Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên trời một vầng trăng sáng, chiếu rọi xuống một mảng thảm đạm của thế gian.

Tố Dĩ nâng đèn lồng trong tay lên cao hơn chiếu sáng, một thái giám cao gầy đang ở trên tường đóng bàn thờ gỗ, cây búa bọc da trâu đóng lên cây đinh sắt, tiếng cộp cộp vang lên trong màn đêm tĩnh lặng khiến da đầu run lên.

Nhóm họ có năm người, bốn người là thái giám. Có đại nội Nhị tổng quản và chưởng sự, cũng có vài thái giám tam đẳng ở phía bắc đảm nhiệm công việc tay chân dơ bẩn. Cửa cung đã đóng mà còn có thể gom được ngần này đã rất khó rồi, vào những lúc như thế này luôn có vài chuyện sẽ phát sinh, hơn nữa bình thường đều không phải là chuyện tốt gì.

Bàn thờ được đóng xong, Trường Mãn Thọ đưa mắt với Tố Dĩ. Tố Dĩ vội cắm đèn lồng vào trong mắt tường, mở cái làn trúc lấy nến và nhang ra đốt, sau đó chờ bọn thái giám bái lạy xong rồi nàng lại hành lễ. Cúng tế người chết, không khỏi phải đưa vòng vo. Thời gian hiện tại không cho phép đốt quần áo thì đốt tiền tự cắt vậy, là tiền âm phủ lấy một loại giấy thô cắt thành hình vuông, hai mặt dát màu vàng bạc, tục xưng là “Tiền mãi lộ”. Ném vào trong lửa, tiền giấy cháy xoắn lại, sàn sạt tựa như tiếng xúc băng mùa đông.

Ánh lửa nhảy nhót trên gương mặt ngơ ngác của mấy gã thái giám, Nhị tổng quản cầm hồ lô rượu lên miệng tu, rồi phun mạnh lên miệng giếng, lớn tiếng tằng hắng như để tăng thêm can đảm, “Động thủ!”

Vớt xác có riêng hẳn một cái móc sắt lớn, trong cung người chết là chuyện thường tình, từng trải lâu rồi thì quả thực đã quen cửa quen nẻo. Nhóm Tô Lạp* của Bắc Ngũ Sở** xắn tay áo ra trận, xuyên sợi dây thừng qua lỗ móc câu rồi thắt nút lại, cắm cọc gỗ hai bên trái phải thành giếng thành một giàn khung, thế này là đầy đủ rồi.

* Tô Lạp: cơ quan cần vụ trong cung điện đời Thanh

** Bắc Ngũ Sở: Càn Đông Ngũ Sở;  do 5 tòa kiến trúc cấu thành, theo thứ tự từ tây qua đông lần lượt là: đầu sở, nhị sở, tam sở, tứ sở và ngũ sở. Nằm tại phía đông cung điện, phía bắc Thiên Anh Môn, gần sát phía tây ngự hoa viên. Bởi vì vị trí của nó nằm tại phía bắc Đông lục cung, nên tên gọi cũ là “Bắc Ngũ Sở”.

bắc ngũ sở

Trường Mãn Thọ dựa tường cười hắc hắc, “Tố cô cô chưa thấy qua tình cảnh này nhỉ? Trong cung có ngày nào mà không xảy ra ít chuyện, đây căn bản còn không được gọi là một chuyện đâu! Ta ấy à, mệnh khổ, là một gã ruột thẳng đuột. Lăn lộn ít năm nay, vẫn chỉ có hai bàn tay trắng.” Lão hất cằm về hướng cái giếng, “Ngài xem, loại việc khổ sai vất vả không được tạ ơn này đều xoay hết vào tay ta.”

Tố Dĩ là người của Thượng Nghi Cục, bình thường cũng không có việc gì khác, chỉ huấn luyện cho mấy tiểu cung nữ mới tiến cung, dạy họ quy củ, sau đó giao cho phủ Nội Vụ điều đến các nơi nhận chức. Lúc này trong cục đã điều hết cung nữ, còn chưa điều thêm tốp mới, lại vừa vặn là người dưới quyền nàng, đến nhận xác quả thực là không thể thoái thác rồi. Ban ngày vớt không tiện, e sẽ gây ra khủng hoảng, đành phải nhằm lúc giờ Hợi (9 – 11 giờ đêm) lúc các chủ tử nô tài đều đi ngủ mới động thủ. Nửa đêm canh ba, nói tới đã thấy sợ rồi. Bất quá nàng là Quản Đới cô cô, cho dù nóc nhà Bảo Hòa điện sập xuống cũng phải mặt không đổi sắc, càng đừng nói là tại lúc này.

(Quản Đới cô cô: nữ quan đảm nhiệm việc huấn luyện, dẫn dắt cung nữ mới)

“Người giỏi giang như cô đúng là phải làm nhiều, làm cái chuyện hành thiện tích đức này, khó tránh không bao lâu sẽ được thăng chức ấy chứ.” Trường Mãn Thọ có tiếng là tên lắm miệng, kỳ thật nàng cũng lười đối đáp với hắn. Chẳng qua ngại mặt mũi, qua loa cũng phải ừ hử cho có lệ.

Lão ngược lại càng tăng hứng khởi, lan man liên miên tán đến chuyện xích mích với Đại tổng quản Vinh Thọ, cuối cùng sờ sờ mũi, “Mấy năm nay lũ bạn già dời qua dời lại, điều tới điều lui, trong cung chỉ còn sót lại hai lão già ta và Kim Nghênh Phúc mà thôi. Vạn Tuế Gia không niệm tình xưa, chúng ta phải chăm chỉ làm việc, còn phải cúi đầu vâng vâng dạ dạ với bọn tiểu bối kia.”

Tố Dĩ nhíu mày một cái, “Công công lời này nói ở trước mặt ta, ta nghe, nghe rồi liền quên.”

Trường Mãn Thọ liếc nhìn nàng một cái, “Ta biết cô kín miệng mà.”

Tố Dĩ dời tầm mắt qua xem tiến triển công việc bên kia, dây thừng lắc lư lên xuống, nửa ngày vẫn không thấy tin tức. Nàng có chút sốt ruột, “Không phải đã nổi lên sao, sao vẫn không mời lên được?”

Trường Mãn Thọ ờ một tiếng, “Đó còn phải xem cô ta có nguyện ý lên hay không, con gái nhà lành ưa sĩ diện, tìm ba ngày mới được, tám phần đã biến dạng, không có cách nào gặp người rồi.”

Tố Dĩ nhìn cây cọc gỗ bắc ngang thành giếng, “Cái đó dùng để làm gì?”

Trường Mãn Thọ nghiêng mắt nhìn, ngâm dài giọng nói, “Cái kia ấy à… mới ra khỏi miệng giếng âm khí nặng, không nên trực tiếp dùng tay, phải dùng giá trụ hai bên phát tán bớt. Bánh xe xoay lên trên, phía dưới kẹp chặt đầu. Xoay từng chút từng chút, không phải toàn bộ đều đi ra sao! Tục ngữ nói chết chìm dần dần, người mới tắt thở, độ nặng kia không phải một chút đâu. Nhất là loại chết đuối này, đầy một bụng nước, người muốn nâng lên, không có bốn người thì không được. Miệng giếng thì nhỏ, dùng tay không kéo, ai có nổi khí lực đó!”

Đang nói, một tên thái giám đứng đợi bên cạnh giếng khom cái lưng lại như mèo đi qua đáp, “Thỉnh sư phụ chỉ bảo, miệng giếng quá chật, đến được thắt lưng đã mắc kẹt, không ra được ạ.”

Trường Mãn Thọ dừng lại, ui chao một tiếng, “Đây không phải là giống như hải sâm, người phình to ra rồi chứ!”

Tố Dĩ ngoảnh đầu nhìn nhìn, thái giám ghì chặt bánh xe rung rinh, dây thừng căng ra thẳng tắp, có lẽ đã móc được rồi, nhưng không xoay lên được. Trong cung miệng giếng đều rất nhỏ, kéo một người thẳng hướng lên có lẽ không thành vấn đề. Nhưng đã chết rồi, tứ chi không chừng đã thành cái hình dáng bốn cong tám vẹo gì rồi, đã vậy còn sưng phù, muốn trôi chảy ra ngoài đoán chừng là rất gian nan.

Nàng lại liếc mắt nhìn Trường Mãn Thọ một cái, nơi này lão lớn nhất, bèn chờ lão ra quyết định. Trường Mãn Thọ suy nghĩ một chút, vỗ đùi nói, “Tháo dỡ giếng ra, đưa người lên quan trọng hơn. Xong chuyện này sáng mai quay về phủ Tông Nhân, giao nộp nhiệm vụ mọi người mới thoải mái được. Có điều cô cô vẫn chưa thể bớt lo, quay về thể nào cũng bị Thận Hình Tư vặn hỏi. Suy cho cùng cũng là thuộc hạ của cô gặp chuyện, phủ Nội Vụ e sẽ bắt người làm bè.” Vừa xắn tay áo dỡ gạch, vừa tranh thủ nói, “Trước mắt chưởng sự chính là ta đồng hương của ta, nếu cô cô ngại phiền toái, chuẩn bị hơn vài lượng bạc tiền rượu trà, ta thay cô đi một chuyến coi như xong.”

Đám thái giám già đều nghèo cùng cực, chỗ nào có thể moi tiền là không bỏ sót. Nếu đã tuyệt hậu rồi, làm người cũng chẳng cần mục tiêu. Đều nói thái giám là chúa gian xảo, xấu hay không trong lòng nàng biết là được, trên mặt còn phải giả vờ khách sáo, “Cám ơn ngài quá, tự ta cũng đang băn khoăn đến việc này đây. Dạo này thời vận không tốt, chuyện phiền toái lại một chuyện tiếp một chuyện. Có điều ta cũng ngẫm nghĩ rồi, ta cây ngay không sợ chết đứng, nếu sai người đi cửa sau, đó chẳng phải rõ ràng là đuối lý sao!”

Cặp mắt ti hí trên khuôn mặt trắng mập của Trường Mãn Thọ liếc xéo một cái, “Hoàng cung cũng không phải là nơi ‘có lý là đi được khắp thiên hạ’, oan uổng chịu cái thiệt này, cô có dám nói bọn họ sẽ không chiếm lý không? Kỳ thật có sai là sai ở chỗ không tính toán trước, thế đạo này, có tiền có bạc mới nói chuyện…” lão dò xét nàng, dưới ánh đèn lồng lộ ra gương mặt trái xoan xinh đẹp, làn da kia, trông cứ như bấm một cái là sẽ tiết ra nước vậy. Nhìn kỹ, kỳ thật dung mạo cũng có điểm giống Thái hậu ở Sướng Xuân Viên. Thái giám cũng là người, cũng yêu mỹ nhân, trông thấy cung nữ nào mặt mũi chỉnh tề mà không muốn bày tỏ chút thân cận. Nói chuyện cùng đám tiểu nha đầu thì dễ dàng, lợi hại mới chính là những cô cô này, tiến cung đã lâu, sống sóng yên bể lặng, cũng không muốn cầu cạnh ai. Khó khăn mới tóm được một cơ hội, không tìm cách tiếp cận thì thật đáng tiếc.

“Ngài đừng cho là ta tham chút bạc kia của ngài, chạy việc cho ngài là ta tự nguyện. Trước kia không có giao tình gì, ta giúp ngài một lần, ngày sau dễ nói chuyện thôi!” lão cười nói, “Ngài cũng biết mấy chuyện ở phủ Nội Vụ rồi đó, dân chúng bên ngoài có câu ngạn ngữ, ‘thụ ải tường tân họa bất cổ, người nọ ắt hẳn là người phủ Nội Vụ’ *. Tay không bẩn, lấy bạc đâu mà bày cảnh phô trương, ngài nói có phải không?”

* thụ ải tường tân họa bất cổ: cây cảnh vừa mới được dời đến, tường vừa được dựng lên, tranh treo cũng toàn là tác phẩm mới; thử nhân tất thị nội vụ phủ: người này ắt hẳn là nhà giàu mới nổi lăn lộn từ trong phủ Nội vụ rồi.

thụ ải tường tân họa bất cổ, thử nhân tất thị nội vụ phủ: ý nói châm chọc người một đêm chợt giàu lên, trong bụng không có bao nhiêu mực, lại học đòi văn vẻ.

Tố Dĩ quả thật không nhịn được nữa, tình hình trước mắt như này, ai có tâm tư cùng lão tán dóc chuyện tào lao đó chứ! Thận Hình Tư mà có hỏi, nàng thành thật đáp là được. Nàng ở Thượng Nghi Cục nhiều năm như vậy, không nói có thể diện, lăn lộn một người quen mặt nói chung cũng có thể đấy, quả thật không cần lão phải hảo tâm như vậy.

“Không sai biệt lắm!” Nàng chỉ đông đánh tây, “Đoán chừng lúc này có thể lên được rồi, Công công, chúng ta đi qua thôi!”

Trường Mãn Thọ mải lo nói chuyện với nàng, quên béng công việc đầu kia. Liếc mắt thấy miệng giếng đã được dỡ bằng với mặt đất rồi, lão xắn tay áo tiến lên, trong giếng tối om không nhìn rõ, thế nhưng mùi thì thật sự không dễ ngửi lắm. lão khoát tay áo, “Kéo lên!”

Bánh xe xoay kẽo kẹt, dây thừng nhấc lên từng tấc. Tố Dĩ đứng cạnh, nói không sợ là giả, nhưng nàng đã được cha mẹ người ta nhờ vả, nhận thi trở về chôn cất! Nhắc tới việc vớt xác rõ thật là biến đổi bất ngờ, người chết có linh tính, cô ta làm khó dễ, mặc kệ anh có bao nhiêu thần thông cũng không thỉnh lên được. Vừa kéo được phân nửa, không biết hỏng hóc chỗ nào, thái giám kéo bánh xe nói lại bị kẹt rồi.

Trường Mãn Thọ cũng có chút chột dạ, lão lại nhìn xuống lần nữa, đã nhìn thấy màu xanh của chiếc áo khoác cô cung nữ kia mặc rồi, chỉ còn cách miệng giếng ba bốn thước, sững sờ bất động. Lão lùi lại vài bước đưa hồ lô rượu cho Tố Dĩ, “Có chút tà tính, nhấp vài ngụm cho tăng thêm can đảm.”

Tố Dĩ nhấp một hớp rồi trả lại, hồ lô được truyền một lượt, Trường Mãn Thọ dốc cạn xong, ló đầu xuống nói, “Cô nương, cha mẹ cô ở ngoài cung đợi đã ba ngày rồi, nhanh đi lên thôi, chớ để họ tưởng nhớ.”

Lần này quả thực có công hiệu, thử xoay bánh xe một cái, quả nhiên nhẹ hơn lúc đầu rất nhiều.

Rốt cục đưa được người ra khỏi miệng giếng, hai người Tô Lạp vội lấy hỉ nâng lên trên. Hì hục gắng sức một hồi, thi thể nặng trịch ngã trên thành giếng, nằm đấy, thân hình phình to chừng gấp đôi, không nhìn ra được hình dáng gì.

Trường Mãn Thọ lia mắt liếc nhìn nàng một cái, “Tố cô cô, nhìn xem thử có phải thuộc hạ của cô không. Đừng sợ, chúng ta một thân quang minh chính đại mà.”

Tố Dĩ biết lão là nói cho người chết nghe, khom người nói, “Công công nói phải.”

Hai Tô Lạp bắt đầu lật thi thể lên, Tố Dĩ nương theo ánh đèn lồng nhìn, lập tức sợ toát mồ hôi lạnh đầy người. Rõ ràng đầu lớn như cái đấu, khí tráng như trâu. Đầu tóc rũ rượi, da thịt như cái phao bị thổi khí, phồng lên đến không còn hình người. Muốn nhận thức ngũ quan là không thể, cũng may cửa tai cung nữ kia có một nốt ruồi, dựa vào đó là có thể khẳng định đây đích thị là cô ta.

Nàng gật gật đầu, “Thỉnh Công công quay về phủ Tông Nhân, không sai, đúng là cô ấy. Ngày mai ta sẽ xin thẻ bài ra cổng Trinh Thuận Môn, báo cho anh trai cô ấy đến thành tây nhận người.” Nàng không dám liếc mắt nhìn nữa, từ trong vạt áo lấy ra hai thỏi bạc giao cho Trường Mãn Thọ, nhún gối hành phúc lễ một cái, nói: “Công công sai người giúp ta chu toàn, tốt xấu gì tìm nơi chó hoang không mò tới được.”

Trường Mãn Thọ có phần bất ngờ, vị cô cô này không chịu bỏ tiền túi mua chỗ lợi cho mình, ngược lại nguyện ý bỏ tiền uổng phí chuẩn bị thay hạ nhân. Lão giơ ngón cái lên, “Cô cô thật trượng nghĩa, khó trách người bên dưới đều phục ngài! Dựa vào mỗi điểm này, ta cũng muốn thu xếp thay ngài rồi. Ngài yên tâm, vạn sự ôm trên người ta, không xảy ra sự cố.”

Tố Dĩ lui về sau hai bước hơi cong thắt lưng, “Đa tạ Công công. Lúc này không còn gì ta liền quay về trước, công công có gì phân phó, ngày mai sai người tới Thượng Nghi cục tìm ta.”

Trường Mãn Thọ nói được, nhìn nàng bước ra khỏi cổng hông mới trở lại sai sử Tô Lạp, kêu lấy chiếu gói xác lại cả đêm đưa đến nghĩa trang thành tây. Chia một thỏi bạc cho Tô Lạp, còn dư lại ném cho đồ đệ lão.

Đồ đệ lão trước khi tiến cung là người Hán họ Trương, nhũ danh là Nhị Xú, lão chê cái tên kia chả có mặt mũi gì bèn đổi lại cho gã, bây giờ gọi là Trương Lai Thuận. Trương Lai Thuận ở bên cạnh lão đã gần mười hai năm, cũng luyện được một đôi mắt “hoả nhãn kim tinh”. Vừa hầu hạ lão quay về phòng vừa lẩm bẩm cân nhắc, “Con thấy vị Tố cô cô kia trông giống một người.”

Trường Mãn Thọ bật cười, “Tiểu tử ngươi ánh mắt không tệ, nói thử giống ai?”

Trương Lai Thuận suy nghĩ hồi lâu, “Trước kia con từng được bái kiến hoàng thái hậu từ xa, giờ ngẫm lại, không phải Tố cô cô trông từa tựa chủ tử nương nương sao!”

Trường Mãn Thọ sờ sờ cằm, “Vận khí là thứ rất quan trọng, có đôi khi diện mạo giống người khác có thể một bước lên mây, có đôi khi sẽ gây họa. Người tốt như thế, bó chân trong Thượng Nghi Cục không gặp người ngoài, quả thực là lãng phí.”

“Sư phụ muốn làm gì mà không được?” Trương Lai Thuận nói, “Ngài trước kia luôn nóng mắt Lý Đại tổng quản, Lý Ngọc Quý kia có cái gì? Không phải là cùng Thôi Quý Tường một lòng nâng đỡ Hoàng thái hậu sao! Về sau bọ hung biến thành ve sầu, khiến hắn một bước lên trời. Trước mắt chúng ta cũng học một ít chứ nhỉ?”

Trường Mãn Thọ lườm gã một cái, chắp tay sau lưng bước đi thong thả, “Ngươi cũng không nhìn thử đương kim Vạn Tuế Gia là ai, sơ sẩy một cái là rơi đầu chứ chẳng chơi. Chuyện này phải để ta suy nghĩ kỹ đã…”

Trên tường thành cung, một con quạ đen giương cổ kêu quang quác một tiếng, thiếu chút nữa làm người ta sợ bay luôn ba hồn bảy vía. Trường Mãn Thọ nhổ nước bọt nói xui, loạng choạng bước vào trị phòng ở Nguyệt Hoa Môn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang