Nếu như anh thích cô, sao có thể tổn thương cô như vậy?
Mẹ Chu Hoài Ngọc nhìn con trai bên ngoài hành lang bị tên lang thang quấy rầy lập tức xuống xe, khuôn mặt bà trang điểm tinh xảo, cho dù hơn 40 tuổi rồi nhưng dư âm thướt tha vẫn còn như trước, khó trách Thịnh Chu vẫn luôn nhớ mãi không quên, lời nói mang theo sự cảnh cáo: “Ông mà chạm vào con trai tôi nữa, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Đổng Thiện Kiền vốn cho rằng Thịnh Kình Việt bảo ông ta qua đây là muốn giáo huấn ông ta, kết quả đến nơi này ông ta mới hiểu được bảo ông ta làm chút chuyện là ý gì.
Mặc dù ông ta có hơi sợ Thịnh Kình Việt, nhưng cái chuyện dây dưa vòi tiền này ông ta làm nhiều rồi, đã có lợi ích để tóm lấy sao ông ta có thể bỏ qua.
“Bà báo cảnh sát đi, chờ cảnh sát đến tôi sẽ nói cho cảnh sát biết con trai bà quấy rối con gái tôi.” Đổng Thiện Kiền cợt nhả nhìn người phụ nữ có tiền kia đang tức giận đến sắc mặt trắng bệch, sau đó vỗ bả vai Chu Hoài Ngọc: “Chàng trai, cậu muốn theo đuổi con gái tôi, sao có thể không hiếu kính người cha vợ này chứ? Tôi cũng không cần nhiều, đủ để tôi mua mấy chai rượu là được rồi.”
Chu Hoài Ngọc nhíu mày thật sâu, “Ông muốn bao nhiêu tiền?”
“Hoài Ngọc! Một xu con cũng không được đưa cho ông ta, mẹ đã sớm nói rồi, đứa con gái như vậy không thích hợp với con, bây giờ xem ra quả nhiên là mẹ không nhìn lầm!” Trên mặt người phụ nữ xuất hiện cảm xúc chán ghét sâu sắc.
Có người nhìn thấy người có dáng vẻ giống bản thân trước kia có thể sẽ thương hại bọn họ, nhưng cũng có một kiểu người, họ nhìn thấy những người đó sẽ chỉ cảm thấy những người này đang nhắc nhở quá khứ của họ, cực kỳ chán ghét những chuyện có liên quan đến bản thân trước kia.
Mẹ Chu Hoài Ngọc là kiểu người thứ hai, trước kia bà ta cũng quá nghèo, dẫn theo Chu Hoài Ngọc trải qua đủ mọi chuyện, nhưng bây giờ bà ta lại chán ghét nhất là người giống bà ta trước đây.
Bà ta coi thường Đổng Vi.
“Bà nói vậy cũng vô dụng, vẫn phải xem thái độ của con trai bà thế nào.” Đổng Thiện Kiền hất cằm.
“Mẹ, chuyện này chúng ta trở về rồi nói.” Chu Hoài Ngọc cũng có thể nhìn thấy đã có người ló đầu ra bên ngoài xem kịch, anh ta không muốn để Đổng Vi nhìn thấy chuyện này.
Anh ta lấy từ trong ví tiền một xấp tiền đưa cho Đổng Thiện Kiền, giọng điệu không mấy thiện cảm nói: “Bây giờ ông có thể đi được chưa?”
“Được được, tôi đi liền đây.” Đổng Thiện Kiền nhận tiền, tùy tiện đếm thử phát hiện đủ cho một mình ông ta uống rượu cả tháng, lập tức cầm tiền nhét vào trong ngực chạy mất.
“Hoài Ngọc.” Trong giọng mẹ Chu Hoài Ngọc mang theo một tia khinh thường, “Con không cần cho ông ta tiền, nếu cảnh sát tới sẽ không tin ông ta nói mê sảng.”
“Được rồi, mẹ, không phải con sợ ông ta ảnh hưởng đến tâm tình của mẹ sao?” Chu Hoài Ngọc cúi đầu mỉm cười dịu dàng với mẹ, “Được rồi, chúng ta về thôi.”
Người phụ nữ vẫn còn rất bất mãn, lải nhải nói: “Bố con giới thiệu đại tiểu thư nhà họ Minh cho Thịnh Kình Việt, vợ con sau này tuyệt đối không thể kém hơn cậu ta, mẹ thấy nhà họ Thường ở Đông Thành cũng không tệ, con gái nhà người ta trông rất xinh đẹp, chắc chắn tốt hơn cái đứa rách nát của con bây giờ.”
Mặc dù Chu Hoài Ngọc không tán đồng với quan điểm của mẹ nhưng anh ta vẫn luôn là một đứa hiếu thảo, ôm lấy bả vai mẹ cười nói: “Xinh đẹp hơn nữa thì sao chứ? Con cũng đã từng gặp người phụ nữ đẹp nhất rồi, những cô gái khác không thể nào đẹp hơn người ấy được.”
“Hoài Ngọc, con đi gặp thử với mẹ, con bé tuyệt đối sẽ xinh hơn cô người mẫu kia, bây giờ vì con nhìn...”
“Mẹ, người phụ nữ con nói kia là mẹ mà. Trong lòng con mẹ là người đẹp nhất.”
“Cái đứa quỷ ranh mãnh này.” Người phụ nữ mím môi mỉm cười, rốt cuộc cũng không nói chuyện bảo Chu Hoài Ngọc đi xem mắt nữa.
Có thể thấy được quan hệ hai mẹ con tốt đẹp bao nhiêu, tiếng cười của hai người cùng với tiếng nói chuyện dần dần cách xa.
Đổng Vi nghe thấy những lời này, trong lòng xuất hiện sự bi thương không thể khống chế được, giống như một chiếc xe gào rít nghiền nát qua trái tim, những mảnh trái tim nát vụn bị nghiền thành tro bụi.
Thịnh Kình Việt thành công rồi, anh hủy hoại ấn tượng về cô trước mặt người khác, cho dù là người cô không quan tâm cô cũng không thích.
Thịnh Kình Việt nhìn con ngươi cô đong đầy nước mắt, muốn vươn tay chạm vào cô, nhưng cô lại như bị giật mình hoảng sợ, lùi về phía sau một bước.
Sắc mặt Đổng Vi tái nhợt, khóe mắt đỏ ửng đẫm lệ, giống như đóa hoa bị gió tuyết tàn phá, bị thương như vậy nhưng vẫn kiều diễm như cũ.
“Anh đừng chạm vào em.”
Âm thanh Đổng Vi khàn khàn, nước mắt theo gò má rơi xuống, “Anh đi đi, em không muốn nhìn thấy anh.”
“Vi Vi…” Thịnh Kình Việt gọi một tiếng, cô gái lảo đảo rời đi không hề quay đầu lại, trong mắt anh là sự đau khổ cùng hoang mang, có phải anh lại làm sai rồi không.
*
Đổng Vi ngây ngốc ở trong nhà một ngày, trong đầu điểm lại lời Thịnh Kình Việt nói một lượt, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, hóa ra từ khi vừa mới bắt đầu, tất cả mọi chuyện anh làm là vì tốt cho cô, mọi sự xa lánh, mọi sự lừa dối đều là vì tốt cho cô.
Đổng Vi bật cười, cứ cười cứ cười rồi lại bật khóc.
Có bệnh phải không?
Vậy tại sao lại có thể chạm vào người khác? Cái người gọi là vị hôn thê kia là thế nào?
Trước kia nói không thể chạm vào cô, gần đây lại giống như hoàn toàn không có chuyện gì.
Hóa ra bất kể là hiện tại hay là trước kia, anh đều không thay đổi, anh vẫn luôn là Thịnh Kình Việt tự cho mình là đúng.
Thịnh Kình Việt, em là món đồ chơi của anh sao? Thứ đồ chơi muốn có là có muốn vứt thì vứt?
Trong đầu cô nhớ lại cảnh tượng Catherine nói chuyện với cô: “Tất cả mọi chuyện em trải qua đều là để em trở nên tốt hơn, nhớ kỹ, không nên bị những thứ tình cảm không cần thiết che mờ đôi mắt.”
Đổng Vi lau mạnh lên mặt, mở mắt, đôi mắt vừa to lại sáng ngời thấm đẫm nước mắt, hiện ra vẻ mờ mịt sương mù, nhưng bên trong lại mang theo sự lạnh lùng cực hạn.
Cô phải phụ lòng kỳ vọng của Catherine rồi, cô không có cách nào làm được chuyện như không bị những tình cảm không cần thiết che mờ hai mắt.
Cô hận Thịnh Kình Việt.
Đổng Vi đứng lên thu dọn lại tất cả những đồ vật do Thịnh Kình Việt tặng ở trong nhà, có hoa khô, giày, những cục đá ghép thành bức tranh, sách, cho đến khi tất cả mọi thứ dần biến mất không còn thấy nữa.
Chu Hoài Ngọc quả thực vì Thịnh Kình Việt mới tiếp cận Đổng Vi, theo đuổi cô, nhưng thời gian tiếp xúc càng dài, anh ta không thể phủ nhận bản thân mình đã động lòng rồi.
Anh ta còn chưa biết Đổng Vi đã biết toàn bộ sự thật, anh ta có thể cảm nhận được từ lần trước sau khi Đổng Vi cự tuyệt anh ta thì đối phương lại càng thoải mái hơn khi ở chung cùng anh ta.
Chu Hoài Ngọc nếm thử đồ ăn Đổng Vi mang đến, cười cười giơ ngón cái: “Rất ngon, là tự tay em làm sao?”
“Không phải, mẹ tôi đã về rồi, đặc biệt mang đến cho Tiểu Chu tổng nếm thử.” Đổng Vi cong mắt, con ngươi sáng rực.
Anh hơi sửng sốt một chút, lấy lại tinh thần khẽ ho một tiếng che giấu, sau đó chờ sau khi ăn xong, Chu Hoài Ngọc ngẩng đầu nói: “Lần trước em nói…”
“Đúng vậy, nhưng anh vẫn là bạn của tôi mà, dù sao anh cũng đã giúp tôi nhiều lần như vậy.” Đổng Vi đứng lên, vẫy vẫy tay, “Được rồi, tôi phải đi huấn luyện, đi trước đây, Tiểu Chu tổng.”
Chu Hoài Ngọc nhìn bóng lưng Đổng Vi, luôn cảm thấy hình như cô có chỗ nào đó khang khác.
Là chỗ nào nhỉ?
Anh ta cúi đầu chậm rãi suy tư một hồi mới bừng tỉnh hiểu ra.
Là gông xiềng.
Cảm giác gông xiềng trên người cô đã giảm bớt rất nhiều, thế này mới thật sự là cô chân chính, càng thêm phần tự do hoang dã.
Trong con ngươi Chu Hoài Ngọc thoáng hiện lên tia dịu dàng, sau đó liền biến mất, giống như độc thoại nói: “Nếu đã như vậy ERGUE cũng nên cho một câu trả lời hợp lý.”
Bom tấn trang sức ERGUE được quay lại lần nữa đúng hạn tung ra, tuy nói là gây tiếng vang thường thường, nhưng dù sao cũng là trình độ bình thường của ERGUE.
[Chỉ đơn thuần nhìn sản phẩm, tôi còn có chút động lòng, nhưng hiệu quả người mẫu này cũng thường thôi.]
[Quả nhiên lại là thế này, bây giờ tôi dần dần phải thất vọng với ERGUE rồi.]
[Trước kia không phải nói tìm người mẫu mới sao? Sao lại là cô người mẫu này thế?]
[Đúng vậy, tôi còn nhìn ảnh chụp rồi, đẹp hơn cái này không biết bao nhiêu lần.]
Dưới bình luận này có không ít người trả lời, mọi người đều đang hỏi chuyện đổi người mẫu mới.
Sau đó cái bình luận kia tag một nick Weibo, ấn vào thì có thể thấy một bài đăng gần đây của chủ nick.
[Cá lớn: Trong vòng tròn bạn bè có người tung một bộ ảnh, nhìn qua hình như là thuận tay chụp thôi, nhưng hiệu quả cực tốt, tôi đã không chờ nổi muốn mua trang sức trên người cô mẫu [Hình ảnh] [Hình ảnh].]
[!! Dường như không phải là một kiểu trang sức, quả chụp này sao lại cao cấp thế chứ, tôi cũng gấp không chờ nổi muốn nhìn ảnh đã qua photoshop.]
[ERGUE ngu ngốc, ảnh chụp đẹp thế này không dùng, dùng ảnh chụp hiện tại.]
[Đây là Đổng Vi mà! Ối trời ơi, người mẫu đi show diễn của GUCCI.]
Vừa mới bắt đầu mọi người đều đang nói ERGUE ngu ngốc, sau đó có người đưa ra nghi hoặc hỏi vì sao đổi người, là nguyên nhân gì khiến cho ERGUE không sử dụng bộ ảnh chụp tốt như vậy.
Cuối cùng bọn họ phát hiện được vài tấm ảnh, là chuyện bố Đổng Vi lúc trước.
[ERGUE có ý gì? Cảm thấy xuất thân của Đổng Vi không tốt sao?]
[Chuyện kia cũng không phải là Đổng Vi sai, vì sao lại muốn đổi ảnh chụp?]
Chu Hoài Ngọc tùy tiện thao tác một chút, cũng đủ làm cho ERGUE bận đến sứt đầu mẻ trán.
Đến cuối cùng ERGUE phải đăng một thông báo xin lỗi, chuyện này mới lặng đi.
“Light and Shadow” cũng đang trong khoảng thời gian chiếu phim, điện ảnh do Trần Khải Tân làm đạo diễn, ngày đầu tiên khởi chiếu phòng vé đột phá 100 triệu, nhiệt độ* của Đổng Vi trở nên càng ngày càng cao, người trong nước cũng biết đến ngôi sao người mẫu mới lên này.
*Độ hot, độ nổi tiếng của một nghệ sĩ.
[“Light and Shadow” thật sự đáng xem! Mỗi một người đều có cốt truyện của riêng mình, tôi thích sự vĩ đại của bác sĩ Từ, cũng thích cơ thể tuyệt đẹp bên trong.]
[Aaa tôi ở rạp chiếu phim xem đến chỗ những cơ bắp đó muốn thét thành tiếng, nếu bạn trai tôi được như vậy thì tốt rồi.]
[Cá nhân tôi cảm thấy bộ phim này chưa đạt đến sự kỳ vọng của tôi vào đạo diễn Trần Khải Tân.]
[Tôi cảm thấy Đổng Vi là một người mẫu, diễn xuất của cô ấy tốt hơn diễn xuất của tiểu hoa lưu lượng* rất nhiều, ôi chao, haizzz, hy vọng đạo diễn Trần Khải Tân quay nhiều phim điện ảnh, để tôi được rửa mắt.]
*Chỉ những diễn viên nữ trẻ tuổi có lượng fans đông, làm gì cũng được quan tâm chú ý.
“Light and Shadow” là bộ phim về cả một nhóm nhân vật, nhất định là có người thích, có người không thích, nhưng người thích nhiều hơn.
#LightandShadow phòng vé đột phá 100 triệu# và #cơ thể tuyệt đẹp# cùng được đẩy lên hotsearch.
Tiểu Ninh đưa máy tính bảng cho Đổng Vi: “Chị Vi Vi, chị mau xem, người trên mạng đều khen chị đẹp.”
Đổng Vi tùy tiện nhìn thoáng qua, quả thật có rất nhiều, nhưng khen nhiều hơn vẫn là cơ bắp nam diễn viên diễn cùng cô.
Cô nhìn một hồi, suy nghĩ một chút vẫn đi tìm xem gần đây có nơi nào đang tiến hành thi đấu đua xe không, Đổng Vi xem rất chuyên chú nghiêm túc, trong con ngươi một mảnh yên tĩnh, hy vọng Thịnh Kình Việt vẫn còn thích cô.
*
Gần đây quả thật Thịnh Kình Việt có trận đấu, nhưng lúc này anh lại ở trong một bệnh viện.
“Thịnh tiên sinh, lần trị liệu này đã kết thúc, nhưng tôi vẫn hy vọng được gặp người cậu thích kia một lần, dù sao bây giờ cậu vẫn chưa tính là khỏi hẳn, dựa theo miêu tả của cậu, dường như cậu có thể chạm vào người cậu thích, nếu như gặp được cô ấy, tôi sẽ có cơ hội hiểu thêm nhiều hơn về cô ấy, tôi tin tưởng điều này rất có ích cho lần điều trị tiếp theo.” Nữ bác sĩ nhìn thoáng qua ảnh chụp Thịnh Kình Việt cầm trên tay.
Thịnh Kình Việt cất tấm ảnh đi, đứng lên gật đầu, lộ ra một nụ cười khổ: “Có hội tôi sẽ dẫn cô ấy đến đây.”
Anh đi ra khỏi bệnh viện, Đinh Phi Vũ đang chờ anh.
“Kết thúc rồi? Muốn đi chơi thả lỏng chút không?”
Đinh Phi Vũ hoàn toàn không nhìn Thịnh Kình Việt bằng ánh mắt kỳ lạ nào.
“Không đi, không phải sắp thi đấu sao?”
“Còn sớm mà.” Đinh Phi Vũ lái xe, phóng xe chạy như bay, “Anh em tôi gọi tôi đi núi Haji trải nghiệm đua xe núi tuyết một chút, cậu đi cùng tôi đi.”
“Không được, tôi phải về câu lạc bộ huấn luyện.” Thịnh Kình Việt nhắm mắt lại, khẽ thở ra một hơi.
“Tôi còn chém gió với anh em, nói phải dẫn tay đua xe mạnh nhất của chúng tôi đến cho họ xem.” Đinh Phi Vũ có hơi tiếc nuối, dù rằng anh ta mở câu lạc bộ cũng có chút nghiệp dư.
Thịnh Kình Việt không nói gì, trong đầu anh vẫn luôn hiện lên dáng vẻ thiếu nữ khóe mắt rưng rưng, anh thật sự đã làm tổn thương cô.
Nhưng… anh hối hận rồi được không?
Thịnh Kình Việt không biết, nhưng lúc đang xuống xe lại đáp ứng Đinh Phi Vũ, anh đồng ý cùng anh ta đi Haji bên kia.
“Tôi biết cậu là bạn chí cốt mà!” Đinh Phi Vũ có chút hưng phấn vỗ bả vai Thịnh Kình Việt.
Mà bên kia Đổng Vi cũng chuẩn bị đi núi Haji.
Kể từ khi bộ phim “Light and Shadow” công chiếu, diễn xuất của Đổng Vi cũng được rất nhiều người công nhận, gần nhất có đạo diễn trẻ mới nổi Hàn Tư Thành mời Đổng Vi tham gia diễn bộ điện ảnh mới nhất của anh ta.
Ban đầu Hàn Tư Thành liên hệ Nhược Hoa trước, nhưng là Nhược Hoa từ chối anh ta nên anh ta lại lén đi tìm đến Đổng Vi.
Đổng Vi đã đáp ứng rồi.
Chu Hoài Ngọc tìm được Đổng Vi: “Đổng Vi, bộ phim này không hề có giá trị để em đi diễn.”
Đổng Vi uống một ngụm cà phê: “Tiểu Chu tổng, anh xem kịch bản rồi?”
“Ừm.” Đúng là vì anh ta đã xem kịch bản mới cảm thấy không đáng.
Cho dù Hàn Tư Thành là một đạo diễn trẻ tuổi tương đối ưu tú, nhưng cái giá mà họ phải trả cho bộ phim này là bên đó yêu cầu tiến hành quay phim ở núi Haji.
Mà núi Haji có độ cao lên tới 5000m so với mặt nước biển, bất kể là môi trường cực lạnh hay là cao nguyên thiếu oxy đều sẽ tạo thành mối nguy hiểm tiềm ẩn rất lớn cho lần quay phim này.
“Tôi cảm thấy thực đáng giá.” Đổng Vi kiên định nói.
Bất kể là đề tài hay là tình tiết đều là cái cô muốn đi thử trải nghiệm.
Tên bộ phim điện ảnh này là “Dãy núi bất tận”, nói về người phụ nữ tàn tật đầu tiên của Trung Quốc leo núi Haji, cô ấy vì bệnh tật mà phải cưa một chân đi, nhưng yêu thích lớn nhất trong cuộc đời cô ấy là leo núi. Sau khi bị cưa chân cô ấy cho rằng ước mơ của mình đã tan thành mây khói, nhưng lại được một người hảo tâm giúp đỡ, gắn cho cô ấy chân giả. Mà người hảo tâm kia chính là một ông lão sắp qua đời. Ông lão cũng là một người yêu thích leo núi, ước mơ của ông chính là chinh phục núi Haji. Cô gái đã mang theo ước mơ của ông lão hẹn mấy người bạn có sở thích leo núi, cùng nhau tiến l3n đỉnh núi Haji.
Chu Hoài Ngọc nhíu mày: “Em biết lần quay phim này yêu cầu em ở lại bên đó bao lâu không? Như vậy em sẽ bỏ lỡ không biết bao nhiêu show? Đổng Vi, em phải nhớ kỹ, em là một người mẫu chứ không phải là một diễn viên.”
“Sẽ không bỏ lỡ rất nhiều đâu, tôi đã thương lượng xong với Hàn Tư Thành rồi, khi tôi phải chạy show bọn họ sẽ quay những cảnh khác.”
Nhìn ánh mắt kiên định của Đổng Vi, Chu Hoài Ngọc thở dài: “Em muốn đi cũng được thôi, nhưng anh cũng muốn đi, anh cần xác định sự an toàn của người mẫu công ty chúng ta.”
“Tiểu Chu tổng, anh không cần…” Lời Đổng Vi còn chưa nói hết, Chu Hoài Ngọc đã cắt ngang: “Anh có thể giải quyết công việc ở đó. Nếu như em không muốn anh đi cùng thì lần quay phim này em cũng không cần đi nữa.”
“Cảm ơn tiểu Chu tổng.” Đổng Vi khẽ nhắm mắt lại, trong lòng không một gợn sóng.
Người này hận Thịnh Kình Việt bao nhiêu mới có thể vì Thịnh Kình Việt mà đối tốt với cô như vậy.
Chu Hoài Ngọc theo đoàn phim đến Haji mới hiểu được vì sao Đổng Vi lại đáp ứng.
Có một bà lão đẩy xe lăn từ trong thôn nhỏ ra, sau đó trong đôi mắt đã trải qua nhiều gian nan vất vả đẫm lệ. Bà nắm tay Đổng Vi kích động nói: “Cảm ơn cháu, cô gái nhỏ cảm ơn cháu.”
Đổng Vi lắc đầu: “Không cần cảm ơn đâu ạ, bà đừng khóc.”
Hàn Tư Thành vỗ vai Đổng Vi: “Lúc bà còn trẻ cũng rất cao, rất xinh đẹp, thấy cô có lẽ giống như nhìn thấy chính mình.”
Đổng Vi mím môi cười cười: “Chắc chắn bà còn đẹp hơn tôi.”
Bộ phim rất nhanh đã tiến hành quay, cho dù là ở dưới chân núi song nhiệt độ cũng rất thấp, tay mà bị lộ ra ngoài thì rất nhanh sẽ lạnh cóng một mảng, càng miễn bàn đến sau khi tiến hành quay phim, vị trí của bọn họ sẽ dần lên cao, theo yêu cầu của phim nhựa thậm chí còn cần bọn họ cào tuyết bằng tay không.
“Dừng, quay lại cảnh này một lần nữa, cảm xúc của mấy người chưa đủ mãnh liệt. Đổng Vi lừa gạt mấy người chuyện cô ấy là người tàn tật, khi các người biết, chỉ cảm thấy bị lừa dối, hơn nữa bây giờ đã leo được một nửa rồi, tiếp tục đi lên thì Đổng Vi là một mối phiền hà, nhưng mấy người lại không có cách nào vứt bỏ cô ấy, phải biểu hiện loại cảm xúc vừa hận vừa bất đắc dĩ ra ngoài.” Hàn Tư Thành giảng cách diễn cho bọn họ, “Còn có Đổng Vi, cô phải biểu hiện sự sợ hãi, sau sợ hãi chính là tính cách của bản thân cô, kiên trì đến cố chấp, hiểu không?”
Mấy người sau khi bị Hàn Tư Thành mắng cho một trận lại bắt đầu quay lại lần nữa.
Lúc Đổng Vi bị đối phương đẩy trên mặt đất dường như nghe thấy âm thanh rất nhỏ, nhưng tiếng rống to của đối phương đã che khuất âm thanh đó.
“Dừng, ánh sáng không đúng, cậu cho ánh sáng xuống…” Lời Hàn Tư Thành còn chưa nói xong, lại có người hoảng sợ hô lên: “Tuyết lở rồi, mọi người mau chạy đi…”
Phía sau anh ta là tuyết trắng che lấp trời đất, dễ dàng ầm ầm đổ xuống, đến mức toàn bộ cây cối tảng đá trên đường bị vùi lấp.
Trong nháy mắt đầu óc mọi người trống rỗng, đồng tử co rút.
Tuyết đổ ập xuống, tất cả mọi thứ đều biến thành màu trắng, bầu không khí dần biến mất, cảm giác ngạt thở truyền đến…
Chu Hoài Ngọc dưới chân núi không nghĩ tới mẹ mình sẽ tới đây, “Mẹ, sao mẹ lại qua đây?”
Mẹ Chu khoanh tay, mặc trên người áo khoác lông chồn, “Mẹ đến đây gọi con về nhà, bây giờ gọi con trong điện thoại không được nữa phải không, nhất định phải để mẹ qua?’
Chu Hoài Ngọc bất đắc dĩ: “Con ở bên này có việc.”
“Có việc? Sao mẹ chưa thấy con theo người mẫu khác ở công ty tham gia quay phim bao giờ?”
“Tiểu Chu tổng, phu nhân, trên núi hình như có gì không đúng.”
Vệ sĩ đi theo cảnh giác nói.
Lúc này Chu Hoài Ngọc mới để ý tới âm thanh ầm ầm bên tai, nhìn về phía trên núi lại thấy một biển tuyết trắng mang theo khí tức kinh khủng bất ngờ ập xuống.
“Lên xe, lên xe, tuyết lở rồi!”
Tất cả mọi người mau chóng lên xe, chiếc xe lao nhanh trên đường ra ngoài, tránh khỏi nanh vuốt của tuyết lở.
Sau khi xe dừng lại, Chu Hoài Ngọc mới nhớ đến Đổng Vi còn ở trên núi, những người ở đoàn làm phim… Cả người anh ta đổ mồ hôi lạnh.
Mẹ Chu bị dọa sợ, nhào vào lòng con trai mình khóc lên: “Mẹ bảo con quay về, con còn không chịu, bây giờ thì tốt rồi, dọa chết mẹ.”
Chu Hoài Ngọc vỗ lưng mẹ mình, âm thanh có chút run rẩy: “Mẹ, con phải xuống xe nhìn xem.”
“Bây giờ con còn muốn xuống xe làm gì? Chúng ta mau về thôi.”
“Tiểu Chu tổng, đã gọi điện thoại thông báo cho đội cứu viện rồi, chỉ có điều tuyết lở lần này thật sự rất lớn, không biết tình hình trên núi thế nào.”
Bên ngoài Tiểu Ninh đã bật khóc, cô ấy đang cầu xin những vệ sĩ kia lên núi cứu người, Đổng Vi vì thương cô cho nên không ai bảo cô lên núi, cô tránh được một kiếp: “Các người mau lên núi cứu bọn họ đi, bị vùi lấp quá nửa tiếng tỷ lệ sống sót không đến 50% đâu!”
Chu Hoài Ngọc đẩy mẹ Chu ra: “Mẹ, con phải lên núi cứu người.”
Mẹ Chu lảo đảo cùng xuống xe gọi Chu Hoài Ngọc: “Con không được phép đi! Mẹ thấy con thật sự bị ma quỷ mê hoặc tâm trí rồi, nếu như lúc con đi lên lại xảy ra lở tuyết thì phải làm sao?”
“Sẽ không đâu…”
“Nếu như con muốn đi mẹ sẽ đập đầu vào chiếc xe này chết cho con xem!”
Chu Hoài Ngọc siết chặt tay thành nắm đấm, cuối cùng không nói thêm gì nữa.
Tiếng gầm rú của xe việt dã truyền đến, một nhóm đội đua lái tới, Chu Hoài Ngọc ngẩng đầu thì nhìn thấy Thịnh Kình Việt đang ngồi ghế trước.
“Cô ấy đang ở trên núi?” Thịnh Kình Việt từ trên xe bước xuống, đi tới trước mặt Chu Hoài Ngọc, trong ánh mắt mang theo tia lạnh giá.
“Phải.” Chu Hoài Ngọc có chút chật vật dời mắt đi.
Thịnh Kình Việt nhắm mắt lại.
Khi Đinh Phi Vũ và Thịnh Kình Việt tới mới biết vì trên núi Haji đang quay phim nên không cho phép lên núi đua xe. Lúc đó Thịnh Kình Việt mới biết hóa ra Đổng Vi đang quay phim ở đây.
Mà bọn họ chỉ có thể làm vài trận đua xe nhỏ dưới chân núi, hôm nay chuẩn bị qua đây thử vận may một chút, xem có thể tìm được người phụ trách để nói mấy câu hay không, kết quả lại thấy tuyết lở.
Lúc ấy, tất cả mọi người đều đang nói về việc sơ tản đi, nhưng anh lại lái xe đi lên từ dưới chân núi.
Trong lòng anh cầu nguyện, mong Đổng Vi không sao.
Nhưng bây giờ Chu Hoài Ngọc lại nói Đổng Vi ở trên núi.
Thịnh Kình Việt mở mắt nhìn về hướng núi tuyết trắng xóa, trong lòng xuất hiện cảm giác khủng hoảng vô tận.
“Tôi đi cứu cô ấy.” Khi Thịnh Kình Việt ngồi trên xe nhìn về phía Chu Hoài Ngọc, nói: “Anh có thể dẫn mẹ anh đi rồi.”
Mặc dù mẹ Chu không biết vì sao Thịnh Kình Việt cũng biết Đổng Vi, nhưng đã có người đi cứu rồi, bà ta liền lôi kéo tay Chu Hoài Ngọc rồi nói: “Để Thịnh Kình Việt đi cứu người đi, chúng ta về thôi, đầu mẹ hơi đau, Hoài Ngọc, chúng ta về thôi.”
Chu Hoài Ngọc nhìn mẹ Chu, lại nhìn mấy chiếc xe việt dã dần dần đi xa, trong lòng hiểu rõ, anh vĩnh viễn không có cách nào giống như Thịnh Kình Việt, yêu một người mà không cần quan tâm gì hết.
“Mấy người cũng đi theo cứu người đi, một người đi trấn trên tìm người cứu viện.”
Chu Hoài Ngọc cặn dặn xong thì dẫn mẹ Chu rời khỏi đây.
*
Ngọn núi sau khi tuyết lở một vùng trắng tinh, không nhìn thấy gì cả, nhìn không ra ở đây từng có đoàn phim, cũng nhìn không ra ở đây đã từng có mấy chục người.
Đinh Phi Vũ đi theo sau Thịnh Kình Việt, “A Việt, chỉ có thể tìm kiếm nửa giờ, tôi thấy hôm nay sẽ có bão tuyết.”
Bão tuyết sau khi tuyết lở là trí mạng, coi như là cứu giúp, Đinh Phi Vũ cũng sẽ không để liên lụy đến tính mạng anh em mình.
“Ừm.” Giọng Thịnh Kình Việt rất bình ổn, nhưng bước chân lại có chút run rẩy như bán đứng anh.
Bọn họ rất nhanh đã tìm được vài người, nhưng không có Đổng Vi.
“Tuyết lở tới quá nhanh, xung lực quá lớn, mọi người hoàn toàn không có phòng bị, tôi không biết những người khác ở đâu.”
“Cảm ơn.” Thịnh Kình Việt dẫn người đã tìm thấy tới trước mặt Đinh Phi Vũ, “Bão tuyết sắp tới, mọi người xuống núi trước đi, còn lại giao cho đội cứu viện chuyên nghiệp.”
“A Việt, vậy còn cậu?” Đinh Phi Vũ gật đầu.
“Tôi tiếp tục tìm.” Hai mắt Thịnh Kình Việt có hơi đỏ, anh phải tìm được Đổng Vi.
“Cậu điên rồi sao? Sau khi tuyết lở rất nhiều người sẽ mất tích, dù cậu chết cũng chưa chắc tìm được đâu!”
“Không đâu, tôi sẽ tìm được cô ấy.”
Trên lưng Thịnh Kình Việt đeo balo và xẻng xúc tuyết cần thiết để đi sâu vào núi.
Đinh Phi Vũ nhìn bóng lưng Thịnh Kình Việt, cắn răng gọi mọi người rời khỏi đây.
Đổng Vi cảm thấy toàn thân lạnh buốt, áp lực trong lồ ng ngực rất mạnh, hô hấp càng lúc càng khó khăn, cô nghĩ cô có thể sắp chết rồi.
Nhưng cô không muốn chết…
Hoa tường vi là thực vật có khả năng thích ứng rất mạnh, chúng có thể thích ứng với nơi khô hạn thiếu dinh dưỡng, cô cũng sẽ không chết đi dễ dàng như vậy.
Đổng Vi cắn răng thả lỏng để hít thở, một giây trước khi cô ngất đi, tuyết trên đỉnh đầu cô được ai đó bới ra, tuyết bay đầy trời rơi xuống theo cánh tay vươn về phía cô của người đàn ông.
Đổng Vi nhìn cái tay đó, do dự, cô không nghe rõ đối phương nói gì, cô khẽ nỉ non: “Anh cứu tôi, anh có hối hận không?”
Tiếng cô căn bản không phát được ra ngoài, cô đã vì thiếu oxy cùng giá rét mà rơi vào mộng cảnh nào đó.
Đáp lại cô chỉ có giọt nước mắt rơi trên má.