Hoàng đế tìm kiếm trong tiếng hoan hô vạn tuế rầm trời, liếc mắt liền thấy Tố Dĩ trong đám người quỳ xuống đất lễ bái. Hắn âm thầm nhảy cẫng, mang theo ánh mắt tán thưởng quan sát nàng. Tấm lưng hẹp hẹp, đầu cúi thấp, trong cổ áo hơi lộ ra một mảng da, dưới ánh đèn trông tinh xảo đáng yêu. Lo lắng nàng quỳ mệt người, lại không thể mất thể thống dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người, bước nhanh qua, một mặt mời chư phu nhân bình thân, một mặt xoay người lại nâng nàng, thấp giọng ngập ngừng câu, “Đã nói không cần nàng dập đầu mà.”
Tố Dĩ khóe miệng thoáng ý cười châm chọc, thanh âm lại đem nó che dấu rất khá, “Hôm nay là thọ đản của Vạn Tuế Gia, nô tỳ chúc thọ ngài, làm vậy là nên.”
Thật sự là hận, hắn ở trước mặt nàng bình thản ung dung, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy. Mười ngày không gặp, cũng chẳng thấy tỏ vẻ nôn nóng, loại cảm giác nhu tâm nhu gan kia đã sớm trôi qua chăng! Nàng dời mắt thoáng nhìn, Tuệ Tú hiện thời thật sự là như hình với bóng, ngay cả lừa trên gạt dưới đều có gan, cô nàng kia là nhân vật rất cừ. Còn có tên cẩu thái giám Vinh Thọ kia nữa, trước kia giúp đỡ Quỳnh Châu đứng bên phe Mật quý phi, coi như gã thức thời bứt ra được sớm, lần trước thanh lý cung vụ không có vạ lây tới gã. Lần này gã bệnh cũ tái phát, cùng Trường Mãn Thọ không hợp, cho nên người Trường Mãn Thọ giúp đỡ đều là kẻ địch của gã. Trước kia chính mình không nghĩ tới chuyện lôi kéo tổng quản thái giám, hiện tại xem ra hoàn toàn đúng là không biết cách tự bảo vệ mình. Bên cạnh Hoàng đế có tâm phúc mới có lợi với mình, ban hai cây sâm núi liền xua đuổi người ta, nhắc đến thật quá bạc đãi vị Nhị tổng quản kia một lòng đề bạt mình rồi.
Thế nhưng Hoàng đế… nàng nhìn hắn, đã từng ủy thác tràn đầy đều hóa thành tro bụi. Đây là một quân vương, chẳng chỉ là nam nhân của mình nàng, mà cũng là nam nhân của tất cả cung phi toàn hậu cung. Nàng trước kia tự cho mình rất cao, hiện tại xem ra bất quá chuyện cười. Thánh quyến không còn, nàng và những nữ nhân khác có gì khác biệt?
Nàng bất động thanh sắc tách khỏi cánh tay hắn, Hoàng đế không biết nàng trong một chốc mà nhiều suy nghĩ như vậy. Nhìn kỹ mặt nàng, mày dài giãn, nhìn không ra khác thường, song lại khiến hắn phát lạnh trong lòng. Hắn đoán lẽ nào là đang giận hắn, đành chịu thôi, nữ nhân đúng là lòng dạ nhỏ nhen. Hắn cũng tính toán thời gian, trong mười ngày không gặp, một nửa thời gian hắn bôn ba bên ngoài, còn dư lại năm ngày từng chuyện nối gót từng chuyện, thậm chí còn chưa ý thức được, cư nhiên đảo mắt đã tới tiết vạn thọ.
Nhiều chuyện vặt vãnh thế, khiến nàng giận sao? Hắn muốn dỗ nàng, đáng tiếc nhiều người ở đây không tiện nói chuyện, đành phải đè thấp cổ họng nói, “Tối nay ta qua chỗ nàng…”
Không đợi hắn nói xong nàng lui ra sau một bước, hạ thấp người nói, “Nô tỳ không dám, hiện thời thân mình nặng nề, hầu hạ chủ tử lực bất tòng tâm. Nô tỳ thấy Tuệ Tú cô nương không tệ, chuyện nô tỳ không hầu hạ được cô ta có thể làm thay, Vạn Tuế Gia phải đối đãi người ta cho thật tốt vào.”
Hoàng đế bị lời này của nàng khiến sững người, cho là mình nghe lầm, ngạc nhiên nhìn nàng nói, “Nàng nói bậy bạ gì đó?”
Nàng có một đôi mắt hạnh xinh đẹp, luôn luôn ấm áp, như nước vậy, nhưng bây giờ trở nên lạnh mà cứng. Lành lạnh cười nói, “Người đông ồn ào, nô tỳ có chút hồ đồ, ngự tiền thất nghi, xin Vạn Tuế Gia thứ lỗi. Nếu đã bái thọ ngài rồi, tâm ý của nô tỳ cũng đã trọn, lúc này xin phép, cáo lui trước.”
Nàng không phát tác, dao mềm cắt người, lời nói ra lại khiến hắn hoảng hốt. Loại thái độ ‘người lạ chớ tới gần’ này rất kỳ quái, trước kia chưa từng thấy qua bộ dạng này của nàng, chuyện gì thế này? Không hề đùa giỡn giống như ngày thường, là giận thật rồi. Nàng xoay người đi đến cửa điện, hắn muốn đuổi theo lại kiêng kị nhiều người nhìn, đành phải miễn cưỡng kềm chế. Trong lòng không nói được cảm giác gì, vừa tức vừa buồn, cả đời này chưa từng bị ấm ức nhường này.
Lan Thảo nâng cánh tay chủ tử, có thể cảm giác được nàng khẽ run rẩy. Lại nhìn sườn mặt nàng, bình tĩnh hệt như nước phơi dưới mái hiên trong tiết Khất Xảo*, nổi lên một lớp bề mặt nước, đã có thể nâng được kim châm. Nàng cảm thán, “Chủ tử, ngài tội gì phải thế. Ban nãy nô tỳ có nói chuyện với Hồng Nhạn Nhi, ngài cũng không phải chưa nghe mà! Còn chưa làm rõ ngọn ngành, chuyện này không thể trách Vạn Tuế Gia.”
* Vào tiết Khất Xảo (cầu khéo tay): Các cô gái thêu thùa dưới ánh trăng, sẽ thả một cây kim thêu lên mặt một chén nước, mượn sức căng bề mặt của nước nâng cho cây kim nổi lên, dưới ánh trăng chiếu xuống, xung quanh cây kim sẽ xuất hiện sóng nước, cái nào có sóng gợn nhiều nhất, sẽ thêu ra thành phẩm đẹp nhất, có lúc trên cây kim xỏ chỉ đỏ, chính là cầu xin Chức Nữ giúp cho khéo tay canh cửi.
“Ai biết Tuệ Tú có nói cho hắn hay không, nhỡ người ta vẫn bận rộn quốc sự, ta thì tính là chuyện quan trọng gì?” Nàng thẳng người nói, “Ông nội bảo ta làm Hải Đông Thanh, phải nhìn xa trông rộng, một người nam nhân, có đáng kể gì!”
Lan Thảo chỉ có thở dài, đoán là yêu càng đậm hận càng sâu đây mà! Nam nhân cùng nữ nhân đối với tình cảm không giống nhau, nam nhân đỉnh thiên lập địa lấy đại cục làm trọng, không phải là đám thiếu gia nhà giàu bình thường ở nhà sống qua ngày, dựa vào công đức của tổ tiên mà ăn mặc không lo, đầu đầy chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Hoàng đế đại khái cũng là hữu tâm vô lực, chủ tử vừa tấn vị lúc ấy đương nồng nhiệt, Vạn Tuế Gia không phải là xuống Giang Nam hai tháng sao! Có lẽ thói quen ly biệt, mười ngày này đối với ngài ấy mà nói không tính là bao, nhưng đối với nữ nhân lại là một loại thương tổn. Thứ nhất là yêu sâu, thứ hai là mang thai tâm tình càng nặng nề, cho nên chủ tử nàng ngoài miệng nói thì tiêu sái, kỳ thật trong lòng đã sớm chứa đầy mật vàng cũng nên!
Thở dài ra khỏi cửa, từ xa thấy tiểu Công gia đứng bên cạnh Phúc Hang*. Quanh lồng đèn lưu ly nhuộm chu sa, màu đỏ tươi dập dờn rải đầy đất, hắn cứ thế đứng đó giữa một mảng mông lung. Mặc Ba Đồ Lỗ khảm kiên**, giữa ngực đính một hàng ngang nút áo thập tam thái bảo bằng đồng, người không quen bó buộc, tư thế đứng cạnh vạc cũng dựa trượt xuống.
* Phúc hang: cái vạc lớn có chữ Phúc
* Ba đồ lỗ khảm kiên:
Có điều bề ngoài thật không tệ, Lan Thảo nhẹ giọng nói, “Nô tỳ nói câu không nên nói, nếu chủ tử thật sự gả cho hắn làm phúc tấn, biết đâu bây giờ cũng sẽ không khổ tâm như vầy.”
Tố Dĩ đảo mắt qua, hắn hướng về phía nàng chắp tay chào, lần trước muốn nói chuyện riêng bị nàng cự tuyệt, lần này đã rút được giáo huấn, không dám dịch bước tới. Nàng hoàn lễ, dáng vẻ hắn khó tránh khỏi có chút buồn bã, “Người khác tốt cũng là chuyện của người ta, lựa chọn giữa hai người, ta vẫn là chọn Vạn Tuế Gia. Tiểu Công gia người không xấu, chỉ là không đứng đắn. Trước mắt ta đúng là chịu ấm ức, nhưng gả cho hắn là có thể cam đoan cả đời sống thư thái sao?” Nàng lắc đầu, “Mỗi người mỗi mệnh, giờ có phiền muộn cách mấy cũng trễ rồi.”
Nói xong quay người hướng tới cửa cung, vừa quét mắt bỗng phát hiện Tuệ Tú. Bấy giờ nộ khí có phần bốc lên, không tìm cô ta gây chuyện, cô ta ngược lại có lòng giám thị mình hay sao? Đây là bức nàng làm gian phi a! Nàng cười phá lên, ngoắc tay nói, “Tuệ Tú qua đây.”
Tuệ Tú vốn muốn né tránh, chắc mẩm hai người họ gặp nhau thể nào cũng vài câu chuyện trò, nào ngờ lại không có gì xuất hiện. Trước tiên ló đầu xem thế nào, lại muốn né tránh không còn kịp rồi, sớm đã bị Tố Dĩ nhìn thấy. Nhìn thấy cũng chả sao, mình cũng chẳng có khuyết điểm gì lộ trên mặt, còn sợ cô ta ăn sống hay sao? Thu lại sắc mặt đi qua thi lễ, “Thỉnh an Lễ chủ nhân, nô tỳ đang định qua Dưỡng Tâm điện lấy áo choàng cho chủ tử, vừa khéo gặp được ngài.”
“Đúng là khéo thật.” Dưới ánh đèn môi nàng đỏ đến ngang tàng, giơ tay lên chỉ về phía tiểu Công gia, “Ngươi biết ngài ấy không? Ngài ấy là đệ đệ của Hoàng hậu chủ tử, ngươi cũng không thể ở trước mặt chủ tử gia nói lung tung. Ta thì không sao rồi, ảnh hưởng đến thể diện của Hoàng hậu nương nương lại không tốt.”
Tuệ Tú mặt đầy sửng sốt, “Tiểu chủ đừng trêu nô tỳ, nhị vị là người quen, chào hỏi là điều phải làm, nô tỳ có gì mà nói lung tung?”
“Ta biết ngươi hiểu chuyện.” nàng vẻ mặt ôn hòa kéo tay cô ta, “Đổi lại người khác chỉ sợ sớm đã nói huyên thuyên rồi. Ta vừa rồi còn nói với chủ tử, ngươi làm việc tại ngự tiền rất giỏi, mấy ngày nay chủ tử bận chuyện, toàn bộ đều do ngươi chăm sóc. Ta dò xét ý tứ chủ tử rồi, nếu ngài ấy có ý này, ta đi nói với Hoàng hậu nương nương, tấn vị phân của ngươi, tỷ muội chúng ta tiện làm bạn. Dù sao lúc trước cùng làm việc chung, so với người không liên can thì thân thiết hơn.”
Nàng nghiêm khắc nặng lời mới là bình thường, giọng điệu cổ quái như này, ngược lại khiến Tuệ Tú lau mồ hôi. Tình cảm giữa nàng và Vạn Tuế Gia có thể chứa được người khác mới lạ, giả mù sa mưa như vậy là đang thử thăm dò sao? Dụ hoặc tuy lớn, mình lại không dám nhận, vội khom người nói, “Nô tỳ hầu hạ Vạn Tuế Gia là phận sự, tiểu chủ biết đấy, cung nữ mời sủng là sẽ bị đánh chết, nô tỳ vạn lần không dám có ý niệm này.”
Tố Dĩ bĩu môi nói, “Ta chính là xuất thân cung nữ, hiện tại cũng không phải sống rất tốt đó sao! Kỳ thật ngươi không cần khiêm tốn, cung quy như vậy chỉ là bài trí bên ngoài thôi, ngươi thông minh như vậy, có thể để cái đó ngăn trở tay chân sao? Không đâu!” Nàng cười, “Nghe nói Dưỡng Tâm điện ngoài Vinh Thọ ra, ngươi nay đã là cánh tay thứ hai. Ta khi ấy thánh quyến long trọng cũng không bằng một nửa phong quang của ngươi dâu, tiểu thái giám của ngự tiền ngầm gọi ngươi là Toàn quản sự, ngươi ấy mà khó lường a!”
Tuệ Tú nếm ra tư vị, biết nàng quả nhiên là đến kiếm chuyện, càng làm ra điệu bộ kinh sợ, “Tiểu chủ nhân đừng đùa với nô tỳ, nô tỳ có mấy lá gan mấy cái mạng, dám ở ngự tiền làm càn như vậy…”
“Không phải ngươi làm càn, là Vinh Thọ quản giáo bất lực, cái chức Đại tổng quản của gã quả thật uổng công làm.” Nàng chậc chậc thở dài, “Trên đời không có tường nào gió không lọt qua được, vừa nãy cung nữ của ta gặp phải Hồng Nhạn Nhi đến tìm Nhị tổng quản, tiện thể cùng gã hàn huyên vài câu, ngươi đoán gã nói cái gì?”
Tuệ Tú cả kinh, trong lòng nhảy thình thịch, hoảng hốt cảm thấy tóc mai muốn rịn ra mồ hôi. Cố gắng ổn định tâm thần mới nói, “Nô tỳ đoán không ra, xin tiểu chủ nhân chỉ rõ.”
Tố Dĩ vỗ vỗ bụng, ngược lại không nói. Ngẩng đầu nhìn trời, sau một lúc lâu mới nói, “Hôm nay ánh trăng không tệ, ta đang nghĩ, nếu ta ngã ở trước mặt ngươi la lên một cái, ngươi nói Vạn Tuế Gia sẽ như thế nào?” Thấy cô ta sợ tới mức nghẹn họng nhìn trân trối, nàng che miệng cười phá lên, “Ta chỉ nói thế thôi, đừng tưởng là thật! Không niệm tình chúng ta từng làm chung, ta còn phải lo Hoàng tự trong bụng ta chứ! Nó là kim tôn ngọc quý, nếu biết ta lấy nó ra dựng trò, tương lai có thể hận chết ta.” Sóng mắt lại chuyển một vòng, “Đừng tần ngần nữa, chẳng phải đi lấy áo choàng cho chủ tử sao? Thấy một lát muốn dùng lại không có bây giờ, mau đi đi!”
Tuệ Tú bắp chân rút gân, lúc này muốn quay về trong điện diện kiến Hoàng hậu là không được, may mà Đại tổng quản ở Dưỡng Tâm điện, trở về cùng hắn thương nghị đối sách quan trọng hơn.
Tố Dĩ nhìn cô ta đi xa, quay sang nói với Lan Thảo, “Nhân lúc Lưu ma ma không có đây, chúng ta cũng không thể lãng phí cơ hội tốt. Ta đứng đây một chốc, ngươi đi vào tìm Trường nhị tổng quản, mời lão ra gặp mặt, cứ nói ta có chuyện muốn cùng lão thương nghị.”
Lan Thảo y lời, để Hà Bao Nhi lên dìu nàng thay, mình thì xách váy vội bước lên bậc thang.
Nơi này nguyệt đài cao, xuống đan tê (1) nhích sang bên một chút, đến chỗ che bóng người khác cơ bản sẽ không lưu ý. Nàng lùi ra sau, lưng tỳ lên nền đá cẩm thạch lạnh băng, cái khung trong đuôi én (2) chống lên cổ áo, cổ cũng có chút cương cứng.
- – nguyệt đài: đài mặt chính nhô ra phía trước, ba mặt đều có bậc thang lên xuống, có nhiều bạn edit ta còn thấy là để: đài ngắm trăng, nhưng chưa sát nghĩa nhé, vì bề mặt rộng nên có lẽ dùng để ngắm trăng hay sao á
- phụ nữ người Mãn thường tết tóc đuôi én sau cổ, muốn làm giống đuôi én thì phải có cái khung để quấn tóc xung quanh, vừa cố định vừa để tạo hình.
Đột nhiên phát hiện ý định này rất tốt, Vạn Tuế Gia là thủ thành chi quân, hắn muốn trung dung, muốn vô vi nhi trị, đã không bỏ được phồn hoa, vậy chỉ có nàng nhượng bộ. Nàng phải tìm cách rời khỏi Tử Cấm thành, Hoàng đế tiền triều từ trước đến nay có hai tốp phi tử, một nhóm tại nội thành, một nhóm ở hành cung. Nàng tình nguyện tự tiến cử đến Thừa Đức, hàng năm hắn đến tránh nóng, có thể toàn tâm toàn ý sống chung ba bốn tháng, thời gian còn lại hắn ưng lật thẻ bài của ai ưng lâm hạnh cung nữ nào, hết thảy mặc hắn cao hứng, dầu gì mắt không thấy tâm không phiền.
Vốn gặp được hắn muốn đại náo một trận, ngẫm lại làm thế quá thấp kém, biến thành hình ảnh mụ đàn bà đanh đá chua ngoa chính mình cũng sượng mặt, cũng khiến Hoàng hậu khinh thường. Tự mình ra trận sợ mang cái tiếng ‘không hiểu ý bề trên’, Trường nhị tổng quản đặt sẵn đó cớ sao không dùng? Lão và Vinh Thọ đọ mắt gà đã nhiều năm, bắt được khuyết điểm tất phải kéo xuống một miếng thịt của gã. Về phần mình, cứ thảnh thơi như vậy. Hoàng đế nếu có ý ngượng ngùng, đến lúc đó nàng làm nũng nhắc đến chuyện dời cung không muộn.
Thật tiếc, lần trước vì lật đổ Mật quý phi, nàng ở trước mặt hắn giở tâm nhãn, chính mình dằn vặt đến cả đêm ngủ không ngon, thề về sau sẽ không thế nữa. Nhưng mà cách bao lâu? Rốt cuộc lại trở về con đường này, lần này là bởi không thể khơi thông giao tiếp, chuyển hướng sang người khác âu cũng khiến nàng dễ chịu hơn.
Trong một mảnh đèn đuốc thấy Trường Mãn Thọ vỗ đầu gối mà đến, nàng từ trong bóng tối bước ra, người còn chưa tới trước mặt, đã thút thít khóc lên.
“Ơ, tiểu chủ nhân sao thế này?” Trường Mãn Thọ giật nảy mình, “Ngài chớ vội khóc nha, đã xảy ra chuyện gì ngài nói với nô tài, chỉ cần không phải Vạn Tuế Gia đắc tội ngài, nô tài đi xả giận cho ngài.”
“Công công…” Nàng nói không thành lời, nghẹn ngào đem chuyện mình đưa sủi cảo cua bị sập cửa vào mặt, sinh bệnh truyền tin Vạn Tuế Gia không quan tâm nàng sống chết, đều nói cho lão, “Ngài nói Vạn Tuế Gia phải chăng đã mất hết nhiệt tình, đã không còn xem trọng ta nữa? Ta đây còn mang thai mà đã thế, ngàn tốt vạn tốt trước kia chỉ là lời dỗ ngọt ta sao?”
Trường Mãn Thọ chớp mắt như mắc mưa, “Có chuyện này ư? Dưỡng Tâm điện không thuộc quyền quản lý của nô tài, đều là con cẩu nô tài Vinh Thọ kia trông coi. Theo như lời ngài nói, xem ra là y giếm tin rồi. Giỏi a, thằng nhóc kia, lá gan lớn đấy! Ngài đừng lo, chúng ta chỉ là phỏng đoán, không biết duyên cớ bên trong rốt cuộc như thế nào. Mấy ngày ngài bệnh Vạn Tuế Gia đúng là đến Xương Bình, sau khi trở về Tuệ Tú có nhắn lại lời hay không cũng chưa biết. Thế này đi, một lát nô tài dứt khoát vạch trần ngay trước mặt chủ tử, xem ngài ấy rốt cuộc nói thế nào. Chúng ta bàn bạc cho kỹ cái đã, lát nữa chủ tử nhất định sẽ đến Khánh Thọ Đường, ngài đừng nói gì cả, nói rồi lại tỏ vẻ ngài bụng dạ hẹp hòi, cứ giận dỗi chủ tử là được. Chủ tử ăn quả đắng kiểu gì cũng nổi giận, đến lúc đó nô tài đến trợ giúp, bảo đảm cho ngài xem một màn kịch hay, ngài cứ yên tâm đi!”
Tố Dĩ cắn môi gật gật đầu, “Ta liền trông cậy vào Công công vậy, ngài phải làm chủ cho ta.”
“Ấy chết!” Trường Mãn Thọ cúi đầu càng thấp, “Ngài nói quá lời, nói câu quá phận chứ, chúng ta mọi ngày có giao tình, đâu có giống với đám nửa mùa kia. Thấy ngài bị thiệt, nô tài còn khó chịu hơn là bản thân bị thiệt ấy chứ! Thằng oắt Vinh Thọ kia chín phần là tìm được núi dựa lớn rồi, giở trò mèo trước mặt chủ tử, y chán sống rồi. Ngài cứ hồi cung trước đi, nô tài đoán Vạn Tuế Gia không bao lâu sẽ qua đó, ngài nên làm thế nào thì làm thế ấy, chủ tử thương ngài, vận số của cái đám cấu kết ở Dưỡng Tâm điện kia liền hết.”
Tố Dĩ trong lòng đã nắm chắc, hơi khom người nói, “Ta nhờ ơn công công, đến đâu cũng không quên ngài.”
Trường Mãn Thọ xua tay không ngừng, ton hót nói, “Nô tài thấy ngài và chủ tử hoà thuận vui vẻ cũng đã đủ rồi… Ngài trở về đi, trên đường cẩn thận chút. Đêm đã khuya, nô tài cho người mang hai ngọn đèn chiếu đường cho ngài.”
Trên cửa cung có kiệu chờ, nàng trèo lên kiệu trở về Khánh Thọ Đường. Cởi xong quần áo mới ngồi trước gương lau son, nghe thấy Lan Thảo hớt hơ hớt hải vào thông báo, “Chủ tử mau lên, Vạn Tuế Gia đến.”
Nhanh hơn nàng nghĩ, đại để là bỏ một đám quần thần lén chạy ra ngoài đây. Nàng hờ hững đứng dậy cài then cửa, phân phó Lan Thảo, “Cứ nói là ta mệt, đã ngủ rồi. Chủ tử muốn gặp, ngày mai ta sẽ qua thỉnh an hắn.”
Lan Thảo thưa vâng, đuôi mắt liếc thấy trong phòng ngủ đã tắt đèn, đang định ra cửa đứng trực, Vạn tuế gia đã vào đến gian ngoài rồi.