Nói đến vị Thái hoàng thái hậu này, lợi hại mọi người đều biết. Bà ta ăn chay niệm Phật, nhưng mà lòng người không hướng thiện, niệm Phật có lẽ chỉ là vì chuộc tội nghiệt mà thôi.
Tố Dĩ nghe nói qua sự tích của bà ta, vị này chính là đô đầu của ly gián, lãnh tụ của nội đấu. Lúc trước Cao tổ Hoàng quý phi vào cửa trễ hơn bà, cũng bởi vì người ta là phu nhân chính phòng, bà ta tính kế người liền tính kế đến oan gia mười đời. Hoàng quý phi là trưởng công chúa của Đại Nghiệp, là Đế Cơ hàng thật giá thật. Hoàng đế Đại Nghiệp đích thân đưa dâu mười dặm, kết duyên với Nam Uyển đại vương lúc đương thời. Nghe nói Đế Cơ lúc ấy là một người xinh đẹp dịu dàng, nhưng vị trắc thất (trắc thất: vợ lẽ) Lão Phật Gia này ghen ghét, đao mềm cắt thịt, từng chút một từng chút một mài chết người. Chết thì tốt rồi, chết rồi thiên hạ thái bình. Vốn tưởng rằng có thể vô tư lên làm Hoàng thái hậu rồi, nào ngờ nhảy ra một cô ả Mộ Dung Cẩm Thư, nàng ta là cháu ruột của Hoàng quý phi. Vị Đế cơ thế hệ cuối cùng này quanh đi quẩn lại, lại dây dưa với con trai bà ta. Lúc này Lão Phật Gia không còn nắm quyền, thảm bại không nói, dù sao con trai đã bị lừa đi mất rồi. Dĩ nhiên, hai vị ở Sướng Xuân Viên kia lúc bấy giờ còn chưa rời cung, bà ta giở không ít trò, có một số việc làm đến mức thái quá, đến cả mẹ chồng bà ta cũng nhìn không nổi nữa. Đại để là bị lọt khuyết điểm quá nhiều, thế cho nên sau khi Thừa Thánh thái hậu băng hà bà ta không dám ngụ trong Từ Ninh cung, cuối cùng chọn Thọ Khang Cung an dưỡng tuổi già. (Thừa Thánh thái hậu: mẹ chồng của Thái hoàng thái hậu lúc bấy giờ)
* Mạc Thiên Y xin được lan man đôi chút (ai chưa hiểu rõ dây mơ rễ má trong đây thì hãy đọc, còn không thì xin bỏ qua): ông nội anh Hoàng yêu Hoàng quý phi, lúc bấy giờ là công chúa của nước Đại Nghiệp, đưa đến nước Đại Anh để hòa thân, vị Hoàng quý phi này bị bà nội anh Hoàng hại chết, sau đó ông nội anh đau lòng quá cũng bỏ mình theo người thương, bà nội anh sung sướng lên ngôi Thái hậu, vì con trai bà được lên làm vua. Chưa kịp hí hửng thì Mộ Dung Cẩm Thư – là con gái của em trai Hoàng quý phi, cũng là vua nước Đại Nghiệp lúc bấy giờ, vì nước mất nhà tan nên bị biếm xuống làm nô tỳ trong cung của Đại Anh (lúc này Đại Anh đã chiếm được cả Đại Nghiệp) – thế là bắt đầu thiên tình sử của hai vị kia…. khửa khửa… cái bà Thái hoàng thái hậu này tẽn tò nhỉ, tính kế cả đời, cuối cùng chồng và con trai đều bị hai cô – cháu nhà họ Mộ Dung lừa đi mất… ka ka ka
Tố Dĩ đi vào từ cửa hông phía đông, quy mô của Thọ Khang Cung không tính là lớn, kết cấu tuy nhỏ mà tinh tế. Ngang rộng năm gian, dài sâu ba gian, nóc nhà kiểu hiết sơn lát ngói lưu ly vàng, dưới mái hiên là kiến trúc Hòa tỳ thải họa long phượng. So với Từ Ninh Cung thấp hơn một bậc, nhưng nhìn vào rất có cảm giác trang nghiêm. Có đôi khi nói hoàn cảnh thay đổi con người, lời này cũng không nhất định chuẩn xác. Cái vị “đại Phật” Thái hoàng thái hậu này thật sự là rất chói mắt, Thọ Khang Cung này nhuộm đầy sở thích của bà ta, vừa vào cửa đã khiến quả tim run bắn.
Tố Dĩ nắm nắm đấm tay, lúc này phải thật cẩn thận, chỉ sợ vào cửa để Thái hoàng thái hậu thấy mặt, cái gì cũng không nói, trực tiếp mở đầu là hai cái vả miệng. Nếu quả thật như vậy thì làm sao bây giờ? Nàng không giỏi võ mồm như Quỳnh Châu, bây giờ có chịu khổ cũng chả có chỗ minh oan, cho nên phải cẩn thận gấp bội phần.
Men theo thềm son, cung nhân trước cửa dẫn vào thiên điện, vừa vào cửa đã bắt gặp một vị lão bà ngồi tại chính tọa, đội điền tử, mặc áo gấm màu thạch thanh thêu “bách điệp xuyên hoa”, tay nâng chén trà tráng men “Tam quân tử” cẩn tơ, trên ngón út và ngón áp út đeo hộ giáp rất dài, tựa như đao kiếm mà đâm về trước. Nàng không dám nhìn kỹ mặt, dầu gì cũng chả phải từ mi thiện mục gì (mặt mũi hiền lành). Bên phải bà ta là một vị đeo lĩnh ước* bằng đá thiên thanh dát vàng, mặc áo bào triêu phượng màu vàng sáng thêu chim loan, từ trang phục có thể nhìn ra là Hoàng hậu. Hoàng hậu chủ tử nổi tiếng là người tốt, lại ỷ vào trước kia có chút giao tình, có hoàng hậu ở đây, Tố Dĩ ngược lại không cảm thấy sợ như trước nữa.
* lĩnh ước: vòng đeo cổ, phục sức đeo cổ của hoàng hậu, quý phi, và phi tần đời Thanh, dùng để phân biệt thân phận. (hình)
– đầu mang điền tử, cổ đeo lĩnh ước:
- Lĩnh ước bằng đá thiên thanh dát vàng:
- Lĩnh ước khác:
— ta nói chưa có cái truyện nào mà lắm chú thích như cái truyện này, nào là lắm tên cung điện, tên quần áo, tên phục sức, tên chức quan…. tìm rồi dịch chú thích cho dễ hiểu cũng cả nửa ngày trời … dcm… ta muốn chửi thề!!!!!!!
Cúi đầu bước tới, trong phòng trải cống thảm Tân Cương rất dày, nàng vừa vào cửa liền lê gối, dập đầu với Thái hoàng thái hậu và Hoàng hậu, “Nô tỳ thỉnh an Lão Phật Gia, thỉnh an Hoàng hậu nương nương.” Lại đổi bên, cúi phục với một vị mặc áo bào hoa văn quả hồng đỏ, “Nô tỳ thỉnh an tiểu chủ nhân.”
Nói tới cũng mờ mịt, nàng chưa từng gặp qua vị tiểu chủ này, cho dù từng gặp cũng không nhất định nhớ rõ. Về sau mới biết cô ta là cánh tay phải của Hoàng hậu – Mật quý phi, nàng gọi một tiếng tiểu chủ đã chọc cho người ta không được vui lắm rồi, kỳ thật người ta nên xưng là “Quý chủ nhân” mới đúng. Gọi tiểu chủ có khác gì đánh đồng cô ta cùng với những tiểu tần phi trong tam cung lục viện chứ, trên đại thể mặc dù không sai, nhưng người ta thích chữ “Quý” này hơn. Nàng quá không có nhãn lực, cho nên đổi lấy một tiếng hừ khinh miệt.
Thái hoàng thái hậu hỏi Hoàng hậu, “Chính là nàng ta?” lại lên mặt nói, “Ngẩng mặt ta xem.”
Nàng nhìn lên một cái… xác thật là giống, cùng một gương mặt hạt dưa, cùng một đôi mắt hạnh hàm ý cười. Thái hoàng thái hậu nhíu mày dời tầm mắt, chầm chậm nói, “Ngươi nói đã sai người thông báo Vinh Thọ rồi, Hoàng đế không đồng ý?”
Hoàng hậu thưa phải, “Con biết tính tình chủ tử, ngài ấy không thích người lạ, như Gia Tứ bên người ấy, đã theo gần hai mươi mấy năm, trên đùi bị ung nhọt mới bị thay.” Nàng liếc mắt nhìn người quỳ bên dưới, “Dạo trước hai Tư tẩm của ngự tiền đều đã đến tuổi thả ra ngoài, lúc này lính mới vừa dùng quen, bất thình lình nói muốn đổi, con biết là sẽ nói như vậy.”
Hoàng hậu chung quy là vô tình cố ý giải vây thay Tố Dĩ, chiếu theo cách nói của nàng ta, giữ người lại là tập quán sinh hoạt của Hoàng đế, không hề dính dáng gì tới chuyện tình cảm nam nữ.
Thái hoàng thái hậu đặt chén trà trong tay xuống, hôm nay truyền nha đầu này đến, cũng là bởi vì lời bẩm lại của Hoàng hậu. Hoàng đế là người làm việc lớn, nếu không có gì thật, thì đã chẳng bá chiếm không buông như vậy. Có điều nha đầu này trước mắt không phạm lỗi gì, nếu Hoàng đế muốn giữ lại, bà cũng không thể cứng rắn đem người đi được. Dù sao thể diện Hoàng đế quan trọng hơn, những thứ khác có thể để sau hẵng nói. Không đánh không giết thì luôn có những phương pháp khác xử trí nàng ta, tỷ như đưa đến cạnh Đông Ly. Nếu trong lòng Hoàng đế không có nàng, nếu vẫn còn tình nghĩa huynh đệ, thì sẽ không có đạo lý cự tuyệt. Huống hồ, chẳng phải em trai Hoàng hậu thích nàng sao? Chỉ cần tứ hôn rồi, theo thường lệ đuổi nàng ra khỏi cung.
Gương mặt này tồn tại trong Tử Cấm thành, cứ nghĩ đến đã khiến người khó chịu đến hoảng. Thay vì nói nàng ta giống Cẩm Thư, chẳng thà nói nàng ta giống Đế cơ Hợp Đức hơn. Mi mắt ấy, gương mặt ấy… Thái hoàng thái hậu đột nhiên cảm thấy sợ, người đã có tuổi, có gồng mình cố gắng cũng khó tránh khỏi thoái hóa đi đôi chút. Hiện tại có căm ghét cách mấy, cũng không giơ nổi đao lên đỉnh đầu. Vả lại bà còn phải trông cậy vào mối quan hệ chung đụng giữa bà – cháu với Hoàng đế, Đông Tề không giống a mã hắn, con người thâm trầm, lầm lỳ, nhìn không thấu tâm tư. Nếu hắn là cái đứa thẳng tính, nháo một hồi rồi thôi. Hắn thì không phải, thằng bé kia ưa mang thù. Giống như cánh hoa bách hợp*vậy, không nhai kỹ thì sẽ không dễ tiêu hoá. Ngộ nhỡ tổn thương đến trái tim hắn, bổ cứu rất khó khăn, hắn không dễ nói chuyện như vậy.
* nguyên văn: bách hợp phiến: cánh hoa bách hợp được chế biến thành làm món ăn, công dụng gì thì mình làm biến dịch:P.
Thế là Thái hoàng thái hậu thả chậm lại hơi thở, hỏi người quỳ bên dưới, “Lần săn bắn ở Mộc Lan vừa rồi là ngươi theo bồi giá?”
Tố Dĩ dập đầu thưa, “Hồi bẩm Lão Phật Gia, phải ạ.”
“Từ kinh thành đến Thừa Đức tốn bao nhiêu ngày? Dọc đường đi có thuận lợi không?” Thái hoàng thái hậu chống khuỷu tay lên đệm lót nói, “Ta lại nghe nói có một chuyện, Hoàng đế giấu ta, hôm nay truyền ngươi đến hỏi một chút, chân chủ tử ngươi bị thương, có chuyện này hay không?”
Tố Dĩ lặng người chốc lát, lời này không tiện trả lời, nếu nói phải, thì lật tẩy Hoàng đế rồi. Còn nói không phải, lừa gạt Thái hoàng thái hậu, đằng nào cũng bị rơi đầu không dễ xử. Nàng cân nhắc, đoạn ngẩng mặt cười nói, “Hồi bẩm Lão Phật Gia, từ kinh thành đến Thừa Đức tốn hai mươi lăm ngày, dọc đường đi cũng thuận lợi. Chủ tử lập quy củ với người ngự tiền, không cho phép chúng nô tỳ truyền tin tức ra bên ngoài. Cái lưỡi của nô tỳ vượt quá, sợ chủ tử thưởng nô tỳ ăn hèo. Nhưng nếu Lão Phật Gia đã hỏi, nô tỳ có bị đánh chết cũng phải nói ạ.”
Thái hoàng thái hậu không ngờ nàng sẽ ứng đối như vậy, ngồi dậy chỉnh lại sắc mặt, “Ngươi ấy vậy là đứa hiểu chuyện, vậy thì nói một chút đi!”
“Dạ.” Nàng dập đầu nói, “Nô tỳ đi theo hộ tống, ngẫu nhiên cũng nghe chủ tử nói đến chuyện hành cung Nhiệt Hà. Nói quy chế hiện nay vẫn là của tiền triều, lần này là tu sửa, không có xây dựng thêm nhiều, sang năm giao Hạ sẽ đón Thái hoàng thái hậu đến Tị Thử Sơn Trang*, dọc đường chủ tử đều nhắc đi nhắc lại, phải phân ra một vùng đất khác xây biệt viện, đặng phụng dưỡng Lão Phật Gia, để Lão Phật Gia vui vẻ giải khuây. Sau khi săn bắn trở về liền bắt đầu xem xét nơi nơi, nói thiên thu của Lão Phật Gia vào tháng năm(thiên thu: sinh nhật cụ), Minh Điện phải xây thật lớn, để đến lúc đó tiện bề thiết yến nhận triều cống.” (triều cống: đồ cống nạp lên nhằm mừng ngày lễ nào đó)
* Tị Thử Sơn Trang ( 避暑山庄 nghĩa đen là “trang trại trên núi để tránh nóng”) là một lâm viên danh tiếng của đế vương hiện tồn, toạ lạc ở huyện Thừa Đức, tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc. Nguyên tên của nó là Nhiệt Hà Hành Cung, còn người đời hay gọi là Thừa Đức Ly Cung (hành cung hay ly cung là cung điện dành cho vua nghỉ ngơi khi xuất du).
Nàng nuốt ngụm nước miếng, khoác loác trước mặt người tôn quý thật không dễ dàng. Nhưng mà Thái hoàng thái hậu yêu hình thức, nói như vậy hiển nhiên sẽ khiến bà ta hứng thú. Tố Dĩ thở phào, phát hiện những lời nghe được ở Càn Thanh Cung thực hữu dụng. Dù sao Vạn Tuế Gia đúng là có tính toán này, nàng chỉ cần ra sức chém gió, lộ trình liền khớp rồi. Lại tiếp tục nói, “Lúc ở nhà nô tỳ cũng từng nghe qua hí kịch, trong kịch Hoàng đế cũng không có ai hiếu thuận được như chủ tử chúng ta đâu ạ. Lão Phật Gia thật có phúc khí, chủ tử xem xét điện cho Lão Phật Gia xong còn muốn đến Ngoại Bát Miếu* cầu phúc cho ngài, tìm quản sự trong chùa nói muốn thay Lão Phật Gia quyên góp một bức tượng Phật vàng, công đức lớn như vậy, vượt hơn hẳn một trăm Lạt Ma niệm trong ba năm ấy chứ. Chủ tử đúng là thành tâm thành ý hy vọng Lão Phật Gia sống lâu trăm tuổi, phân phó người dưới phải hoàn công trước Tết Đoan Ngọ sang năm, đến lúc đó còn muốn mời Lão Phật Gia thân chinh kiểm tra…”
* Ngoại Bát Miếu: Ngoại Bát Miếu có nghĩa là 8 ngôi chùa lớn, nằm ở phía Đông Bắc của Tị Thử Sơn Trang (sơn trang tránh nóng) ở Thừa Đức. Các ngôi chùa này vây quanh Sơn Trang như 8 vì tinh tú vây lấy mặt trăng – biểu tượng cho sự đoàn kết và mối quan hệ hữu nghị giữa các dân tộc trong lãnh thổ Trung Hoa. Các ngôi chùa lộng lẫy có sự kết hợp giữa lối kiến trúc của người Hán và người Tây Tạng. Ngôi chùa Phật lớn và đẹp nhất trong số 8 ngôi chùa ở đây là Miếu Phổ Đà Thừa Chi ( 普陀宗乘之 庙) – được xây dựng vào năm 1767-1771 để mừng thọ vua Càn Long. (Theo Wikipedia)
Thái hoàng thái hậu nghe vậy đương nhiên mở cờ trong bụng, chỉ là cũng bị nàng nhiễu cho tìm không ra phương hướng, vì thế hỏi, “Vậy sau đó làm sao bị thương?”
Tố Dĩ chớp đôi mắt to trả lời, “Chủ tử nhàn rỗi nên muốn đi dạo, từ trong chùa quay về hành cung, giữa đường gặp cảnh đẹp, bèn dừng xe lại ngắm phong cảnh. Nào ngờ thợ săn trong núi đúng là thất đức, đặt bẫy kẹp thú, chủ tử không nhìn thấy, đạp trúng.”
Người đang ngồi đều hút không khí, “Trời ạ, xúi quẩy thật đấy! Bây giờ thương thế sao rồi?”
Tố Dĩ vội bẩm, “Các chủ tử đừng lo lắng, Vạn Tuế Gia hồng phúc tề thiên, may mà cái kẹp sắt kia bị lỏng mộng, chủ tử gia bị thương không nặng, lúc này đã có thể đi lại rồi. Chủ tử nói, có người vạn dặm hành hương một bước đi khấu đầu một cái, lúc này ngài ấy chảy máu là vì Lão Phật Gia tích âm đức, Phật tổ thấy được lòng thành kính của ngài ấy, sẽ phù hộ Lão Phật Gia phúc trạch lâu dài, càng sống càng trẻ.” Nàng cười như đóa hoa, “Nói những lời đáng bị vả miệng chứ, trước kia nô tỳ ở trong Thượng Nghi Cục không có cơ hội được gặp Lão Phật Gia, vẫn luôn cho rằng Lão Phật Gia Phúc Thọ song toàn, nhất định là vị thọ tinh mạo điệt (chỉ người sống thọ trên 80 tuổi). Ai ngờ vừa vào nhìn lên, Lão Phật Gia đến cả một sợi tóc bạc cũng không có, sắc mặt tốt đến mức cô nương gia cũng không đuổi kịp. Nô tỳ kiến thức nông cạn, trong lòng còn đang kinh ngạc đây, chẳng lẽ là phủ Nội Vụ nhớ nhầm ngày sinh của Lão Phật Gia, rõ ràng là vị cáo mệnh phu nhân trẻ tuổi mới chừng ba mươi, nói như thế nào đã đến độ tuổi Nhĩ thuận rồi, đúng là đáng vả miệng mà!”
* Nhĩ thuận, hoa giáp chi niên: 60 tuổi. TQ dùng thiên, can, địa, chi lẫn nhau tương hợp ghi năm, tuổi 60 trùng vào can chi vì vậy gọi “Lục thập (60) hoa giáp” nên thành xưng thay tuổi 60.
Nàng khua môi múa mép lấy lòng, tục ngữ cũng nói, “Ngàn vạn thứ có thể đâm thông, mỗi mông ngựa là vững như tường đồng”* đó sao! Hơn nữa Thái hoàng thái hậu tạm thời không có ý định động đến nàng, ngược lại cũng làm cho bà ta ẩn ẩn chút ý cười trên mặt. Dùng tay chỉ chỉ, bà ta nói, “Nha đầu này nói chuyện thật mạch lạc xuôi tai.” Lời nói xoay chuyển lại nói, “Hôm qua chủ tử ngươi lật thẻ bài, gọi Hòa quý nhân tẩu cung, việc này hiếm thấy. Sau đó có nghị luận gì không?”
* Nguyên văn: Thiên xuyên vạn xuyên mã thí bất xuyên. “Mã thí” ở đây nghĩa là mông ngựa, trong cụm từ “vuốt mông ngựa”, ám chỉ chiêu nịnh hót lấy lòng. Cả câu trên có nghĩa là ngàn vạn cách có thể thất bại, chứ nịnh bợ luôn luôn là vô địch, vì ai mà chả thích nghe nịnh hót chứ.
Trong lòng Tố Dĩ chua xót, trên mặt vẫn giả vờ cười hì hì, “Hòa chủ nhân đại hỉ rồi, đoán là phủ Nội Vụ còn chưa ban chỉ, chúng nô tỳ ở ngự tiền đã sớm hay tin. Hòa quý nhân được tấn Tịnh tần, là chủ tử phát khẩu dụ tối hôm qua. Chủ tử ưu ái, từ trong kho chọn những cống phẩm tây dương thưởng cho tiểu chủ vài món. Nô tỳ nghe nói có loại nước mà phun ra là có thể dụ bướm (nước hoa), còn có tranh ảnh, ở phương diện này người Tây Dương nói là nghệ thuật. Phụ nữ tóc vàng mọc cánh chim đàn ông thì để chân trần phóng lao, đều không mặc quần áo. Nô tỳ nghĩ, người phương tây thật tốt, chi phí sinh hoạt ít hơn chúng ta nhiều. Người Kỳ chúng ta trên người cao thấp nhiều món đồ như vậy, bọn họ ở điểm này cũng quá tiết kiệm vải rồi.”
Hoàng hậu đang uống trà, nghe vậy phụt một cái phun ra, người có mặt tại đó đều xấu hổ vạn phần. Hoàng đế không già dặn, thưởng bậy thưởng bạ chả có chút ý nghĩa như vầy, còn để cho người dưới đều biết, truyền ra thật chả còn mặt mũi.
Thái hoàng thái hậu che miệng ho khan hai tiếng, phát hiện nha đầu này mà mở miệng thì tính tình khác xa hai vị nhà Mộ Dung trước đó. Nếu như cô ta sợ hãi nhút nhát, trừng đôi mắt đen lúng liếng giả vờ đáng thương, bà phỏng chừng sẽ càng nhìn càng ngứa mắt, sẽ không kiềm được mà trừng trị cô ta. Nhưng cô ta không hề có, quỳ ở nơi đó ăn nói hùng hồn, dáng vẻ mồm mép lém lỉnh kia thật y hệt như một tên thái giám! Tính cách này, Hoàng đế có thể thích mới là lạ, phối cho Tiểu công gia nhà họ Côn còn xem như chấp nhận được, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà.
Thái hoàng thái hậu cũng sợ cô tiếp tục tán hưu tán vượn, khoát tay nói, “Được rồi, trở về hầu hạ chủ tử ngươi cho tốt đi. Hoàng đế thích thanh tĩnh, đừng có ồn ào trước mặt hắn. Ngươi rất năng nói, cũng không biết Hoàng đế làm sao chịu được.” Chấm chấm mũi lại nói, “Ta muốn dặn ngươi một điều, người của ngự tiền ta đều nhìn đấy, an phận thủ thường là điều đầu tiên. Nếu có suy nghĩ nào không an phận, để ta bắt được, trước tiên lột hai lớp da ngươi, nhớ kỹ chưa?”
Trên lưng Tố Dĩ rịn ra một tầng mồ hôi, đến lúc này mới thả lỏng xuống, dập đầu nói, “Nô tài cẩn tuân lời dạy bảo của Lão Phật Gia, xin Lão Phật Gia yên tâm, Vạn Tuế Gia là minh quân, nô tỳ cũng muốn làm một nô tài tốt, tuyệt đối không dám làm bẽ mặt chủ tử.” Nói xong dập đầu với người ngồi trên, đứng dậy thối lui ra khỏi noãn các của Thọ Khang Cung.
Lúc đi ra quả thực sợ tới mức run cả chân, cũng may không làm gì mình, là nàng may mắn, cũng nhờ phúc của vị Tịnh tần kia, để cho nàng giả bộ ngớ ngẩn đánh lừa qua được. Nàng đầu óc quay cuồng hướng đến cổng phải Huy Âm Môn, tiến vào con đường hẻm bắt gặp Lộ Tử đang xoay tới xoay lui. Còn chưa mở miệng, Lộ Tử đã vỗ đùi trước, “Bà cô ơi, ngài cuối cùng cũng đi ra, ta đang lo chết được đây!”
Tố Dĩ mờ mịt nói, “Tuyết lớn như vậy, sao cậu lại ở đây?”
Lộ Tử chỉ về hướng hoa viên của Từ Ninh Cung, “Chủ tử đang lễ Phật ở Hàm Nhược Quán.”
Nàng chậm chạp à một tiếng, trong lòng vỡ lẽ. Vạn Tuế Gia lo cho mình, nếu cấp bách đỏ mặt tía tai tới cứu mình, vậy đã đẩy mình lên đầu mũi thương rồi. Như này vẫn tốt hơn, mượn cớ lễ Phật nhìn từ xa, chưa đến lúc nguy cấp không cần ra mặt, quả nhiên là phong độ của một vị đại tướng!
“Vậy ta về trước.” Nàng đã rút sạch sức lực, đối phó với Thái hoàng thái hậu mệt hơn đối phó với Quỳnh Châu. Bây giờ chỉ ước gì mò được cái giường ấm, thật sự là mệt rã rời rồi.
Nàng chống đỡ tự mình đi men theo chân tường, Lộ Tử ở sau lưng nàng hừ một tiếng, “Nha đầu không tim gan!” Lại đè thấp giọng nói, “Cô đến vi phòng đi, đừng có chạy lung tung, chủ tử một lát trở về muốn hỏi đó.”
Nàng phất phất tay, đạp lên tuyết lảo đảo bước đi.