• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vụ ghi âm lần này coi như đã chấm dứt, tuy là cư dân mạng chỉ cho đây là cách lăng xê phim điện ảnh nhưng lại dần chú ý đến cô người mẫu Đổng Vi này, không ít dân mạng tìm được ảnh cô chụp ở VOGUE trên Instagram.

[Cô gái nội hàm*! Tôi nhớ trước kia đã từng xem video cô ấy đi catwalk, thì ra là cô ấy!]

*Cô gái nội hàm: chỉ một cô gái có rất nhiều tài năng ẩn giấu, dần dần mới bộc lộ ra, chỗ nào cũng thấy điểm tốt.

[Tôi thích vẻ đẹp của cô ấy quá, đẹp quá trời!]

[Người mẫu đóng phim điện ảnh? Không biết diễn xuất thế nào, cùng lắm là vì cặp chân dài này tôi sẽ đi đóng góp vé xem phim!]

Rất nhiều fans hâm mộ đều đang tìm Weibo của Đổng Vi.

Tô Như lập một tài khoản Weibo cho Đổng Vi, giúp cô upload mấy tấm ảnh đi catwalk và ảnh lúc quay phim, Weibo lập tức tăng lên mấy triệu fans.

"Sau này, đây chính là tài khoản Weibo của em."

Đổng Vi gật đầu, ấn mở Weibo thì thấy bên dưới có rất nhiều bình luận, có khen cô xinh đẹp, cũng nói người sai trong chuyện ghi âm không phải cô, tất nhiên cũng có người nói chuyện không được dễ nghe như vậy.

Tô Như nhìn qua, mở miệng nói: "Những người này em nhìn cho biết vậy thôi, bọn họ đều là anti-fan chuyên nghiệp, vì mấy người không đâu ảnh hưởng đến tâm trạng mình thì đúng là không có lợi gì rồi."

"Vâng, em biết."

"Gần đây em tập luyện nhiều hơn một chút, GUCCI dự định mời em tham gia Tuần lễ thời trang Thu Đông Milan." Mặt Tô Như phấn khích, tuy GUCCI có thể vừa ý Đổng Vi một phần là do Nhược Hoa, nhưng cũng không ai có thể phủ nhận được năng lực của cô.

"GUCCI ư?" Đổng Vi khá kinh ngạc, dù rằng GUCCI đã có người đại diện tại Trung Quốc rồi nhưng với Đổng Vi, tham gia Tuần lễ thời trang của thương hiệu này, có thể nói là xuất phát điểm rất cao.

"Đúng cho nên nhớ tập thể hình thật nhiều trong khoảng thời gian này, có cần chị giới thiệu một huấn luyện viên thể hình cho em không?"

Đổng Vi li3m cánh môi khô khốc, ánh mắt hốt hoảng rồi lại lắc đầu: "Cám ơn chị Như nhưng không cần đâu chị, em đã có huấn luyện viên rồi."

"Được, Tuần lễ thời trang Thu Đông khoảng chừng tháng hai, đợi qua năm mới chị sẽ thông báo cho em."

Bây giờ còn một tháng nữa là sang năm mới, Tô Như thay Đổng Vi nhận chụp ảnh cho Trang sức ERGUE.

Chủ đề thiết kế lần này của ERGUE là "Khao khát huyền bí", trang sức phục cổ mê người như mang theo hơi thở của độc dược quấn vào đan chéo trên ngón tay mảnh khảnh, được ngậm bên trong cánh môi đỏ mọng ướt át, rơi xuống xương bả vai mảnh dẻ.

Trang trí cho trang sức là con mắt Medusa phỉ thúy xanh, màu xanh thẳm trên chiếc nhẫn tựa như ánh trăng đang chuyển động.

Mỗi mỗi centimet, mỗi một điểm đều giải thích cho chủ đề thiết kế lần này.

Quay phim vô cùng thuận lợi, nhanh chóng, Đổng Vi quay xong thì về nhà, lúc xuống xe Tô Như còn dặn đi dặn lại nhắc cô phải nhớ rèn luyện.

Đổng Vi đứng ở ven đường gật đầu nhẹ, cô nhìn thoáng qua bóng cây nghiêng ngả trên đường, nghĩ tới lon Coca bị bóp nát hôm trước, thầm nói một câu đồ nhỏ mọn, vui vẻ về tới nhà.

Cô cười to: "Surprise!"

Hồ Vân Linh thấy con gái về, có phần kinh ngạc lại mừng rỡ: "Sao con đã về rồi, không phải nói mất mấy ngày ư?"

"Vì con muốn cho mẹ bất ngờ đó, mẹ thấy sao, trong lúc con đi chụp ảnh có nhớ con không?"

"Đứa con gái hư này, mẹ thật sự chẳng nhớ con đâu." Hồ Vân Linh kéo Đổng Vi tới, trách cô: "Nói cho mẹ biết sớm một chút, mẹ đã mua thêm nhiều đồ ăn rồi."

"Trong nhà có gì nấu nấy, không cần mua đâu mẹ."

"Lần nay quay thuận lợi lắm hả? Nhìn con vui vẻ thế này mà."

"Gần như vậy ạ, dù sao bên nhãn hàng này rất thích con, đúng rồi bọn họ còn tặng sản phẩm nữa, tặng cho mẹ nè."

ERGUE tặng Đổng Vi một chiếc vòng cổ sapphire đỏ khảm bạch kim, đơn giản nhã nhặn.

Đổng Vi vén tóc Hồ Vân Linh, đeo vòng cổ cho mẹ mình, bà lấy tay sờ lên than nhẹ: "Con làm việc thuận lợi, mẹ cũng yên tâm."

"Mẹ yên tâm đi, rất nhiều người thích con đó." Vì muốn cho Hồ Vân Linh yên tâm, còn cố ý lên mạng tìm người bình luận khen ngợi, thổi phồng mình lên.

Sự thật chứng minh, nhìn nhiều bình luận nịnh nọt này có lợi cho cả thể xác và tinh thần khỏe mạnh, Đổng Vi tựa vào vai Hồ Vân Linh cười gập người không đứng thẳng nổi.

"Mẹ, mẹ nhìn cái bình luận này đi, chân Vi Vi dài như vậy, dài đến mức có thể sải bước qua hệ ngân hà, đi qua trước mặt tôi rồi nói: Chào cô bạn chân ngắn ngủn! Haha, giỏi thật."

"Còn cái này..., ảnh trên Instagram giống nữ tổng giám đốc bá đạo quá, như thể một giây sau sẽ xé toang áo sơ mi của tui, đè tui xuống... Cái quỷ gì đây?" Đổng Vi đỏ mặt, trên trán đầy vạch đen.

Hai mẹ con đang xem vui vẻ thì điện thoại của Hồ Vân Linh reo lên, Đổng Vi cảm giác người bà đột nhiên cứng đờ, cô nhìn qua Hồ Vân Linh: "Mẹ, mẹ không nghe máy sao?"

"Không nghe, chắc là bên quảng cáo gọi thôi."

"Mẹ còn chưa nhìn nữa."

"Không nhìn, không nhìn, đọc bình luận tiếp theo nhanh lên, fans hâm mộ của con thú vị quá."

Điện thoại kêu lên một hồi rồi ngắt máy, sau đó lại có chuông gọi đến, Đổng Vi ngồi thẳng người lên: "Mẹ nghe điện thoại đi chứ cứ gọi thế này thì phiền lắm."

Hồ Vân Linh nhìn cô sau đó nghe máy, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng lại ẩn chứa sự dịu dàng.

Đổng Vi thấy dáng vẻ bà có phần lo lắng, như là tùy ý đứng lên: "Mẹ nghe điện thoại đi nha, con mệt rồi, con đi ngủ trước một giấc."

"Con còn chưa ăn cơm trưa mà." Hồ Vân Linh che điện thoại, gọi Đổng Vi.

"Con ăn kiêng ạ." Đổng Vi xua tay.

"Cái con bé này." Nói xong, Hồ Vân Linh vừa nghe điện thoại vừa đi ra ban công, "Hôm nay em không ra ngoài, Vi Vi vừa mới về nhà."

"Anh đừng đến đây, không được..."

"Sao anh lại không biết xấu hổ gì hết vậy? Đã một luống tuổi rồi còn nói muốn cái gì mà muốn... haizz được rồi, anh cứ nghĩ vậy đi nha."

Đổng Vi vào phòng, cô thả người ngã xuống giường.

Giọng nói vừa xấu hổ lại vui vẻ dần dần không rõ nữa.

Cô biết Hồ Vân Linh đang gọi điện với ai nhưng cô chợt phát hiện trong lòng mình không còn sự tức giận và tủi thân như trước nữa.

Mẹ yêu cô, sẵn sàng vứt bỏ tất cả để ở cùng cô nhưng bà ấy cũng xứng đáng có được hạnh phúc.

Đổng Vi cọ chiếc chăn mềm mại, khóe môi nhếch lên, có điều mẹ cô lúc làm nũng cũng nổi da gà quá đi.

Trong tiếng nói chuyện mơ hồ không rõ cô ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại thấy phòng tối om, não đơ một chút sau đó lần mò tìm điện thoại thì phát hiện ra đã bảy giờ tối.

Đổng Vi mắt nhắm mắt mở nhấn vào WeChat, thêm số điện thoại của Thịnh Kình Việt vào danh sách bạn bè.

Lúc trước cô tự xóa anh đi, anh cũng không xóa số cô cho nên không cần đối phương đồng ý, cô liền add WeChat Thịnh Kình Việt.

Cô nhìn ảnh đại diên của anh sau đó nhắn câu đầu tiên sau một thời gian dài.

[Tường vi nở rộ: Gần đây anh có rảnh không? Tôi thiếu một huấn luyện viên thể hình... Muốn hỏi thử xem thời gian này anh có bận gì không? Có đồng ý làm huấn luyện viên thể hình cho tôi không?]

Ban đầu cô định nhờ Thịnh Kình Việt đề cử giúp cô mấy người, nhưng nghĩ đến dáng vẻ thẳng nam theo đuổi cô của anh, cô thực sự lo rằng anh sẽ giới thiệu cho cô mấy huấn luyện viên thể hình thật mất.

Nhắn xong Đổng Vi ném điện thoại lên giường, điện thoại nhanh chóng rung một cái nhắc nhở cô có tin nhắn mới.

Cô không xem mà đi tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo ra ngoài phụ Hồ Vân Linh chuẩn bị bữa tối.

"Dậy rồi à? Mẹ thấy con ngủ say nên không đánh thức con." Hồ Vân Linh cười, "Đi ra ngoài mau lên, ở chỗ này không cần con hỗ trợ, bổ dưa ra trước đi, mẹ nhớ lần trước dưa hấu bị ném đi, ánh mắt con cứ chăm chăm nhìn mãi."

"Vẫn là mẹ hiểu con."

Đổng Vi cười hì hì rửa sạch dưa hấu, vừa đặt dao, dưa hấu đã tự nứt ra, để lộ ruột màu đỏ của dưa hấu cát và hương thơm khiến cô hít mạnh một hơi.

Lúc chuông cửa reo vang, tay cô vẫn còn dính nước dư hấu, dính dính nhớp nhớp nhưng lại trong suốt và thơm ngọt.

"Sao anh lại đến đây?" Cô kinh ngạc nhìn Thịnh Kình Việt.

Trong ánh mắt anh bình thản như ẩn giấu một viên đá quý màu đen nhưng giọng nói lại thấp thỏm không yên.

Thực tế là, Thịnh Kình Việt nhận được tin nhắn WeChat của Đổng Vi, trong nháy mắt cho là mình nhìn nhầm rồi, nhìn nhầm ảnh đại diện, nhìn nhầm tin nhắn rồi.

Nhưng ngày ngày anh đều vào trong khung chat của hai người, sao có thể nhìn nhầm cơ chứ

Trong lòng anh kích động không chịu nổi phải chạy sang đây.

Lồ ng ngực rắn chắc phập phồng lên xuống theo hơi thở như một dãy núi khổng lồ, mồ hôi trên mặt theo sống mũi cao thẳng dần trượt xuống rồi tụ lại trên chóp mũi rơi xuống thành một giọt nước nhỏ, nhìn ngây ngô thẫn thờ.

Đổng Vi suy đoán, chẳng lẽ là không thể tin được nên mới phải lập tức chạy đến hỏi cô sao?

Cô vươn tay ra muốn kéo Thịnh Kình Việt đi vào nhưng lại nhớ tay mình toàn là nước dưa hấu, đang định rút tay về thì đột nhiên bị anh nắm chặt tay, anh nhìn cô, lời nói mang theo hơi thở nóng hổi: "Anh đồng ý."

Rõ là chỉ hỏi anh có đồng ý làm huấn luyện viên thể hình cho cô hay không mà anh nói như hứa làm chuyện gì quan trọng lắm vậy.

"Anh.... anh cứ buông tay ra trước đã, tay tôi bẩn lắm."

Mặt cô vô thức đỏ lên nhưng Thịnh Kình Việt đang nhìn tay cô, không để ý tới.

Ngón tay cô gái thon dài, móng tay bóng mượt, chạm qua một cái đã cảm thấy như chạm phải một đám mây vậy.

"Không bẩn."

"Ai đến thế?" Hồ Vân Linh lau tay trong bếp, bê thức ăn ra xong rồi đi ra cửa xem người đứng trước cửa là ai, thấy khuôn mặt Đổng Vi đỏ lên, đi về phía cô mới thấy cậu con trai cao lớn đằng sau.

Vẻ mặt bà hơi lạnh đi, cũng không nói gì thêm: "Hai đứa đứng ở cửa ra vào làm gì? Vào trong đi."

Đổng Vi bỏ mặc Thịnh Kình Việt, "Mẹ, con đi rửa tay."

Cô thấy nước chảy qua kẽ tay, đột nhiên nghĩ đến lời nói vừa rồi của Thịnh Kình Việt.

Rõ rành là bẩn chết đi được vậy mà anh lại có thể chạm vào.

Trong mắt Đổng Vi lộ ra chút bối rối.

Cô rửa tay xong xuôi đi ra thì thấy Thịnh Kình Việt thẫn thờ đứng trong phòng, dáng vẻ tay chân không biết để đâu cực kỳ giống một chú chó lớn.

Thịnh Kình Việt quả là thẫn thờ, anh cảm giác như mình đang trong một giấc mộng đẹp, tim cũng bay lơ lửng trên không trung, thấy cô gái đi đến trước mặt anh, lại không kiềm chế được mà căng thẳng, tựa như một người tù tội chờ bị hành hình.

"Đứng đó làm gì? Không biết phụ mẹ tôi nấu đồ ăn sao?"

Giọng cô gái có chút hờn dỗi nhưng lại giống như một chiếc chìa khóa vạn năng, tháo xiềng xích của anh ra, để cho trái tim anh rơi xuống đúng chỗ.

*

Thịnh Kình Việt là một người con trai nghiêm túc lý trí, lúc Đổng Vi tập luyện cũng coi như thật sự cảm nhận được điều này rồi.

Mồ hôi cô từ trên mặt rơi xuống, mái tóc bị thấm ướt dính trên mặt, cô thở gấp nói: "Thịnh Kình Việt, tôi... tôi không tập được nữa, tôi mệt quá."

Ánh mắt cô chan chứa như thể được nước hồ gột rửa, trong suốt hàm chứa cầu xin, Thịnh Kình Việt sợ mình mềm lòng cho nên cúi đầu nhìn đồng hồ bấm giây: "Cố gắng thêm ba mươi giây nữa được không?"

"A..." Đổng Vi cắn nhẹ môi dưới, nhẹ nhàng hít thở chậm lại, Thịnh Kình Việt ngồi xổm bên cạnh cô, giọng điệu cổ vũ: "30,29... 1,0."

"Được rồi, nghỉ ngơi đi."

Sau khi anh nói xong thì Đổng Vi lập tức xụi lơ trên đất, ánh mắt mờ mịt nhìn Thịnh Kình Việt: "Anh đúng là người đàn ông nhẫn tâm."

Khóe môi anh hạ xuống để lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Đôi khi kiên trì thêm một chút sẽ có được hiệu quả không tưởng tượng nổi."

Bất kể là tay đua hay người mẫu đều cần ý chí mạnh mẽ hơn và sự cố gắng không ngừng nghỉ.

Những câu này là trong lần huấn luyện đầu tiên của Thịnh Kình Việt, huấn luyện viên đã nói với anh, bây giờ anh bằng lòng nói những lời đó cho cô nghe.

"Ngồi dậy làm mấy động tác thư giãn đã, đừng thoáng cái đã ngủ luôn tại chỗ..."

Lúc Đổng Vi đang chăm chỉ tập luyện, trên Weibo đã oanh tạc hoa lá từ lâu.

[Video hot mới nhất: Siêu mẫu Đổng Vi đi show diễn hơn triệu đồng lại để bố ngủ ngoài đường, suýt chút nữa thì chết vì đói - link video]

Trong video là Đổng Thiện Kiền co quắp ở đầu đường, có người hỏi con gái ông ta là ai, ông ta vô cùng kiêu ngạo nói là Đổng Vi, khen ngợi sự giỏi giang của con gái, lúc người ta nói không biết Đổng Vi thì cố gắng cãi lý, nhìn qua dường như vô cùng yêu thương con gái mình, đến khi được hỏi tại sao con gái không đưa tiền cho, ông ta nói vì nát rượu từ khi còn trẻ, con gái đã mất lòng tin với mình, không phải do con gái. Nhưng vừa nói xong thì té xỉu, đến khi 120* tới khám mới phát hiện ra ông ta bị lả nên té xỉu.

*120: số điện thoại xe cấp cứu bên Trung Quốc, giống như 115 ở Việt Nam.

Không ít người xem video trực tiếp này đã khóc.

[Ai mà chưa từng làm chuyện sai trái chứ, hiện tại ông ta cũng đã thay đổi rồi, hơn nữa còn là người sinh ra và nuôi lớn cô ta, giúp đỡ một chút cũng không được sao?]

[Gần đây Đổng Vi có vẻ lên hotsearch nhiều quá, ai vậy cà?]

[Lúc trước ở nhà không có cơ hội báo đáp bố, giờ ông ấy mất rồi, muốn báo đáp cũng không thể nữa, tôi đã khóc khi xem video trực tiếp này, đáng thương quá, có thể cho tôi biết bệnh viện ông ấy nằm ở đâu không? Tôi muốn đi thăm.]

[Con gái nhiều tiền thế mà lại để bố bị chết đói, cái này có khác gì rượu thịt nhà giàu ăn không hết đem ném đi cho chó, mà nhà nghèo ở bên ngoài vừa đói vừa lạnh mà chết chứ? Có phải người cùng quan hệ máu mủ không vậy?]

Video này vừa đăng lên được một lúc, càng nhiều tin mới lại lộ ra.

Có rất nhiều người như thể là người biết rõ mọi chuyện nhảy ra nói: "Trước kia tôi ở bên cạnh nhà Đổng Vi, dù bố cô ấy thích uống rượu nhưng đó là chuyện của rất nhiều năm về trước rồi, bây giờ ông ấy đã lớn tuổi, sức khỏe không tốt, đã không uống rượu từ lâu lắm rồi, cái cô Đổng Vi này đúng là không có lương tâm mà."

"Tôi cũng biết Đổng Vi, khu cô ấy ở vô cùng hỗn loạn, khi còn bé cô ấy đã thích đến mấy chỗ hỗn độn, không ngờ cô ấy lại nổi tiếng như vậy."

"Tôi là bạn học trước kia của cô ta, hồi bé cô ta gầy lắm, tất cả mọi người đều bảo là cô ta nghiện hút, dù sao chỗ ở của cô ta rất loạn, không tin thì cứ đến gần đó phỏng vấn thử, xem mọi người ở đó có biết cô ta không, ai ai cũng sợ cô ta một vành đó."

"Lúc cô ấy đi đến trường ăn mặc cực kỳ mỏng manh, tựa như cái gì cũng làm chỉ cần có tiền là được."

Tin xấu khó phân biệt thật giả vừa xuất hiện ép Đổng Vi gắt gao, vừa "kiếm sống", vừa nghiện hút, hơn nữa mọi người đều sợ cô, hình tượng cô lập tức từ siêu mẫu lạnh lùng, xinh đẹp tuyệt trần biến thành một đứa con gái hư hỏng, côn đồ kiếm tiền bằng thân thể.

Mạc Tuyết Nhi nhìn tin tức trên mạng, nở một nụ cười hài lòng, nhìn lão già nằm trên giường bệnh, để lại tiền cho ông ta rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng bệnh.

Điện thoại của Thịnh Kình Việt liên tục có tin nhắn mới, anh vừa nhìn chằm chằm Đổng Vi vừa liếc qua điện thoại xem thế nào thì không nhịn được mà nhíu mày.

Lưu Đăng gửi toàn bộ tin trên Weibo cho Thịnh Kình Việt sau đó gửi một đoạn tin dài ngoằng.

[Lưu Đăng: Anh Việt, em đã sớm biết cái cô Đổng Vi kia không trong sạch.]

[Lưu Đăng: Trước kia em còn cho là cô ta đi làm thêm, thì ra là cái kiểu làm thêm dựa vào việc bán thân.]

[Lưu Đăng:  Anh Việt, anh đừng có đau lòng cho loại con gái như vậy, cô ta không đáng…]

Sau đó tin nhắn tiếp theo không gửi được nữa, Lưu Đăng mới phát hiện Thịnh Kình Việt đã thẳng tay xóa số của cậu ta khỏi danh sách bạn bè rồi.

Vừa mới làm mấy động tác tập luyện cường độ cao xong, lúc này Đổng Vi cảm thấy làm những động tác thư giãn quả thực quá dễ dàng, cô nhìn vẻ mặt anh khó coi, tò mò hỏi: "Anh làm sao thế? Sao lại có vẻ vừa tức giận lại vừa thương tiếc như vậy."

Thịnh Kình Việt tỉnh bơ như không có chuyện gì cất điện thoại đi, lắc đầu: "Anh không sao, em tập tiếp đi."

Mắt anh tìm điện thoại của cô, không muốn cô phải nhìn thấy cái tin khiến người khác buồn nôn kia, nhưng anh còn chưa kịp tìm thì điện thoại Đổng Vi đã reo lên.

Thấy Đổng Vi đứng dậy nghe điện thoại, Thịnh Kình Việt dường như muốn nói rồi lại thôi, cô cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, nhưng càng nghe lời Tô Như nói thì sắc mặt cô càng trầm xuống.

Ngắt điện thoại xong, Đổng Vi nhìn anh: "Có lẽ chuyện huấn luyện phải hoãn lại một thời gian ngắn rồi, anh về trước đi, tôi còn có việc."

Thịnh Kình Việt mấp máy môi, lúc đi tới cửa, giọng anh trầm thấp nói: "Anh vẫn luôn ở đó."

Đổng Vi hơi hoảng loạn nên không nghe thấy lời anh nói, cô cầm điện thoại không biết đang nghĩ gì, cô không dám nhìn mấy cái video trên mạng, nhưng lại không muốn khiến Hồ Vân Linh lo lắng cho mình, không muốn những chuyện trong quá khứ làm phiền đến bà.

Một lúc sau, cô gọi một cuộc điện thoại, mở miệng nói: "Chú à, bây giờ chú có thể tới đây không, không cần phải đợi thêm mấy hôm nữa đâu."

Sau khi gọi xong, cô xoa hai má, cười đi ra ngoài: "Mẹ, con tập luyện xong rồi, mệt quá đi."

"Mệt lắm hả, vậy con nghỉ ngơi chút đi, Thịnh Kình Việt đâu rồi?"

Chóp mũi cô chua xót, cô cũng muốn nghỉ ngơi nhưng không thể.

Cô muốn mẹ có thể dựa dẫm vào mình, muốn đạt được ước mơ, cô muốn mặc thêm áo giáp, đánh thắng trận chiến này.

"Dạ, anh ấy đi rồi."

Cô ở nhà quấn quýt với Hồ Vân Linh một ngày nhưng không để bà chạm vào điện thoại, lúc sẩm tối thì chuông cửa bị nhấn kêu lên, Hồ Vân Linh mở cửa ra, sửng sốt nhìn người đứng bên ngoài.

"Anh...Anh..." Bà hoảng hốt không biết nên nói cái gì cho tốt, bà không thể nào ngờ được mở cửa ra sẽ nhìn thấy Tang Dụ.

"Anh tới thăm em một chút."

Hồ Vân Linh kịp phản ứng lại bối rối lấy tay đẩy Tang Dụ ra, "Đi ra ngoài, đi ra nhanh lên, đừng để Vi Vi nhìn thấy."

Tang Dụ bị bà đẩy nên người hơi lảo đảo một chút, bất đắc dĩ nói: "Vân Linh."

Đổng Vi gọi to: "Mẹ, mẹ để cho chú ấy vào nhà đi."

Hồ Vân Linh dừng tay, có phần không dám tin quay người lại: "Vi Vi, con vừa gọi anh ấy là gì?"

"Chú ạ." Đổng Vi cười đi tới, ngọt ngào chào một tiếng chú.

Tang Dụ gật đầu: "Chào con, Tiểu Vi!"

Nhìn dáng vẻ hết hồn của Hồ Vân Linh, Đổng Vi kéo tay bà: "Mẹ, con nghĩ kỹ rồi. Dù mẹ ở cùng ai cũng tốt hơn ở với Đổng Thiện Kiền, chỉ cần người đó có thể mang đến hạnh phúc cho mẹ là con đã vui rồi."

"Lúc trước là do con ích kỷ, con nghĩ mẹ yêu người khác sẽ không yêu con nữa, nhưng sau này con mới phát hiện, mẹ sẽ yêu thương con mãi mãi."

"Bởi vì con là con gái của mẹ."

Trong lúc nói chuyện, mắt cô ngân ngấn nước mắt, cô vẫn luôn thiếu thốn tình thương, dù rằng Hồ Vân Linh bỏ đi lâu như vậy nhưng vẫn muốn ở chung với mẹ mình.

Muốn trở thành người mà bà yêu nhất.

Nhưng cô cũng mong mẹ được hạnh phúc.

"Mẹ, con biết mẹ nói với chú Tang muốn đi du lịch nên con mong mẹ và chú ấy đi ra ngoài du lịch đàng hoàng một lần, mẹ đi với tư cách là vợ của chú ấy chứ không phải là Tang phu nhân." Mắt Đổng Vi mờ mịt nhưng lại chuyển hướng về phía Tang Dụ: "Chú Tang, con hi vọng chú có thể dẫn mẹ con đi chơi vui vẻ, nếu như chú bắt nạt bà ấy, con sẽ dẫn mẹ đi."

"Ừm." Tang Du vô cùng nhớ Hồ Vân Linh, ánh mắt nhìn bà chỉ toàn thấy sự dịu dàng và ngọt ngào.

"Con bé này, mẹ mãi yêu con, con chính là bảo bối không một ai có thể thay thế được." Hồ Vân Linh ôm Đổng Vi, nói xong, ánh mắt ngượng ngùng nhìn qua Tang Dụ.

Lúc này cũng sắp sang năm mới rồi, Tang Dụ có thể vứt bỏ Bắc Kinh phồn hoa chạy đến, trái tim cô cũng buông xuống một nửa.

"Mẹ với chú quyết định chỗ du lịch nhanh lên, con đặt vé cho hai người đi ngày mai luôn."

"Vội vàng thế làm gì?" Hồ Vân Linh ngạc nhiên.

"Không vội đâu, mẹ à, mẹ thử nghĩ xem chú Tang bận bịu ở Bắc Kinh như vậy, chắc chắn phải về sớm đó."

Nói đến đây, Hồ Vân Linh lo lắng nhìn Tang Dụ: "Đúng đó, anh bận bịu như vậy, sao đột nhiên chạy lại đây rồi, em nói đi du lịch cũng đâu cần phải đi luôn, anh mau trở về đi."

Tang Dụ cầm chặt tay Hồ Vân Linh, cười dịu dàng: "Chuyện gì cũng không thể quan trọng bằng em được, huống hồ anh đã xin nghỉ rồi, về làm gì? Anh rất mong chờ chuyến du lịch lần này của hai ta."

Được Tang Dụ khuyên nhủ, bà dao động, hai người bắt đầu tìm chỗ đi du lịch.

Đến khi chọn chỗ xong xuôi, Đổng Vi đặt vé máy bay và khách sạn cho hai người, sau đó ôm cánh tay Hồ Vân Linh, nói, "Mẹ, mẹ mang nhiều quần áo đẹp qua đó rồi chụp ảnh thật xinh đẹp nhé."

Hồ Vân Linh cứ cảm thấy Đổng Vi rất gấp gáp muốn bà đi du lịch nhưng nhìn dáng vẻ không có gì khác thường của cô, bà lại cảm thấy mình nghĩ nhiều quá rồi.

Cho đến hôm sau, trước khi lên máy bay, Hồ Vân Linh cảm thấy có gì không đúng, Đổng Vi giục bà lên máy bay mà Tang Dụ lại bảo ông ấy phải đi mua thứ gì đó.

Hồ Vân Linh oán trách nói: "Sao lại không chuẩn bị xong xuôi từ trước đi?"

Tang Dụ nở nụ cười: "Em lên trước đi, anh sẽ nhanh chóng lên với em."

Bà lên máy bay trước, Tang Dụ không đi mua đồ mà là nhìn Đổng Vi: "Cảm ơn Tiểu Vi đã bằng lòng chấp nhận chú."

Đổng Vi đã chuẩn bị đối mặt với Tang Dụ nhưng lại để ông nói trước, cô không hy vọng chuyện của mình làm tổn thương Hồ Vân Linh.

"Chú có thể giúp con một việc không?" Đổng Vi mở miệng, "Khi ở nước ngoài, chú làm ơn đừng để cho mẹ con xem tin tức trong nước được không?"

"Được, nhưng... chuyện trên mạng có cần chú giúp con không?"

"Không cần đâu ạ, cám ơn chú ạ."

Nhìn máy bay trên không trung, Đổng Vi cuối cùng cũng yên tâm, cô đeo kính râm lên, vẻ mặt lạnh lùng ngồi lên xe, đi về phía Nhược Hoa.

Cô mặc áo giáp, trong tay cầm bảo kiếm, tiến về chiến trường đằng trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK