• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mưa phùn rơi trên bầu trời Luân Đôn, những giọt mưa đọng trên hàng mi của chàng trai giống như giọt nước mắt muốn nhưng chưa thể rơi.

Đổng Vi đột nhiên cảm thấy anh tựa như một chú thỏ, dường như bất cứ sự kinh động nào cũng có thể dọa cho anh đỏ hoe mắt mà bỏ chạy vào rừng sâu, lại vừa giống như một cái gật đầu nhẹ nhàng là có thể xua tan đi hết tất cả sự lo âu của anh.

Xung quanh có người mở ô, lướt qua bên cạnh như con thoi, mang theo sự ẩm ướt.

Tất cả mọi thứ như ống kính quay chậm.

Anh đứng nơi kia, cách bởi màn mưa, cách bởi dòng người, cứ ngây ngô nhìn cô.

Cánh môi Đổng Vi khẽ động, không ai biết cô muốn nói gì. Chiếc ô của Tô Như đưa đến trên đầu Đổng Vi từ phía sau, cô gọi điện thoại xong đã thấy một người đàn ông nhếch nhác khôn tả đang đứng trước mặt Đổng Vi.

“Ngại quá, tạm thời chúng tôi không nhận phỏng vấn nữa, phiền anh nhường chỗ.” Tô Như kéo cánh tay Đổng Vi dẫn vào trong xe.

Hàng mi của Đổng Vi rũ xuống, khi lướt qua người Thịnh Kình Việt, cô thấy ngón tay của anh khẽ cử động.

Một làn gió thổi qua ngón tay anh, nhưng rốt cuộc anh chỉ nắm được giọt mưa phùn.

Luân Đôn tháng 11 không quá lạnh, thế nhưng Thịnh Kình Việt lại cảm thấy cả người như rơi vào mùa đông lạnh giá.

Cửa kính xe bị nước mưa thấm ướt, những vệt nước uốn lượn chảy xuống, giống như hàng nước mắt.

Đổng Vi ngồi trong xe nhìn ra bên ngoài qua cửa kính, người đàn ông đó một mình đứng trong màn mưa, hình bóng bị nước mưa che khuất mơ hồ. Xương sống nhô ra sau gáy đang cúi xuống tựa hồ như đỉnh núi đóng băng, cô độc lạnh lẽo.

Chiếc xe dần dần lăn bánh, Tô Như lấy khăn lau tóc cho Đổng Vi, “Sao chàng trai vừa rồi nhìn quen thế nhỉ?”

Đổng Vi túm quần áo của mình, không biết đang nghĩ gì. Tô Như lau khô tóc cho cô, sau đó mới nhớ ra đã gặp chàng trai đó ở đâu.

“Anh ta là tay đua đã giúp chúng ta lúc ăn cơm trước kia đúng không? Sao anh ta lại ở đây?” Tô Như ngẫm nghĩ, “Anh ta quen em sao?”

Đổng Vi đáp một tiếng, sắc mặt mệt mỏi, nhìn cảnh vật bên ngoài không ngừng lui dần về phía sau, “Đúng vậy, có quen biết.”

Anh ấy là người cô từng yêu.

Lúc Đinh Phi Vũ tìm thấy Thịnh Kình Việt, nhìn chiếc xe đua bốc khói mà lòng đau như cắt. Khi ánh mắt rơi trên người đàn ông đang đứng dưới mưa thì bèn nuốt tất cả lời định nói vào lại trong miệng.

Anh bước đến, đưa ô che trên đầu Thịnh Kình Việt, nhẹ giọng nói: “Phải trở về rồi.”

***

Đổng Vi không về nước ngay, sau khi ký hợp đồng toàn cầu với cuộc thi Người mẫu ưu tú Thế giới thì cô nhận được lời mời từ tạp chí VOGUE bản nước Anh.

“VOGUE” là một trong những thương hiệu tạp chí quan trọng nhất trên thế giới, được công nhận là tạp chí thời trang hàng đầu, cho dù chỉ làm người mẫu trang bìa bên trong cũng đủ làm khiến người ta kinh ngạc vui mừng rồi.

Tạp chí có các nhiếp ảnh gia đẳng cấp thế giới, sau khi bọn họ nhìn thấy Đổng Vi, mắt họ liền sáng lên, nguồn cảm hứng tràn trề tuôn trào, chụp được rất nhiều bức ảnh.

Cuối cùng VOGUE chọn ra một trong số những bức ảnh chụp được đăng lên Instagram.

Trong ảnh, Đổng Vi mặc một bộ âu phục màu đen, phần cổ áo hơi hở, làn da trắng nõn mềm mại cùng với bộ âu phục cứng cáp màu đen tạo thành một sự đối lập mãnh liệt, đôi mắt khẽ rũ, nửa đầu cúi xuống thể hiện sự bất khuất và sục sôi.

Bức ảnh được đăng lên chưa bao lâu đã có vô số người like và bình luận.

[Người mẫu Trung Quốc mà VOGUE chọn lần này xinh đẹp quá]

[Vừa đẹp vừa khí phách, soái!]

[Đẹp lắm, rất mạnh mẽ, người mẫu này là siêu mẫu hạng 22 trong top50 đấy sao?]

[Cảm giác rất có tiềm năng, cố lên!]

VOGUE đánh giá như sau: Người mẫu đến từ châu Á, trời sinh tính cách yêu thích tự do, vô cùng cố gắng, cho dù nhiều yêu cầu của nhiếp ảnh gia có vượt qua tiêu chuẩn người mẫu bình thường, nhưng cô ấy vẫn vô cùng cố gắng phối hợp.

Tuy rằng ảnh đã chụp xong, nhưng quả thật Đổng Vi rất mệt.

Ngày hôm sau Tô Như đưa Đổng Vi về nước liền cho cô nghỉ một tuần.

“Chị đã gửi cho em phần thưởng của cuộc thi lần này rồi, không chỉ của bên phía tổ chức, mà phần thưởng công ty có lẽ cũng đã đến tài khoản của em.” Tô Như mỉm cười, Đổng Vi xem như đã bước một chân vào hàng ngũ siêu mẫu. Đợi sau này đi thêm vài show nữa là sẽ ổn định vị trí của mình.

Đây là người mẫu trở thành siêu mẫu nhanh nhất mà cô từng dẫn dắt.

Bất kể đối với Nhược Hoa, hay là bản thân Tô Như, thì đây đều là một sự vinh quang.

“Vâng, cảm ơn chị Như nhé.” Đổng Vi mỉm cười, nghĩ đến việc sắp gặp Hồ Vân Linh, cô không khỏi nóng lòng muốn gặp bà.

“Ừ, nhân khoảng thời gian này nghỉ ngơi cho tốt.”

Tô Như vừa đi, Đổng Vi liền chạy về ký túc xá tìm Hồ Vân Linh.

“Mẹ ơi, con về rồi này.” Cô sà vào lòng mẹ như chú chim mệt mỏi bay về tổ.

Hồ Vân Linh thiếu chút nữa ngã dúi, cười mắng: “Cứ giống như viên đạn pháo nhỏ, suýt chút nữa tông ngã mẹ rồi.”

“Nhớ mẹ mà.” Đổng Vi cọ cọ vào vai của Hồ Vân Linh như chú chó con, mang theo sự nhớ nhung vô bờ bến.

“Được rồi, lớn vậy rồi mà không biết xấu hổ. Thế cuộc thi lần này thế nào? Giành được quán quân chưa?”

“Quán quân? Mẹ à, mẹ có biết lấy được chức quán quân khó đến mức nào không?” Đổng Vi rúc vào lòng Hồ Vân Linh không muốn xuống, bà hết cách, hai mẹ con cứ thế dắt nhau về nhà.

“Hử? Thế rồi đạt được hạng bao nhiêu?”

“Hạng ba ạ.”

“Ừm, cũng khá rồi, mau xuống đi, đi rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm. Nhân lúc con không ở đây, mẹ đã xem qua không ít nhà, ngày mai dẫn con đi rồi chọn một căn.”

“Mẹ vất vả rồi.”

“Mẹ thì vất vả gì chứ, con vất vả mới đúng.”

Những ngôi nhà Hồ Vân Linh xem đều rất tốt, nhưng Đổng Vi cứ cảm thấy vẫn chưa đủ. Cô muốn cho bà một ngôi nhà hoàn hảo, một ngôi nhà còn tốt hơn cả ngôi nhà kia của bà.

Hồ Vân Linh nhìn dáng vẻ cau mày của Đổng Vi, bà mở miệng nói: “Mẹ không thích nhà ở trung tâm thành phố đâu, ngày nào cũng như ở tù vậy. Nhà bên này tuy có cũ một chút, nhưng môi trường không tệ, con người cũng rất tốt.”

Hồ Vân Linh tìm nhà đều ở phía đông của Hưng Nam. Trong những ngày tìm nhà, bà đã quen với những bà mẹ ở bên này, gần đây ngày nào cũng hẹn đi dạo bộ.

Đổng Vi không đồng ý ngay mà nói: “Đi xem thêm đi, nhỡ đâu có căn nhà nào tốt hơn thì sao.”

“Vậy con đi xem đi, mẹ là mẹ thấy căn nhà này được rồi.”

Đổng Vi có chút dở khóc dở cười, “Mẹ à, mẹ muốn ở cùng với chị em của mình thì cứ nói thẳng ra đi.”

“Ừ đấy, đúng là không thể qua được mắt con.” Hồ Vân Linh sảng khoái thừa nhận.

Thực ra thì Đổng Vi càng lo lắng hơn về vấn đề an toàn, chỉ cần Đổng Thiện Kiền còn sống, trong lòng cô vẫn sẽ có chút bất an.

***

Vài ngày sau Đông Xuân Hạ mới biết tin Đổng Vi đoạt giải, cô lập tức truy sát đến ký túc của Đổng Vi, “Đổng Vi! Cái con người phụ bạc này, đoạt giải cũng không hú tớ một tiếng để tớ qua chúc mừng!”

Cô vừa nói xong liền mắt lớn trừng mắt nhỏ với Hồ Vân Linh ở trong nhà.

Hồ Vân Linh phì một tiếng rồi bật cười, dịu dàng nói: “Chào cháu, bác là mẹ của Vi Vi, cháu là Xuân Hạ đúng không? Vi Vi thường nhắc đến cháu với bác.”

“Bác gái??” Giọng nói của Xuân Hạ có sự kinh ngạc và hồ nghi.

Bốn năm đại học cô chưa từng nhìn thấy mẹ của Đổng Vi.

Hồ Vân Linh hiểu vì sao Xuân Hạ lại ngạc nhiên, mặt bà ảm đạm đi một chút, sau đó liền trở lại vẻ bình thường, bà gọi Đông Xuân Hạ vào nhà.

“Vi Vi ra ngoài mua thức ăn rồi, cháu vào đây đợi nó đi.”

Đến khi Đổng Vi trở về, Đông Xuân Hạ nhất thời không biết nên nói chuyện Đổng Vi đoạt giải, hay là hỏi thăm tình hình mẹ của cô ấy.

May thay Đổng Vi thấy dáng vẻ lo lắng của cô, bèn chủ động giải thích: “Trước kia tớ và mẹ lạc nhau, sau đó đã tình cờ gặp lại nhau khi đến Kinh Hoa thi đấu.”

“Còn về cuộc thi toàn cầu...” Khuôn mặt Đổng Vi mang chút tiếc nuối, “Chỉ đạt được hạng ba.”

Đông Xuân Hạ không kìm được đi qua ôm Đổng Vi: “Cậu này...sao lại gọi là chỉ đạt được hạng ba, trận chung kết nhiều đại thần như vậy, cậu đã lợi hại lắm rồi, thứ hạng của nhiều người mẫu quốc tế cũng không tốt bằng cậu đâu.”

“Tốt quá đi, tốt quá đi.”

Đông Xuân Hạ nói một hồi rồi cũng bật khóc, dọa Đổng Vi hết cả hồn: “Xuân Hạ, cậu sao vậy chứ?”

“Tớ không sao, tớ mừng cho cậu, bây giờ cậu có một tương lai tươi sáng, hơn nữa còn tìm được bác gái, Vi Vi cậu phải vui lên một chút.”

Đổng Vi bị chọc cười: “Tớ vẫn luôn vui mà, được rồi đừng khóc nữa, đúng là đồ mít ướt.”

Hồ Vân Linh nhìn Đổng Vi an ủi Đông Xuân Hạ, mặt bà mang ý cười. Cô con gái còn làm nũng trước mặt bà, thế mà lúc an ủi còn dịu dàng hơn bà nữa.

“Tớ đâu có khóc, lần này cậu có thể nghỉ ngơi một thời gian rồi đúng không?”

“Ừ.” Đổng Vi ngẫm nghĩ nói, “Có điều lần trước Trần Khải Tân có đưa cho tớ một tấm danh thiếp, hôm qua ông ấy gọi điện đến, nói đang ở Hưng Nam và thiếu một nữ thứ tư, muốn để tớ qua đó thử.”

“Trần Khải Tân? Chính là Trần Khải Tân mà tớ đang nghĩ ư?”

“Đúng vậy.” Đổng Vi có chút do dự, “Nhưng tớ không muốn đi thử lắm, dù sao thì tớ cũng không phải diễn viên chuyên nghiệp, đến lúc đó chẳng biết cái gì lại thêm phiền phức cho người ta.”

“Đi chứ! Đổng Vi, cậu đừng ngốc như vậy, cậu nhất định phải đi, cậu mà không đi thì chính là tên ngốc. Nghề người mẫu của cậu có thể làm mấy năm, nhiều nhất cũng chỉ năm sáu năm, lúc đó độ tuổi hoàng kim của cậu đã qua rồi. Nếu thử thêm nhiều thứ mới, sau này cậu muốn đổi nghề cũng không cần lo lắng không biết đổi nghề gì.” Đông Xuân Hạ khuyên Đổng Vi.

“Hơn nữa yêu cầu của họ sẽ không quá cao khi mời người mẫu như cậu tham gia đóng phim đâu. Đến lúc đó cậu chỉ ló mặt ra rồi thể hiện sự góp mặt là được rồi.”

Đổng Vi nghiền ngẫm: “Được rồi, vậy ngày mai tớ đi thử xem.”

“À, cậu làm việc bên đó như thế nào rồi.”

Xuân Hạ tùy tiện nói: “Cũng được, giờ tớ không còn là trợ lý nữa, trong tay tớ đã có một người mẫu rồi.”

Đổng Vi gật đầu, không hỏi gì thêm.

Lúc ăn cơm, Đông Xuân Hạ cứ muốn đi mua rượu để chúc mừng Đổng Vi đoạt giải. Đổng Vi và Hồ Vân Linh chỉ uống một chút, còn Đông Xuân Hạ đã ngà ngà say rồi.

“Vi Vi, cậu vừa có tiền vừa nổi tiếng, tính tình tốt lại còn xinh đẹp, cái tên chó Thịnh Kình Việt kia đúng là mù mắt, đừng sợ, gần đây chị em tia được một số anh chàng đẹp trai cho cậu, đợi lát nữa tớ sẽ đưa WeChat cho cậu.”

“Nghĩ mà tớ lại tức, Thịnh Kình Kiệt là cái thá gì, anh ta đối với cậu...”

Đông Xuân Hạ say thật rồi, vốn còn giả bộ thục nữ ngoan hiền trước mặt Hồ Vân Linh, nhưng một khi đã say thì miệng thốt ra đủ loại chửi thề.

Đổng Vi bịt miệng cô: “Cậu còn chửi bậy nữa, Cát Thâm sẽ đến đấy.”

Nói gì cũng không bằng nhắc đến Cát Thâm, Đông Xuân Hạ cuối cùng đã im miệng, cô lầm bầm lẩm bẩm nhưng vẫn có thể biết là đang chửi Thịnh Kình Việt.

Đổng Vi thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu thì thấy Hồ Vân Linh đang nhìn cô lo lắng: “Vi Vi, người đó từng làm con tổn thương sao?”

Đổng Vi như nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng bi thương của Thịnh Kình Việt ngày đó xuất hiện trong khí nóng bốc lên ngùn ngụt của thức ăn, cô ngập ngừng gật đầu rồi lại lắc đầu: “Đều qua hết cả rồi, mẹ đừng lo, không có gì đâu.”

Mắt Hồ Vân Linh cay cay, bà đã bỏ rơi Đổng Vi vì sự ích kỷ của mình, không biết con bé này đã chịu bao nhiêu khổ cực mà giờ hình thành nên cái tính hay suy nghĩ vì người khác.

“Quá khứ đã là quá khứ, nhưng mẹ lo con ấm ức trong lòng, thế bây giờ người đó đang ở đâu nào?”

“Con không biết.” Đổng Vi dùng đũa khuấy canh, tâm trạng có chút bất định, cô tùy ý hỏi: “Mẹ à...nếu một người làm sai, có nên cho anh ta cơ hội sửa đổi không?”

Hồ Vân Linh nắm tay Đổng Vi: “Vi Vi, mẹ chính là người đã phạm lỗi lầm, vấn đề này mẹ không thể cho con lời khuyên, nhưng tâm nguyện lớn nhất của mẹ chính là con được vui vẻ, chỉ cần là những việc con cảm thấy vui, bất kể làm thế nào, mẹ đều ủng hộ con.”

Không biết Đổng Vi đang nghĩ gì, cô nhẹ nhàng ừm một tiếng.

Ngày hôm sau Đổng Vi đi thử vai cho bộ phim của Trần Khải Tân.

Bộ phim Trần Khải Tân quay lần này có tên là “Light and Shadow”, là phim điện ảnh, nói về câu chuyện của một nhóm nhân vật nhỏ, không có nhân vật chính tuyệt đối, mạch câu chuyện cũng không đơn lẻ, nhưng thể hiện cùng một chủ đề: Mỗi người đều có hai mặt chính và tà, cũng chính vì tồn tại ánh sáng nên mới có bóng tối.

Đổng Vi thử vai nữ thứ tư của bộ phim này, cảnh tương đối ít, về cơ bản nếu cô là người mới, chỉ hai tuần là có thể quay xong.

Sau khi Tô Như biết cũng đồng ý để Đổng Vi đi thử. Bởi vì cuối cùng Đổng Vi vẫn không nỡ để Đông Xuân Hạ làm trợ lý của cô, nên Tô Như còn gửi một trợ lý mới cho cô.

Tiểu Ninh đi theo Đổng Vi đến nơi đoàn kịch thử vai, cô nhỏ tiếng nói: “Chị Vi Vi, đoàn phim lớn thì khác, chỗ quay phim đều bị paparazzi vây quanh.”

“Em thấy paparazzi ở đâu?” Đổng Vi thực sự cảm thấy mọi thứ rất bình thường, không biết Tiểu Ninh nhìn thấy ở đâu.

Tiểu Ninh chỉ chỉ: “Trong chiếc xe bên kia nhất định có camera, còn có trong chiếc xe đằng kia, cả trong tiệm đằng kia cũng có. Chị Vi Vi, trước đây em chuyên về làm trợ lý cho nghệ sĩ, vì vậy khá am hiểu về những thứ này.”

“Vậy chúng ta nhanh vào đi.” Đổng Vi nhớ đến chuyện bị người ta chặn đứng ở Hoa Kinh lần đó, nếu không phải nhờ thế lực của Tang Dụ ở Hoa Kinh, thì có lẽ sự việc ngày hôm đó đã bị mọi người biết.

Trái tim Đổng Vi khẽ thắt lại, rồi nhanh chóng đi vào cùng Tiểu Ninh.

Mặc dù cô đi rất nhanh, nhưng vẫn bị chụp lại được.

Đám paparazzi đó ngồi xổm trước đoàn phim lâu như vậy mà không thấy ai ra ngoài, lần này khó khăn lắm mới thấy một người, liền lập tức chụp tách tách vài tấm ảnh rồi đăng lên Weibo.

[Nhanh nhanh xem giải trí: Ảnh hậu Trần Tịch Dao bị nghi ngờ tham gia bộ phim “Light and shadow” của Trần Khải Tân, những cuộc cãi vã ngày trước rành rành trước mắt.]

Đi kèm là bức ảnh Đổng Vi đeo khẩu trang nhanh chóng rời đi, căn bản không thể nhìn rõ là ai, nhưng vì lưu lượng mà tài khoản doanh tiêu* biên soạn ra là Trần Tịch Dao.

* 营销号: Sử dụng tài khoản trên mạng xã hội để quảng cáo, kinh doanh hoặc để chỉ những người rò rỉ thông tin liên quan đến giới giải trí.

Trần Tịch Dao được Trần Khải Tân nâng đỡ, về sau lại trở mặt ầm ĩ với Trần Khải Tân. Fans của Trần Tịch Dao có thể nhận ra đây không phải là cô ấy, còn có một người nữa có thể, đó chính là Thịnh Kình Việt.

Khi nhìn thấy tin Weibo đó, anh đang chuẩn bị cho câu lạc bộ cùng với Đinh Phi Vũ.

Thịnh Kình Việt đứng đó, trái tim và linh hồn anh đều đã bị bóng lưng đó hút mất.

Đinh Phi Vũ đang để người chuyển xe đua vào trong, anh quay đầu liền nhìn thấy dáng vẻ của Thịnh Kình Việt, tim đập thịch một tiếng, dáng vẻ này của Thịnh Kình Việt giống y cái ngày ở Luân Đôn.

Anh nghĩ trạng thái hiện giờ của Thịnh Kình Việt thật sự không tốt, anh đành chịu đi qua nói: “Cậu thích cô ấy thì theo đuổi  đi, có ở đây đau lòng hơn nữa thì cô ấy cũng không thấy.”

“Cô ấy không muốn.” Đầu ngón tay của Thịnh Kình Việt nhẹ nhàng vuốt v e tấm ảnh, với tất cả sự dịu dàng.

“Cô ấy không muốn ở bên cậu không có nghĩa là cô ấy không cho phép cậu theo đuổi. Cậu ngay cả theo đuổi còn không chịu, vậy làm sao cô ấy đồng ý với cậu, cậu nghĩ gì vậy?”

“Tôi theo đuổi rồi...”

“Cậu theo đuổi thế nào?”

Thịnh Kình Việt nhớ đến lúc trước anh bị Tô Khiết nói cách theo đuổi người ta của anh rất quê mùa thì á khẩu, sau đó bèn cất điện thoại, nghiêm túc nhìn Đinh Phi Vũ: “Tôi muốn xin nghỉ, đợi tôi trở lại nhất định sẽ chăm lo cho câu lạc bộ.”

“Bây giờ câu lạc bộ rất bận rộn, cậu lại xin nghỉ? Vậy chẳng phải tôi sẽ bận chết sao?” Đinh Phi Vũ có chút khổ não, nhưng vì thấy dáng vẻ này của Thịnh Kình Việt, nên anh dùng nắm đấm gõ vào ngực của Thịnh Kình Việt: “Thôi được rồi, đợi cậu trở về, tôi phải nghiền nát cậu.”

***

Nữ thứ tư trong “Light and shadow” là một người nhìn rất tàn nhẫn, làm thợ gội đầu trong một salon tóc nhỏ. Vì ngoại hình xinh đẹp, vì vậy hay có người nói xấu sau lưng nên nữ thứ tư thì thường mắng người ở đầu ngõ.

Chồng của nữ thứ tư là công nhân khuân vác gạch công trường, tính tình thật thà an phận.

Trong gia đình tưởng như nữ mạnh nam yếu, nhưng thực tế nữ thứ tư tràn ngập tình yêu thương đối với tất cả, còn chồng của cô ta thì lạnh nhạt như đá, nhưng bọn họ sống quả là rất hạnh phúc.

Đổng Vi không hề có kỹ năng diễn xuất, nhưng sức ép của vai diễn này nằm ở việc chửi mắng ở đầu ngõ, cái này đối với Đổng Vi chỉ cần nhớ lại dì Vương đứng ở đầu ngõ mắng người lúc còn nhỏ là được, còn chỗ thể hiện sự lương thiện, chỉ cần Trần Khải Tân tìm được góc quay tốt là có thể quay rồi.

Vì vậy không quá khó với Đổng Vi, vì lẽ đó cô còn được Trần Khải Tân khen một câu có thiên phú.

Đổng Vi cũng chỉ có thể cười nhạt không nói gì.

Chỉ có điều chỗ khó nhất lại xuất hiện trên người nam diễn viên đóng chung với cô. Kỹ năng diễn xuất của nam diễn viên tốt hơn Đổng Vi, nhưng hình thể của anh ta lại không được.

Một công nhân khuân vác, trắng có thể bôi kem, nhưng cảm giác cơ bắp lại không thể nào thể hiện ra được.

Tâm trạng của Trần Khải Tân không quá tốt, nam diễn viên này do bên đầu tư nhét vào. Lúc đó Trần Khải Tân đã nói anh ta không phù hợp, nhưng bên đầu tư chỉ nói một câu là tìm thế thân. Tuy nhiên thế thân  thì tìm một lượt trong diễn viên quần chúng rồi mà vẫn không tìm ra người phù hợp với yêu cầu của ông.

Cảnh quay của Đổng Vi cũng vì thế mà bị trì hoãn, cô bèn dứt khoát về nhà bàn bạc với Hồ Vân Linh, cuối cùng vẫn mua căn nhà ở phía Đông.

Căn nhà bọn họ thuê ở khu nhà cũ, bên ngoài khu nhà là một cây ngô đồng to lớn, cây thường xuân xanh um tươi tốt bò trên tường, khi nhìn vọng ra ngoài cửa sổ là có thể ngắm mặt trời mọc, mang theo sự sống mạnh mẽ, thoát ra khỏi bóng đêm tăm tối.

Ngay vào giây phút đầu tiên nhìn thấy, Đổng Vi đã thích, vì vậy cô bèn mua căn nhà này.

Chỉ có điều căn nhà có chút ẩm thấp, cô chuẩn bị sơn lại một lớp vôi trắng cho căn nhà. Sau khi mua nguyên liệu về, cô liền nhận được cuộc điện thoại hết sức vui mừng của đạo diễn, nói là đã tìm được người đóng thế.

Thực ra trong diễn viên quần chúng có người đã từng làm việc trên công trường xây dựng, nhưng dù sao cũng là quay phim, cần phải mỹ hóa một chút. Vì vậy Trần Khải Tân cũng chẳng tìm mấy người đó, nhưng người hôm nay lại khiến ông hài lòng lạ thường.

Vì nam thứ tư không thể đổi, nếu không thì ông cũng muốn thay quách đi.

“Đường nét cơ bắp của cậu tập khá đấy, tập như nào vậy?”

“Ngày nào cũng tập là được.” Giọng nói của chàng trai có chút trầm khàn.

Đổng Vi nghe được giọng nói đó, không kìm được dừng bước.

Phó đạo diễn phía bên đó còn khen anh, “Tôi nói cậu biết nhé, đạo diễn nhìn trúng cậu rồi, nói không chừng bộ phim sau sẽ để cho cậu diễn vai lộ mặt đấy. Nhưng cậu cũng không cần lúng túng, chúng tôi lấy vài cảnh quay, sau đó còn có thể cần cậu chuyển vài viên gạch.”

Trần Khải Tân thấy Đổng Vi nhìn lại thì nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì.” Lúc Đổng Vi đi vào, phó đạo diễn vừa hay nói một câu: “Cậu cứ coi như mình là người mẫu là được.”

Thịnh Kình Việt gật đầu, sau đó liền thấy Đổng Vi đi từ bên ngoài vào, ánh mắt lập tức rơi trên người cô.

Mang theo sự nhớ nhung và mong ngóng.

Đổng Vi cắn môi, dời mắt đi, không biết sự kiên trì của Thịnh Kình Việt đến từ đâu, không ngờ anh đuổi theo cô đến tận đây.

Phó đạo diễn thấy Đổng Vi và đạo diễn đi đến, bèn mở miệng nói: “Cậu nhóc này lên hình nhất định rất đẹp, đến lúc thoa một lớp dầu lên cơ bắp của cậu ta. Chậc chậc, lúc đó không biết có bao nhiêu cô gái sẽ phải thét lên nữa.”

Phó đạo diễn nói xong không ít người cười phá lên, Đổng Vi cũng bị thu hút, nhìn chăm chú vào cơ bắp của Thịnh Kình Việt.

Cơ bắp trên người anh không hề khoa trương, đường nét săn chắc, hình thể cân đối, làn da trắng lạnh sẽ được bôi một lớp màu lúa mạch, dưới ánh nắng mặt trời, mồ hôi từ từ chảy dọc theo đường cong cơ bắp, vừa quyến rũ vừa gợi cảm.

Quả thật là một thân hình tuyệt đẹp.

Sau khi Đổng Vi quan sát xong, cô ngẩng đầu lên thì thấy Thịnh Kình Việt hơi quay đầu, trên gương mặt nghiêng thanh cao và ngạo nghễ phủ một lớp đỏ hồng, yết hầu lồi lên khẽ cuộn.

Khuôn mặt Đổng Vi bỗng nhiên đỏ lên, hàng mi khẽ run.

“Đạo diễn, khi nào thì bắt đầu quay vậy?”

“Quay bây giờ luôn.” Đạo diễn vừa nói, phó đạo diễn liền vỗ vào lưng của Thịnh Kình Việt, “Đi nào, thêm chút màu sắc cho cậu thôi.”

Cơ bắp trên người Thịnh Kình Việt bị vỗ đến run rẩy.

Anh nhíu mày, lộ ra một tia ẩn nhẫn.

Nhìn thấy dáng vẻ bị dày vò của Thịnh Kình Việt, mày mắt Đổng Vi cong cong, nhếch môi, trong lòng rất vui vẻ.

Đáng đời, ai bảo anh ta đến đoàn làm phim làm gì chứ.

Mặc dù Thịnh Kình Việt không quen với việc khoe dáng trước ống kính, nhưng hiện tại đây là trách nhiệm công việc của anh, nếu đã nhận, anh sẽ cố gắng làm tốt.

Nhưng cơ bắp của anh quá cứng ngắc rồi.

Trần Khải Tân muốn thể hiện thân hình đẹp, nhưng cơ bắp của Thịnh Kình Việt căng quá mức, khiến cho ông không nhịn được nói: “Cơ bắp của cậu căng thế làm cái gì? Lúc cậu nói chuyện với vợ sẽ như thế sao? Nếu không biết còn tưởng cậu muốn bạo hành gia đình đấy.”

Thịnh Kình Việt mặt than yên lặng chịu giáo huấn.

Đổng Vi vừa ngồi bắt chéo chân, vừa uống nước ô mai mà Tiểu Ninh mua.

Cô nghiêng đầu, nheo mắt xem kịch hay, nụ cười lộ ra bên khóe miệng khiến cô trông như một con hồ ly giảo hoạt.

Thịnh Kình Việt khẽ liếc cô, hô hấp không kìm được đình trệ, lời của đạo diễn anh chẳng nghe lọt tai nữa.

Phó đạo diễn nhìn tiến độ chững lại, bèn chạy đến bên đạo diễn nói: “Đây là người mới, có lẽ còn chưa quen, hay là chúng ta để Đổng Vi quay cùng với cậu ta?”

Hai người đều là người mới, nhưng diễn với nhau không chừng cơ bắp của người này sẽ thả lỏng.

Trần Khải Tân đồng ý.

Cô gái cũng không ngượng nghịu nữa, cô mang theo hơi thở vừa chua vừa ngọt đến trước mặt Thịnh Kình Việt, trong đôi mắt hiện lên sự xảo quyệt: “Tôi dạy anh.”

Đầu ngón tay trắng nõn của Đổng Vi đặt lên bả vai của Thịnh Kình Việt: “Ở đây cần phải thả lỏng, đừng nhún vai, đúng rồi...cơ bắp thả lỏng từ từ.”

Rõ ràng là để cho anh bớt gồng cứng, nhưng Thịnh Kình Việt lại cảm thấy những nơi mà ngón tay cô ngao du qua đều nóng rực lửa, giống như thiêu đốt cả người anh.

Nơi vốn cần phải thả lỏng thì lại càng căng hơn.

Căng đến phát đau.

Thịnh Kình Việt ghét cô chạm vào anh, vậy thì cô sẽ cứ chạm đấy, cô cố ý muốn khiến cho anh xấu mặt.

Đổng Vi chờ Thịnh Kình Việt gạt tay cô ra, chạy ra ngoài nôn mửa, kết quả chẳng ngờ mồ hôi trên người anh càng chảy càng nhiều, làm ướt cả đầu ngón tay cô, trượt xuống phía dưới.

Thịnh Kình Việt đột nhiên nắm chặt tay cô, lòng bàn tay anh rất nóng, nóng đến nỗi khiến cô co rúm lại.

Giọng người đàn ông trầm khàn: “Đừng ở đây.”

Đổng Vi: “??”

Đừng ở đây là có ý gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK