Nàng duỗi tay nhét chăn vào trong gáy hắn, ngẫm nghĩ mới nói, “Thiếp không dám khẳng định là ai, trong cung nhân khẩu quá đông, lòng người khó dò. Là người tốt hay là người xấu, ngoài mặt nhìn không ra. Tuy nhiên chủ tử chuyện lớn chuyện nhỏ từng thấy qua nhiều, trong lòng tóm lại đã có tính toán sẵn. Ngài ở Giang Nam, trái tim thiếp luôn thấp thỏm. Bây giờ ngài đã trở lại, thiếp xem như đã có chỗ trông cậy rồi. Thiếp không tin ai khác, chỉ mong ngài có thể thay Tam a ca báo thù, thay thiếp rửa sạch oan khuất.”
Hắn kéo tay nàng qua, cùng mười ngón tay nàng giao thoa, “Tiếc là lúc xảy ra chuyện trẫm đi vắng, bỏ lỡ thời cơ tốt. Hoằng Uyên là tên ngốc, trước kia còn có đại thần so sánh hắn với lão Trang thân vương của bản triều, theo trẫm thấy, thua kém thật sự là quá xa. Lão Trang thân vương mê chơi, cái gì cũng có thể chơi đến nở hoa, nhưng lão ấy hiểu được vô vi nhi trị (thuận theo tự nhiên mà cai trị), quả thật xứng là phụ tá đắc lực của Hoàng phụ. Giờ đến lớp thế hệ bọn trẫm, huynh đệ tuy nhiều, lại không được mấy người có thực lực, một đám sợ đầu sợ đuôi, ngược lại như trẫm ngày thường chèn ép họ vậy. Đáng thương cho Tam a ca, nằm trong Khâm An điện đã hơn mười ngày, đến lúc này hung thủ cũng chưa bắt được.”
Hắn nói đến chỗ hận đấm ván giường, Tố Dĩ biết hắn nóng lòng, mình lại không giúp được gì, chỉ có an ủi hắn, “Các vương gia cũng có bất đắc dĩ, nội cung lại không thể bắt người, truyền tin, điều tra giống như những nơi khác. Loại sự tình này, không bắt được nhân chứng ngay lúc đó, nhoáng cái đã trôi qua mất, muốn lục soát nữa thì khó khăn. Các cung các viện đều sinh hoạt biệt lập, không thể nói trong thành xảy ra vụ án liền đem từng nhà quậy đến không yên ổn. Nhưng mà có vài người…” Nàng vốn muốn dẫn đề tài hướng lên người Mật quý phi, mặc kệ cô ta có phải kẻ độc thủ sau màn hay không, chỉ dựa vào những hành động trong khoảng thời gian này của ả, cũng đủ khiến nàng hận đến ngứa răng. Nguyên bản buộc tội một chút là nên làm, nhưng nàng lại cảm thấy có phần hổ thẹn, có lỗi với người bên cạnh. Hắn làm Hoàng đế không dễ dàng, người bên dưới dò xét hắn, tính kế hắn, ngoài mặt cung kính, sau lưng ngầm phá rối. Nàng còn nhớ rõ bản thân mình chướng mắt những người đó, ghét bọn họ hai mặt, hiện bản thân thì sao? Nàng tại thời điểm đối mặt với hắn, đều nghĩ là làm thế nào phá Mật quý phi, không còn là toàn tâm hướng về hắn nữa. Tiếp tục như vậy mình và những người đó có cái gì khác nhau?
Quả thực là quỷ mê tâm hồn mà, một mặt yêu, một mặt còn phải không ngừng tính toán thiệt hơn. Có lẽ tình cảm nhà đế vương vốn chính là như vậy, bất kể là tình thân cũng vậy, tình yêu cũng thế, đều không còn thuần túy như trước. Ta yêu ngươi, nhưng không ảnh hưởng đến việc ta toan tính phúc lợi cho bản thân, đây là đạo lý sinh tồn của nhà đế vương.
Nàng nghiêng người sang ôm hắn, “Vạn Tuế Gia…” Nàng nghẹn ngào, “Thiếp có lỗi với ngài. Tam a ca chết đều là do thiếp, cậu bé là chết thay thiếp, nếu không người nên nằm ở Khâm An điện lúc này hẳn là thiếp. Thiếp luôn cảm thấy chính mình không có mặt mũi gặp ngài, thiếp nợ cậu bé một cái mạng, bảo thiếp đời này làm sao phải trả đây! Còn có Thư quý nhân… ngài không nhìn thấy cô ấy đâu, rất đáng thương…”
Nàng khóc đến nghẹn hơi, Hoàng đế chỉ thở dài, “Nàng và Tam a ca, mặc kệ ai gặp chuyện, trẫm đều đau đứt gan ruột.”
Nàng lắc đầu, “Thiếp tình nguyện kẻ chết là thiếp, ngài không thể hiểu được cảm thụ của thiếp. Thiếp trước kia nghĩ tới cuộc sống tự tại, một lòng mong chờ xuất cung. Về sau gặp gỡ ngài, biết rốt cuộc không nhảy ra được nữa, bèn nghĩ an phận ở một góc, có một khối địa phương của riêng mình, nuôi chút hoa trồng chút cỏ, không tranh quyền thế. Nhưng kiểu này không được nữa, thiếp không có ý định trêu chọc thị phi, thị phi lại tự tìm tới cửa. Ngài biết trên lưng vác một án mạng người là cảm giác gì không? Thiếp cả đêm không thể chợp mắt, thiếp rất sợ. Tam a ca đậu ở Khâm An điện, thiếp thậm chí đến cả dũng khí tế bái cậu bé cũng không có… Thiếp đã làm việc trái với lương tâm, là thiếp đẩy thằng bé tới Quỷ Môn quan. Cho dù độc không phải thiếp hạ, thiếp cũng vẫn xấu hổ vô cùng.”
Nếu nói không một chút oán hận, tựa hồ cũng không thật lắm. Nhưng hắn dầu gì cũng không bị nỗi đau làm cho mê muội, không muốn Tam a ca chết, chẳng lẽ nguyện ý nàng một xác hai mệnh sao? Cũng không thể, cho nên trách nhiệm vẫn tại hắn. Là hắn trị gia không nghiêm, trong hậu cung của hắn yêu ma quỷ quái ẩn tàng trong đám người rình chờ thời cơ mà động, phải bắt được cho mọi người một câu trả lời công bằng.
“Ngày mai ngài đi thăm Thư quý nhân một chút đi! Hơn nửa tháng nay cũng không biết cô ta sống làm sao, bây giờ có thể khiến cô ấy yên lòng chỉ có ngài. Con trai đã không còn, nếu trượng phu lại không hỏi chết sống, thiếp sợ cô ấy thực có mệnh hệ gì, thiếp sau này lương tâm cũng khó yên.” Nàng nói xong, lại mang theo chút do dự, “Vạn Tuế Gia…”
Hắn trả lời, “Cái gì?”
Nàng ngẫm nghĩ mới thăm dò, “Ngài sẽ cho Thư quý nhân một đứa bé nữa sao?”
Hoàng đế cười khổ véo chóp mũi nàng, “Nàng tưởng là muốn cho là cho được sao? Được rồi, ta mệt rồi, có chuyện gì ngày mai nói sau!”
Câu trả lời của hắn lập lờ nước đôi, đổi tư thế quay lưng lại, không nhắc lại nữa. Dưới mái hiên, đèn dưa hấu đưa vào một chút ánh sáng mờ, trong mông lung nàng nhìn bờ vai rộng của hắn, mũi âm ỷ cay cay. Hắn đúng là mệt lắm rồi, bôn ba mấy ngàn dặm, trở về lại là một cục diện rối rắm. Nàng nằm ngửa nhìn đỉnh màn, đem lòng bàn tay dán trên bụng. Chờ chuyện này qua đi, tìm cơ hội nói với hắn chuyện xây phủ thôi! Tuy qua các triều đại đều chưa từng có tiền lệ cung phi sống bên ngoài một mình, nhưng nàng thật sự chịu đủ cái không khí đè nén bức bách trong cung rồi. Trước kia có hứa hẹn, từng ngày một thấy xuất cung ở ngay trước mắt. Hiện tại tấn vị rồi, như thể đã phán mấy chục năm tù hình vậy, chưa đến mức cô chết ta sống, vĩnh viễn đều phải mắc kẹt trong thành cung cao cao này. Có thể là suy nghĩ hão huyền, nếu thu hồi phong hào, xóa tên nàng trong Ngọc điệp, liền coi như không có kẻ như nàng tồn tại nữa, phải chăng có thể khôi phục tự do của nàng?
Nhưng mà đứa bé làm sao bây giờ? Nàng lớn bụng dĩ nhiên đừng hòng chạy ra ngoài, nếu sinh một a ca, chẳng quan tâm đặt ở bên cạnh Hoàng hậu thì không nỡ. Hiện thời chỉ hy vọng thai này là công chúa, con gái thì Hoàng hậu không hiếm lạ, nhưng mà nếu không để cô ta toại nguyện, đến lúc đó vị hiền hậu kia chỉ sợ còn có thể thu xếp tuyển tú, ân cần thay Hoàng đế mở rộng hậu cung.
Nàng cắm đầu miên man suy nghĩ, Vạn Tuế Gia ngược lại ngủ thiếp đi. Hắn là người cảnh giác nhạy bén, bình thường ngủ rất nông, chưa từng thấy hắn ngáy bao giờ. Lúc này đúng là mệt thấu, tiếng hít thở cũng nặng nề. Tố Dĩ lặng lẽ kề sát tới, cánh tay vòng lên hông hắn, dán mặt lên tấm lưng ấm áp của hắn. Lúc này đúng là có động chút tâm tư, nàng cũng không phải là nhất định đưa ai vào chỗ chết, Mật quý phi có hại Tam a ca hay không, ông trời nhìn dĩ nhiên sẽ trừng trị thị. Về phần thị cố ý khấu trừ nàng, nếu không mang thai, về phương diện chi phí ăn mặc nàng cũng không không so đo. Nhưng nếu biết nàng đã có thai còn cố ý làm khó nàng, quý phi nương nương kiểu gì mà không có hảo tâm. Hạng người như thế không cần nàng hoạch tội, để Hoàng đế thấy rõ cách làm người của thị ta, giao nộp lại quyền quản lý lục cung, đối với mình mà nói cũng coi như xả giận được chút.
Nghĩ đến rất nhiều, sau có chút mơ hồ. Lúc này có hắn tại bên người, ngủ được hết sức ngọt ngào. Ngày hôm sau tỉnh dậy tinh thần rất phấn chấn, có điều mỗi sáng sớm một trận nôn ọe là ắt không thể thiếu. Đứa bé này tương lai khẳng định là một đứa nghiêm cẩn đây, hành hạ ngạch niết nó đã thành quy luật mất rồi. Nàng canh năm rời giường, sau khi rửa mặt thong dong đến phòng tắm ôm hộp thúc nôn. Nôn không nhiều lắm, tất cả đều là nước chua, nôn xong súc súc miệng, đứng lên lại là một trang hảo hán.
Vạn Tuế Gia mệt nhọc, muốn để hắn ngủ thêm một lát, nàng lau miệng xoay người đi ra gian ngoài, bỗng thấy hắn hẵng còn ngái ngủ đứng trước cửa. Nàng ơ một tiếng, bước nhanh đến nghênh đón, “Hôm nay không thượng triều, sao dậy sớm như vậy?”
“Quá nhiều chuyện phải làm, Tam a ca cứ đậu tại Khâm An điện không nên. Người đã chết, nhập thổ vi an quan trọng hơn.” Hoàng đế nói xong nhìn quan sát sắc mặt nàng, thương tiếc vuốt vuốt trên lưng nàng, “Làm khó nàng rồi, sáng sớm đã nôn ra nông nỗi này. Gọi Nghiêm Tam Ca đến kê một toa thuốc trị đi, người khác nôn nghén hình như không nghiêm trọng như vậy.”
Người khác ốm nghén thế nào, hắn chưa chắc để ở trong lòng mà thôi. Tứ chấp khố Phùng Lam Thanh đưa y phục đến, Tố Dĩ tiếp tay thay hắn chỉnh trang, chậm rãi nói, “Ốm nghén cũng tùy theo thân thể mỗi người, có người nôn ra ruột, có người chẳng việc chi. Thiếp xem như là điều hòa rồi, có chút chút, đại khái đến lúc đó thì cũng nôn ra chút ít. Đứa bé này đúng là giữ quy củ, điểm này chẳng biết giống ai.”
Hoàng đế trên mặt lộ ý cười, “Có thể giống ai? Đương nhiên là giống ta.”
Tố Dĩ bĩu môi, “Vì sao không thể giống thiếp? Thiếp làm việc nhiều năm như vậy, lúc nào cũng giữ lễ nghĩa.”
“Thật giỏi dát vàng cho mình nhỉ.” Hắn cuốn ống tay áo hình móng ngựa, dời tầm mắt qua thoáng nhìn, “Nàng là bị người ta quản quá chẳng còn cách nào, nếu quả thật phóng xuất ra, còn chẳng phải giống như chăn gà vịt sao, điên điên khùng khùng quậy long trời lở đất?”
Nàng đang thắt đai lưng cho hắn, trả thù dùng sức siết, “Thiếp sao lại thành gà vịt chứ, quá hạ thấp người ta mà! Tốt xấu cũng phải là con thiên lý mã, chạy nhanh, hiền lành, còn chăm làm.”
Hoàng đế bị nàng siết đến ui da một tiếng, “Khỏe thế, ăn sáng rồi à?”
Nàng đáp chưa, giọng điệu lấm lét nói, “Thiếp chờ ngài cùng ăn, có thể ăn chực được ít đồ ngon.”
Hắn bỗng nhiên trầm mặt, lông mày nhíu chặt hơn. Nàng nói lời này khiến lòng hắn chua xót, nhớ tới chút cơm thừa canh cặn ngày hôm qua, lửa giận mắt thấy lại muốn xông lên đầu. Miễn cưỡng nén nhịn kêu Vinh Thọ, Vinh Thọ bên ngoài bậu cửa cúi chào nghe chỉ thị, hắn lạnh giọng phân phó, “Cung ứng hàng tháng của Khánh Thọ Đường không chiếu theo quý nhân nữa, lúc trước Hoàng thái hậu ở vị phân Tần, được nhận phân lệ của Phi. Trước mắt Lễ chủ tử các ngươi đã có mang, chúng ta cũng học theo. Đến phủ Nội Vụ truyền lời, nơi này trang sức vải vóc, dầu sáp, thức ăn, tất cả đều chiếu theo quy chế của tứ Phi mà an bài. Khánh Thọ Đường nói thiếu cái gì bớt cái gì, không được làm khó dễ, có yêu cầu thì cứ cấp.” Hắn chắp tay sau lưng ngẫm nghĩ, “Còn nữa… từ ngự thiện phòng điều đầu bếp qua đây mở một phòng bếp nhỏ, muốn ăn cái gì, không cần lăng xăng chạy đường xa đi đòi nữa. Phòng bếp nhỏ đừng dựng quá xa, nằm trong vi phòng của thư ốc là được rồi. Bảo họ tận tâm hầu hạ, làm tốt sẽ có thưởng, làm không tốt, đem đầu tới gặp.”
Vinh Thọ cao giọng đáp vâng, đứng lên cong lưng đi làm.
Lan Thảo khấp khởi cùng Cổ Nhi trao đổi ánh mắt, an bài như thế, cơ bản đã nhìn ra được sau khi chủ tử nhà nàng sinh được tiểu a ca sẽ tấn vị phân gì. Thật sự thăng phất cao đây, từ quý nhân một mạch có thể đến Phi, đây chính là chuyện tốt ngàn năm một thuở a. Chủ tử vẻ vang, làm nô tài trên mặt của cũng có chút ánh sáng. Tương lai đi ra ngoài không ai dám xem thường, nhấc chân còn cao hơn mấy thứ chó má kia.
Tố Dĩ nhún người hành lễ, “Chủ tử săn sóc như vậy, nô tỳ trong lòng sợ hãi. Thiếp biết ngài là muốn cho thiếp sống an nhàn, nhưng nhiều người nhìn như vậy, thiếp sợ quay đầu quý chủ nhân lại hiểu lầm thiếp.”
“Thị ta không dám.” Hoàng đế nói, “Thị ta đúng là người nắm tay lại không lộ một kẽ hở nhỉ, khấu trừ tần phi của hậu cung, thị làm đến là giỏi! May mà ta nhanh quay về, trễ chút nữa, phải chăng sẽ để con ta đói chết trong bụng mẹ? Đằng trước mới mất một đứa không minh bạch, lúc này còn tiếp tục tính kế, mỗi một việc này, truy cứu lên đã đủ cho thị ta nhớ đời rồi.”
Tố Dĩ đến bây giờ cuối cùng cũng thả trái tim vào trong bụng, Mật quý phi cũng đừng trách nàng phóng ám chiêu sau lưng, nếu thị ta không rêu rao ra ngoài như vậy, mình cũng không thể kết oán với thị. Về phần Tịnh tần kia, ngoài mặt một người vẻ vang, sau lưng lại cùng một giuộc với quý phi, nếu truy cứu sâu thêm xuống, nhất định không có lợi cho ả ta. Dầu gì mình cũng không vội, đối phó từng người. Trường Mãn Thọ nói rất đúng, xảy ra chuyện không sợ. Trong thâm cung này chỉ dựa vào bản lãnh kiếm sống, nàng không có nhà mẹ đẻ chống lưng không sao cả, nàng có Vạn Tuế Gia, biết hắn sẽ che chở nàng, như vậy đủ rồi.
Ngoài trời gió đã nổi lên, thổi bay bông tua trên song cửa sổ phiêu phiêu đãng đãng. Hoàng đế đứng trong ánh ban mai, ngược sáng, ngẩng đầu dáng người cao ngất, ngay ngắn chỉnh tề một thân quân tử. Nàng híp mắt dò xét hắn, hắn đối với nàng vẫn luôn rất thẳng thắn, chính mình lại trăm phương nghìn kế mượn tay hắn sửa trị người khác, nhắc đến có phần hổ thẹn. Nàng cứ cân nhắc mãi, từ tối qua nghĩ mãi tới hôm nay, người đã yêu nhau tại sao muốn giở thủ đoạn? Là vì vẫn không tin nhau sao? Chi bằng thành thật đem suy nghĩ của mình nói cho hắn biết, cùng lắm là bị hắn chê cười một trận, nhưng có lẽ hắn sẽ cùng nàng cùng chung mối thù cũng không chừng. Quyết định là làm, ngó trái phải không có người ngoài, mới nói nhỏ, “Thiếp thật sự không nhịn được, làm cái chuyện cạy góc tường nhà người này trong lòng thiếp không dễ chịu… Nô tỳ thành thật nói với ngài, thiếp ghét Mật quý phi, cô ta khấu trừ thiếp thiếp không so đo, nhưng cô ta không nên khấu trừ đứa bé. Nó còn quá nhỏ, đang là thời điểm quan trọng cần ăn uống tốt để nuôi lớn, cô ta làm như vậy, ngang như mưu hại đúng không? Dầu gì ngài trách tội cô ta thiếp liền mừng húm, ngài nói thiếp như vậy phải chăng bụng dạ hẹp hòi? Hay là đứa bé bụng dạ hẹp hòi thích mang thù? Ngài không phải nói nó giống ngài ấy ư, té ra ngài mới là người nhỏ nhen nhất a!”
Hoàng đế bất đắc dĩ, “Nàng lại biến đổi phương thức xỉ vả ta đi! Ta bụng dạ hẹp hòi, nàng trượng nghĩa hào phóng, thế này được chưa?” Nói xong lắc đầu, “Nàng cho là nàng làm chút chuyện vặt kia ta không phát giác ra ư? Ta không thích lật tẩy nàng mà thôi, xem nàng còn giở trò gì. Về chuyện Mật quý phi bóc lột chi phí của nàng, cái này ta biết được quả thật rất căm tức, nàng ở sau lưng bắn lén cũng phải. Nàng không có núi dựa, không than vãn với ta thì than với ai? Được cái cuối cùng tự mình thành thật khai ra, ta nghe thấy vậy rất mừng. Giữa hai chúng ta không được dùng tâm cơ, nàng có cái gì cứ nói cho ta biết, đừng che giấu, cũng không cần phí sức mà trau chuốt. Nàng chịu thiệt, còn khiến ta bất bình hơn so với bản thân mình chịu thiệt ấy chứ, nàng có gì mà lo lắng?”
Tố Dĩ nghoẹo đầu lúng túng cười, cười cười khóe miệng chua chua, ngay cả mắt cũng chua theo. Đúng vậy a, hắn nhìn rõ mọi việc, chút đạo hạnh của bản thân trong mắt hắn quả thực chính là bịt tai trộm chuông. Hắn đã sớm nhìn thấu, lại giữ mặt mũi cho nàng, nàng bắt đầu cảm thấy may mắn chính mình lạc đường biết quay lại, nếu không trong mắt hắn phải chăng sẽ thay đổi?
Lúc ăn sáng hắn nói, “Ta muốn đến chỗ Thư quý nhân một chuyến, công việc hạ táng Tam a ca phải báo cho nàng ấy một tiếng. Dục Mẫn xảy ra chuyện, trẫm đến cả ngạch niết thằng bé cũng không gặp một lần, thì quá tệ rồi. Lệnh cấm của Khánh Thọ Đường và Trường Xuân Cung đều hủy, một lát nàng đến chỗ Hoàng hậu thỉnh an. Bọn Quý phi đều trình diện, ta xong việc cũng qua đó.”
Như vậy cũng tốt, giáp mặt bạt tai, luôn có thể khiến người ta nhớ lâu. Tố Dĩ thưa vâng, tức khắc ưỡn thẳng lưng. Thời cơ tuyệt địa phản kích đã đến, quý chủ nhân không có giác ngộ “thà đắc tội quân tử, chớ đắc tội tiểu nhân”, xem ra sớm muộn gì sẽ phải cắm thói xấu này lên đầu rồi.