môi đỏ, bất kể là kết cấu màu sắc hay là biểu cảm đều được dung nhập hoàn toàn vào trong bức ảnh, đẹp lạnh lùng xa cách nhưng lại khiến người khác cảm nhận được tràn đầy sự hoang dã tự do.
Đổng Vi là người đạt điểm cao nhất.
Mạc Tuyết Nhi cắn chặt răng, an ủi chính mình chẳng qua là dẫn đầu mà thôi, cái điểm này cũng chỉ chiếm 40%, chỉ cần biểu hiện trên sàn diễn của cô ta cao hơn một chút thì có thể áp Đổng Vi xuống.
Cô ta muốn xuất sắc hơn Đổng Vi, cô ta muốn nỗ lực thể hiện bản thân.
Không giống Mạc Tuyết Nhi, trái tim Đổng Vi lại chậm rãi thả lỏng, lời Thịnh Kình Việt nói ở bệnh viện không ngừng quanh quẩn bên tai cô: “Em biết mỗi lần khi thi đấu tôi suy nghĩ gì không?”
“Không biết.”
“Không cần suy nghĩ gì cả. Chỉ cần nghĩ đến điểm cuối luôn sẽ có một người đợi em, em chỉ cần nhìn người kia ở điểm cuối cùng là được rồi, không cần nhìn những thứ khác.” Khi Thịnh Kình Việt nói câu đó, ánh mắt anh trở nên nóng rực.
Bởi vì ở điểm cuối có người đợi anh, cho nên anh cứ mãi chuyên tâm nhìn về điểm cuối.
Vậy cô thì sao, ở điểm cuối là ai đang đợi cô đây?
Lúc Đổng Vi đi trên sàn chữ T, ánh đèn chiếu rọi. Dưới sàn trình diễn, ngoài ống kính, khắp nơi đều là người quan tâm tới cuộc thi này, cô nhìn về điểm cuối, mạnh mẽ vững vàng đi về hướng khác trên sàn.
Rốt cuộc cô cũng biết là ai đang đợi cô, chính là bản thân cô, là một cô ưu tú hơn, tốt đẹp hơn.
Cô chạy về hướng bản thân tốt đẹp hơn ấy.
Đến khi Đổng Vi từ sàn chữ T bước xuống, cô mới bừng tỉnh phát hiện mình đã hoàn thành phần biểu diễn cá nhân rồi.
Tô Khiết đã đi xong trước cô, nhìn thấy Đổng Vi xuống dưới, lặng lẽ di chuyển đến bên cạnh cô: “Vi Vi, chúc mừng cậu nha.”
“Sao vậy?”
“Ban nãy cậu catwalk quá hoàn mĩ, cho tới bây giờ tớ chưa từng thấy cậu phát huy tốt như vậy.” Tô Khiết cảm thấy bản thân thua tâm phục khẩu phục.
“Thật hả?” Đổng Vi nhìn về phía ánh đèn sân khấu đang dừng lại, là lời Thịnh Kình Việt nói khiến cô thoát khỏi cảm xúc hồi hộp.
“Kết quả cuộc thi Elite Model thế giới vòng đấu khu vực Trung Quốc lần này: Hạng nhất…”
Mọi người đều không nhịn được ngừng hít thở.
“Đổng Vi!”
Tô Khiết nhịn không được hét lên một tiếng, “A a a, là cậu đó Vi Vi!!”
“Hạng hai…”
“Hạng bốn Tô Khiết.”
Mà Mạc Tuyết Nhi quả thật như lời cô ta nói, nổi tiếng rồi.
Cô ta quá nôn nóng muốn thể hiện bản thân, trên sàn chữ T kiêu ngạo, lại phạm phải một sai lầm trí mạng cấp thấp, đi quá nhanh, hai chân đánh nhau, hiển nhiên là ngã xuống mặt sàn.
Hơn nữa sau khi ngã xuống bản thân cô ta cũng ngốc luôn, giống như không chấp nhận nổi, trực tiếp khóc ở trên sàn chữ T.
Có thể tưởng tượng được điểm của cô ta thấp cỡ nào, thậm chí cuộc thi chưa kết thúc, cô ta đã rời khỏi cuộc thi rồi.
“Thật là đáng đời, mỗi ngày không chăm chỉ huấn luyện, lại cứ đi tìm người khác gây phiền toái rồi lại khoe khoang.” Tô Khiết vừa mỉm cười vừa nhỏ giọng nói thầm.
Cổ chân Đổng Vi có hơi đau, cau mày không nói chuyện.
Bây giờ bọn cô đang đứng trên sân khấu, rất nhiều người đang chụp ảnh, toàn bộ quá trình cuộc thi này đều phát trực tiếp, rất nhiều người đều biết Đổng Vi.
Mà một người phụ nữ ngồi trước TV nhìn thấy cô gái trên truyền hình, không kìm nén được bắt đầu bật khóc thành tiếng.
Phát sóng trực tiếp kết thúc, truyền thông đã đi rồi, có người tìm đến Đổng Vi.
“Xin chào, tôi là Trần Khải Tân.”
Trợ lý của đối phương đưa một tấm danh thiếp qua, Đổng Vi nhận lấy nhìn một chút, hơi kinh ngạc đáp: “Xin chào, xin chào đạo diễn Trần.”
Đạo diễn nổi tiếng Trung Quốc Trần Khải Tân, đạt được giải Vàng cho hạng mục đạo diễn xuất sắc nhất, các phim đã từng quay khác nhau đạt được Cành cọ Vàng ở liên hoan phim Quốc tế Cannes, giải phim nước ngoài hay nhất…
Trầm Khải Tân khẽ gật đầu: “Ban nãy nhìn cô catwalk, đúng là người trẻ tuổi ưu tú.”
Đổng Vi được khen có chút ngượng ngùng, mãi đến khi đối phương đi rồi, cô vẫn không rõ Trần Khải Tân tìm cô có ý gì, dường như chỉ là khen cô một chút.
Tô Khiết cũng bị người khác vây quanh, chờ khi cô ấy qua đây thì quơ quơ danh thiếp trong tay: “Có công ty quản lý muốn ký với tớ. Vi Vi cậu thì sao?”
“Chỉ có cái này.” Đổng Vi vẫn không nghĩ ra nổi, Tô Khiết lại mở to mắt.
“Ôi trời ơi, danh thiếp Trần Khải Tân, cậu tính làm nữ chính “ruột”* cho ông ấy sao?”
*Bản gốc là 御用女主角: Chỉ việc một đạo diễn chuyên giao vai nữ chính trong phim của mình cho một diễn viên nào đó.
Đổng Vi hoàn toàn không nghĩ tới điều này, cô lắc đầu: “Tớ không học điện ảnh, sao đóng phim được, ông ấy chỉ đưa tớ tấm danh thiếp này mà thôi, không nói thêm gì khác nữa.”
“Cho dù không phải nữ chính, là nữ phụ cũng được rồi…”
Hai người Tô Khiết và Đổng Vi đứng chung một chỗ, lập tức hấp dẫn ánh nhìn của rất nhiều người, không ít người đi qua tặng hoa, tặng quà cho bọn họ.
Hai người bị chen lấn đến không thở được, sau khi đến hậu trường mới thở phào nhẹ nhõm.
“Xem xem bọn họ tặng cái gì.”
Đổng Vi mở quà ra, có hơi xuất thần.
Tô Khiết thấy biểu cảm kỳ quái của Đổng Vi, tò mò hỏi: “Sao thế? Tặng đồ gì quái lạ hả?”
“Không phải…”
Đổng Vi vươn tay lấy ra từ giữa hộp quà một đôi giày đế bằng mềm mại, tay cầm giày không nhịn được siết chặt một chút, “Là một đôi giày.”