Từ thời bà ngoại, mẹ, giờ đến tôi.
Sẽ không ai đi mua quan tài do phụ nữ làm ra, đặc biệt là từ một gia đình có ba người phụ nữ, trong đó có hai góa phụ điên.
Gia đình tôi nhiều đời làm nghề bán quan tài ở cái làng này nhưng chẳng ai biết bố và ông nội tôi là ai, còn sống hay đã chết.
Người trong thị trấn nói tôi sinh ra từ trong quan tài, cũng có người nói tôi là con của mẹ với nhân tình.
Đương nhiên còn nói các thế hệ trên nữa thì mẹ và bà ngoại tôi cũng như vậy.
Bà ngoại và mẹ tôi điên dại, cả ngày không nói lời nào, chỉ biết vùi đầu vào bó củi, đóng quan tài, sau khi sơn xong, bà ngoại sẽ khắc tên và sinh nhật ngày giỗ trên đó.
Tên của những người này tôi chưa từng nghe qua, nhưng nhìn sinh nhật và ngày giỗ của họ, có người sống tới mấy trăm năm, nhưng có người vừa chào đời đã chết.
Quan tài có tên nghĩa là nó có chủ.
Không có trường hợp hai người trong một quan tài, quan tài đã có chủ thì không thể bán lại.
Nhà chúng tôi nhiều quan tài đến mức không có chỗ chất, chúng ở khắp nơi.
Bởi vậy, ba người gia đình chúng tôi ăn ngủ chung với quan tài.
Có những người tốt bụng đến mua quan tài vì nghĩ một mình tôi chăm sóc hai người điên dại không dễ dàng gì.
Bà ngoại và mẹ tôi suốt ngày cười ngây ngốc, đắm chìm vào công việc của mình, chẳng thèm chào hỏi ai.
Khi vào xem thì thấy trên mỗi quan tài đều có tên, họ liền chửi bới rồi bỏ ra ngoài.
Tôi chưa từng thấy nhà mình bán quan tài thì tiền bạc chưa bao giờ thiếu, bà ngoại cứ tiếp tục mua gỗ về đóng.
Trong nhà, quan tài xếp chồng lên nhau, chưa từng có ai đến nhận.
Những chiếc quan tài này hằng năm đều được sơn lại, quan tài màu đen được sơn tiếp màu đen, quan tài màu vàng được sơn tiếp màu vàng.
Mỗi sáng, bà ngoại và mẹ đều thắp nhang và đốt giấy trước mỗi quan tài, gọi cái tên được viết bên trên như thể thật sự có thi thể nằm trong những chiếc quan tài trống rỗng.
Từ nhỏ, tôi đã cùng họ đóng và sơn quan tài, chưa từng đến trường ngày nào.
Đêm đến, khi cửa đóng lại, hai người điên dại ấy sẽ trở nên tỉnh táo.
Họ dạy tôi đọc viết chữ và cách làm quan tài.
Khi bình minh đến, họ lại trở về bộ dáng điên rồ và ngu ngốc trước đó.
Tôi không biết họ đang giả vờ hay thực sự chỉ thức tỉnh vào đêm.
Thời gian đó, cứ đến nửa đêm, tôi thường nghe có tiếng người gõ cửa nhờ đóng quan tài, bà ngoại và mẹ đều nhiệt tình mở cửa, chào mời họ vào trong, còn để họ chọn vật liệu, lắng nghe yêu cầu về quan tài.
Kỳ lạ là nửa đêm đến mua quan tài thường chỉ có một người, có đàn ông, phụ nữ, già trẻ khác nhau.
Người đến rất đặc biệt, khi tôi còn nhỏ, chỉ nghe một lúc thì ngủ quên, không biết người ta rời đi khi nào.
Nhưng những ngày sau đó, bà ngoại và mẹ tôi đều vùi đầu làm quan tài theo yêu cầu, trên đầu quan tài ghi tên người đến đặt hàng, nhưng ngày giỗ lại cho thấy họ đã chết từ lâu.
Chẳng lẽ là ma?
Dù tôi có hỏi thế nào thì bà ngoại và mẹ chỉ nói đợi đến lúc thì tôi sẽ biết.
Ngay khi tôi có suy nghĩ tìm cơ hội hỏi người gõ cửa mua quan tài nửa đêm là người hay ma thì mọi thứ đều thay đổi vào năm tôi mười tuổi.
Hôm đó, một người đàn ông cao to khỏe mạnh đỡ một ông già gầy gò tới.
Sự kết hợp này vô cùng kỳ lạ, ông già kia được đỡ, trông như người đàn ông cao to kia đang dắt một con khỉ già.
Kỳ lạ hơn là bên cạnh một lớn một nhỏ kia còn có một bé trai cao hơn tôi một cái đầu.
Cậu ta trông rất thanh tú, đẹp hơn cả diễn viên trên TV, bộ đồ mặc trên người cũng rất đẹp.
Nhưng cậu ta ghét bỏ mùn cưa dưới sàn, chân như không muốn chạm đất, vì thế bước lên thanh củi tôi mới bào cẩn thận, cảnh giác nhìn chúng tôi.
Gỗ được bào trắng xóa, đi chưa tới mấy bước đã in đầy dấu chân, tôi có chút không vui, dù gì đó cũng là công sức của mình.
Nhưng tôi ngại yêu cầu cậu ta đừng dẫm lên thanh gỗ tôi mới bào, bà ngoại đã dặn tôi phải chịu đựng, không được gây rắc rối.
Mẹ tôi vẫn như trước, chỉ lo làm việc chăm chỉ.
Cho đến khi ông già gầy gò kia lên tiếng: "Tôi tới để đóng quan tài cho con người."