Hôn thư trong quan tài đã bị Mặc U lấy đi.
Đối diện với lòng hiếu kỳ của Long Linh, tôi chỉ biết thở dài: "Họ không phải con người, cũng không có quan hệ h.uyết thống, Mặc U và ông bố già kia của tôi chỉ cùng nguồn gốc, thế nên tôi gọi Mặc U là chú cũng không có vấn đề gì."
"Nhưng bố của cô không phải minh chủ sao? Cửu Lão có vẻ rất nghe lời ông ta, có vẻ ông ta lợi hại lắm thì phải? Nhưng tại sao ông ta lại muốn ăn thịt cô chứ? Bố cô và Mặc U ai lợi hại hơn? Lần trước Mặc U đã đánh thắng ông ta có đúng không?"
"Việc này phải kể từ căn nguyên."
Tôi ngồi dậy, nếu không cô ấy sẽ tò mò đến mức leo vào quan tài, nằm xuống bên cạnh rồi đặt một tràng câu hỏi, như vậy trông có hơi đáng sợ.
"Cô có biết khi thế giới mới hình thành có lục đại thần liên không?"
(*) Lục đại thần liên (六大神莲): sáu đóa sen thần
Tôi nhìn Long Linh, quả nhiên Long Linh lắc đầu.
Đây là kết quả của việc huyền môn chính thống lũng đoạn. Long Linh có bản lĩnh vớt xác, cũng biết rất nhiều dị thuật của các dân tộc ít người, nhưng hầu hết các câu chuyện của Đạo giáo đều từ huyền môn chính thống mà ra.
Ví dụ như Bàn Cổ khai thiên lập địa, Phục Hy Nữ Oa tạo người, nam quyền luôn cao hơn nữ quyền, còn cả mười con kim ô ba chân như mặt trời.
Ví dụ như họ Trương rất cao quý...
Trong đây có bao nhiêu là kết quả của những việc nhà họ Trương đã làm?
Tôi thật sự không có nhiều sức lực để giải thích từng việc với Long Linh, vì thế cầm di động quơ quơ với cô ấy: "Tự cô lên mạng xem lục đại liên thần thời thượng cổ đi."
Tôi nhẹ giọng: "Lúc Mặc U ra tay cô cũng thấy rồi. Ma trơi màu lục, hoa sen nở rộ, anh ấy chắc là diệt thế hắc liên (*) trong lục đại thần liên. Dù không phải nguyên thần thì cũng có thể là hậu duệ. Hoa sen mà, dù từ hạt sen hay củ sen thì đều có thể sinh sôi nảy nở."
(*) Diệt thế hắc liên (灭世黑莲): đóa sen màu đen có sức mạnh hủy diệt.
Thông tin này tôi không dám chắc, Mặc U cũng chưa từng xác nhận.
Nhưng hạt sen anh ấy tạo ra có màu đen, trong cơn tức giận còn nói muốn biến cả thế giới u minh thành hư vô, dây có lẽ là uy lực của diệt thế hắc liên.
Nghe đồn diệt thế hắc liên và luân hồi tử liên (*) hỗ trợ lẫn nhau mới tạo ra cõi âm.
(*) Luân hồi tử liên (轮回紫莲): đóa sen màu tím tạo ra sự luân hồi
Hoa sen đen tượng trưng cho sự hủy diệt và tái sinh.
Hoa sen tím tượng trung cho luân hồi nhân quả.
Nghe tôi nói, Long Linh vẫn không hiểu: "Thế nghĩa là thế giới u minh do hai người họ thống trị. Bố cô lợi hại như vậy sao lại muốn ăn thịt cả con gái ruột chứ?"
"Thời gian càng lâu, sức mạnh tiêu hao càng nhiều. Cô thử nghĩ đi, một đóa sen nở mấy ngàn, mấy triệu năm cũng có lúc suy yếu. Thiên giới còn có lúc suy tàn, ai biết những người thượng cổ có thế không?"
Nói thật chính tôi cũng không hiểu.
Tôi lại nằm xuống: "Hơn nữa họ là sen, hạt sen hay củ sen mọc từ thân cây đều là con cháu của họ. Tôi còn không thuộc trực hệ bằng củ sen, thế nên không thể tính là con gái của ông ta, nói không chừng người ta còn chê huyết mạch này nữa. Thử nghĩ xem bọn họ sống cả triệu năm không cần ai bón phân, bây giờ sao có thể để tôi bón phân chăm sóc được!"
Tôi dùng tư tưởng cởi mở nhất để nhìn nhận sự việc chứ không như Long Linh cố gắng tìm sự an ủi từ thân thế của mình.
Những gì nhà họ Quan để lại cho tôi đã đủ rồi.
Tôi chỉ muốn làm Quan Cửu.
Long Linh sững sờ hồi lâu: "Thế Mặc U cho cô ăn hạt sen, tính ra là đã đút cho cô ăn con cháu của mình, anh ấy đúng là dành hết tình cảm cho cô đấy!"
Tôi nằm trong quan tài ngồi bật dậy: "Sao cô có thể nói như vậy được?"
Sao nghe Long Linh nói cứ thấy không đúng chỗ nào ấy nhỉ?
5
Ngay khi tôi và Long Linh còn đang nhìn nhau, tiếng hừ lạnh của Mặc U bỗng truyền đến: "Hai cô biết tìm chủ đề nói chuyện ghê."
Tôi - người ăn thịt "con cháu" của người ta vội nằm xuống giả chết.
Mặc U nhìn Long Linh, nhếch mép cười: "Nếu đã có tâm trạng nói chuyện phiếm thì chi bằng cô kể về quan tài Bôn Vân đi, cũng để Quan Cửu có chuẩn bị tâm lý."
"Cách nói chuyện của hai người đúng là giống như đúc!" Long Linh nhìn vào quan tài gỗ mun, "Cô không nhớ cách làm quan tài người, cần chút kí,ch thích mới nhớ ra hả? Cả gia tộc chỉ còn một mình cô, lỡ không nhớ ra, chẳng phải sẽ... Thất truyền sao?"
"Không đâu, thế hệ nào cũng giống tôi như vậy." Tôi vu,ốt ve bên trong quan tài, đột nhiên thổn thức.
Cách truyền dạy của nhà họ Quan thường là nhóm hai hoặc nhóm ba truyền xuống. Nếu không phải vì tạo nửa quan tài người này, chắc là mẹ tôi vẫn còn sống. Phải đến khi tôi sinh con, lại có người muốn làm quan tài người, bà ấy mới biến mất.
Tất cả sự cố đều bắt nguồn từ tôi.
Bởi vì tôi không thể chết được.
"Được rồi, nghỉ ngơi đi."
Mặc U xoay người nhảy vào quan tài, vung tay đóng nắp.
Mắt tôi chưa kịp thích ứng với bóng tối thì Mặc U đã tự nhiên nâng đầu tôi lên, vươn tay ra làm gối, ôm tôi vào lòng.
Khi mở miệng muốn hỏi anh, tôi bỗng có cảm giác môi mình lạnh buốt, sau đó có thứ gì đó tròn tròn đi xuống cổ họng, trong khoang miệng vẫn còn hương thơm thoang thoảng của sen.
Tôi mím môi: "Thật ra không cần đâu, tôi vẫn ổn, không có chỗ nào khó chịu hết."
"Lo trước khỏi gặp họa." Mặc U hôn nhẹ lên trán tôi. Không biết đang nghĩ gì, anh bỗng nở nụ cười.
Tôi vội đẩy anh ra: "Bên kia sao rồi?"
Anh và nhà họ Trương đến tổng bộ của Cửu Lão chắc chắn đã quét sạch tất cả, ví dụ như thai thần, ví dụ như liệu có một "tôi" khác hay không, hoặc là huyết mạch kim ô của nhà họ Trương...
"Không tìm thấy gì cả, chúng rút lui hết rồi." Mặc U lạnh giọng, "Cục diện này chúng xây dựng cả trăm năm, nào dễ quét sạch như vậy, không có chúng thì đã không có nửa quan tài người này rồi."
Nói cách khác, Cửu Lão dùng thi thể của Chu Thiến để tuyên chiến!
Theo lời thợ làm ô, năm tôi chào đời đáng lẽ đã bị ăn thịt uống máu, chính mẹ tôi đã đi tìm Mặc U, cũng đã hỏi anh về Trương Thiên Nhất.
Trăm năm trước, yêu ma dị giới xâm nhập. Khi đó các nước đang có chiến tranh, xác chết khắp nơi, thu hút yêu ma quỷ quái.
Người của huyền môn và ma giới u minh đều không quan tâm đến chiến tranh của con người, bọn họ dùng hết sức lực để ngăn cản yêu ma dị giới.
Suy cho cùng trong cuộc nội chiến của loài người, sống sót cuối cùng vẫn là con người, nhưng nếu yêu ma quỷ quái hoành hành, ai sẽ sống sót cuối cùng thì khó mà biết trước.
Thế nên trong cuộc hỗn chiến năm năm trước, chỉ có những đạo gia bình thường xuống núi tham chiến.
Hai minh chủ của thế giới u minh đương nhiên phải bảo vệ cõi âm, kết quả cả hai đều trọng thương.
Ông cố của Trương Thiên Nhất là Trương Triết khi trấn thủ bảo vệ nhân loại đã phải rút hết tinh khí và máu, cuối cùng khô gầy như một con khỉ già. Sau đó ông ta còn đi phá tòa tháp trấn áp rồi hóa thành kim ô trở về.
Loạn lạc dị giới được bình ổn, cuộc chiến của con người cũng lắng xuống. Trương Triết bị thương quá nặng, đến khi sắp chết, vì cảm động với sự đại nghĩa của nhà họ Trương, bà ngoại tôi cũng chính là truyền nhân của quan tài ma lúc đó đã làm cho ông ta một chiếc quan tài trường thọ.
Quan tài ma của nhà họ Quan độ người độ ma, đương nhiên cũng có thể kéo dài tuổi thọ.
Bà ngoại tôi đã nói nếu nhà họ Trương gặp khủng hoảng, nhà họ Quan sẽ làm một chiếc quan tài người cho Trương Triết, độ ông ta mãi mãi, trợ giúp ông ta bảo vệ thương sinh.
Cùng lúc đó Mặc U và Tử Huyền của giới u minh cũng bị trọng thương, phải rút lui tĩnh dưỡng.
Mãi đến hai mươi mấy năm trước, mẹ tôi đột nhiên mất tích, bà ngoại vừa phải bảo vệ cửa hàng quan tài vừa phải đi tìm mẹ nhưng mãi không tìm thấy, chỉ đành nhờ vả nhà họ Trương. Nhà họ Trương dùng bí thuật thì phát hiện mẹ tôi bị nhốt ở thế giới u minh nhưng không có cách nào cứu được, ngay cả bà ngoại dùng quan tài để độ cũng không có tác dụng.
Sau bao nhiêu gian truân, họ mới điều tra ra được người bắt mẹ tôi đi chính là bố tôi - Tử Huyền.
6
Sau trận chiến với dị giới, Tử Huyền trọng thương.
Luân hồi tử liên quản lý sự luân hồi, chứng kiến quá nhiều cảnh lòng người thay đổi nên sinh tâm ma, thèm muốn quan tài người của nhà họ Quan, thế nên nhốt mẹ tôi, ép bà ấy làm quan tài người.
Sau này đích thân Trương Triết xuống u minh, không biết đã đàm phán bằng cách nào, cuối cùng đính hôn cho tôi và chắt trưởng nhà họ Trương, cũng chính là người sở hữu huyết mạch kim ô thuần dương.
Cùng năm, Trương Thiên Nhất chào đời, hôn ước được thành lập.
Một năm sau đó, mẹ tôi có thai, Tử Huyền thấy huyết mạch của nhà họ Quan và ông ta có năng lượng cực âm, rất nhiều lần muốn nuốt chửng tôi khi còn ở trong bụng mẹ.
Khi ấy mẹ tôi rất sợ, đã lén đi tìm Mặc U. Bà ấy dùng quan tài người để trao đổi, cầu xin Mặc U cứu giúp.
Mặc U bị thương không nặng như Tử Huyền nhưng cũng không nhẹ, chỉ có thể đưa mẹ tôi thoát khỏi thế giới u minh trước.
Làm quan tài người thực ra là tạo một không gian phù hợp với thuật chu thiên (*) để vận hành âm dương ngũ hành, chỉ có như vậy mới có thể độ cả đời trường sinh bất tử.
(*) Chu thiên (周天) là thuật ngữ trong Đạo giáo, gồm đại chu thiên và tiểu chu thiên. Đại chu thiên có nghĩa là vòng tròn lớn, là vòng tuần hoàn của quá trình trao đổi giữa con người và môi trường bên ngoài. Tiểu chu thiên có nghĩa là vòng tròn nhỏ, ý chỉ đường kinh mạch đi trong cơ thể. Những người luyện khí công, tu đạo thường sẽ đả thông kinh mạch vòng tuần hoàn tiểu chu thiên.
Tất cả các bí thuật trên thế gian này tổng kết lại chỉ tám chữ: quy luật âm dương, hòa hợp thuật số.
Nó có thể được bổ sung bằng các vật liệu âm dương khác nhau để tương ứng với thuật chu thiên.
Vạn vật trên thế gian trừ con người ra thì không còn thứ gì tương ứng với thuật chu thiên cả.
Quan tài người có cái tên như vậy là vì con người chính là nguyên liệu.
Bà ngoại và mẹ tôi đã tìm gỗ mun tốt nhất làm ra nửa quan tài người mà tôi và Mặc U đang nằm.
Nguyên liệu âm đương nhiên là bản thân quan tài ma.
Nhưng khi tìm nguyên liệu dương, tôi lại gặp chút rắc rối.
Suy cho cùng Mặc U cũng không phải người bình thường.
Mặc U biết quan tài người là dùng con người làm quan tài, dù rất muốn sở hữu nhưng anh cho rằng đây là hành vi trái với thiên đạo nên đã từ chối.
Đương nhiên, chính Mặc U cũng đã nói anh không muốn ai chết.
Khi từ chối, anh chỉ nói tạm thời chưa cần, đến khi cần sẽ nhờ nhà họ Quan làm một chiếc quan tài người.
Thế nên quan tài gỗ mun này bị chôn dưới cửa hàng quan tài, phủ đầy bụi.
Năm tôi chào đời, nhà họ Trương mang bức hôn thư còn dang dở đến lấy máu cuống rốn, xác định hôn ước giữa tôi và Trương Thiên Nhất.
Mười năm sau, cũng chính vào thời điểm tuổi thọ của Trương Triết đã hết, ông ta đã tính ra sẽ có một cuộc thảm họa khác, vì thế đã dẫn Trương Thiên Nhất và một người dùng làm nguyên liệu dương đến gặp nhà họ Quan.
Bà ngoại và mẹ tôi đều nghĩ nếu nhà họ Trương đã dẫn Trương Thiên Nhất tới, họ sẽ giữ anh ta lại bồi dưỡng tình cảm với tôi.
Nhưng Trương Thiên Nhất lại bỏ đi, mẹ tôi biết nhà họ Trương không đáng tin nên đã dùng chính cơ thể mình kích hoạt quan tài gỗ mun tạo ra nửa quan tài người, mời Mặc U tới.
Vì bà ấy biết tôi không thể chết được.
Một khi tôi chết, còn chưa thành ma, tôi sẽ bị Tử Huyền ăn mất.
Ông ta đã là ác quỷ rồi, nếu không cũng sẽ không sai khiến Cửu Làm làm những chuyện độc ác đó.
Khi ông ta bị thương nặng, may mà Mặc U vẫn có thể áp chế. Nhưng nếu ông ta ăn thịt uống máu của tôi, ai biết sẽ lại xảy ra chuyện gì.
Bây giờ nửa quan tài người mà chúng tôi đang nằm bên trong chỉ thiếu nguyên liệu dương.
Vẫn còn mấy chỗ tôi không dám chắc nên không dám làm bậy.
Lần này đến Toàn Châu, chẳng biết Bôn Vân sống lại là chuyện tốt hay xấu.
Chưa sống lại, chứng minh chuyến đi mạo hiểm này của tôi công cốc.
Nếu ông ta sống lại, chứng minh quan tài Bôn Vân thật sự là quan tài người do nhà họ Quan tạo ra, là quan tài người thành công duy nhất tồn tại trên thế giới này, với tôi cũng là bản mẫu tốt nhất.
Có điều nếu ông ta sống lại nhưng không chịu hiện thân, cộng thêm Vô Chi Kỳ còn đang bị xích cũng là phiền phức rất lớn.
Và còn Long Linh...
Tôi nằm trong lòng Mặc U, thở dài: "E là Toàn Châu sắp sẽ có một trận chiến ác liệt. Anh không nên đến đây."
Mặc U đưa tay che mắt tôi lại: "Ra khỏi nơi cực âm, không có mấy vạn quan tài ma kia, với ông ta cô chính là viên thuốc trường sinh đang chạy nhảy bên ngoài. Nhưng tôi vẫn muốn tới."
Nghe anh nói, tôi lăn qua lộn lại trong lòng anh.
Anh giữ chặt tôi: "Ngủ đi, đừng phá phách." Giọng anh khàn khàn, toàn thân căng cứng.
7
Tôi lập tức nhận ra không thể làm loạn nữa, ngoan ngoãn nắm mắt lại.
Nhà họ Quan có huyết mạch cực âm, không đến mức chết sớm.
Nhưng với tôi có nửa dòng máu của Tử Huyền, không thể sống đến khi trưởng thành.
Việc này dù Mặc U không chịu nói rõ, lúc tôi tự lượng thân trượng hồn, sờ xương đoán mệnh cho mình cũng biết.
Mặc U liên tục trọng thương, còn dùng hạt sen gắn liền với sinh mệnh của mình nuôi tôi bao năm anh có thể sống được bao lâu?
Nếu không có anh khống chế, ai biết Tử Huyền trở nên điên cuồng thế nào.
Ông ta tạo ra thai thần, vậy bước tiếp theo ông ta sẽ làm gì?
Thế nên dù Mặc U không thể chết, tôi cũng không muốn anh chết.
Huống chi khi tai họa ập xuống, chỉ có Trương Triết hóa kim cô trở về mới có thể trấn áp.
Tôi muốn đi xem quan tài Bôn Vân kia, hoàn thành lời hứa năm xưa của nhà họ Quan, làm quan tài người cho Mặc U, sau đó đến Vân Hải giải quyết vấn đề quan tài người của nhà họ Trương.
Vì toàn cục, nhà họ Trương thất hứa, việc này có thể hiểu.
Nhưng tôi không muốn thất hứa với Mặc U.
Anh âm thầm giúp tôi quá nhiều, dù anh không nói nhưng tôi vẫn biết.
Viên thuốc trường sinh như tôi lang thang bên ngoài, Cửu Lão chắc chắn sẽ dốc toàn bộ sức lực truy đuổi.
Dù gì bây giờ họ cũng không dám tấn công cửa hàng quan tài nữa.
Cục diện này do họ bày ra, chúng tôi cũng đã bước vào thì phải tỉ thí so cao thấp đến cùng.
Nằm trong lòng Mặc U, tôi ngủ rất ngon giấc.
Đến khi tỉnh lại, chúng tôi đã gần tới Toàn Châu.
Vì tôi không thể rời khỏi cửa hàng quan tài quá lâu, người nhà họ Trương sớm đã sắp xếp. Tôi nghỉ ngơi trên đường, đội hộ tống thay phiên nhau, ở các trạm dừng đương nhiên có người chờ sẵn.
Bước vào địa phận Toàn Châu, mọi người đến thẳng vách đá dựng đứng mà Long Linh nhắc đến.
Ban ngày ánh nắng gay gắt, thời tiết như vậy không tốt với tôi.
Mặc U đưa tôi ra khỏi quan tài, xuống xe, đang định giơ tay làm phép thì tôi bỗng có cảm giác ớn lạnh.
Một cô gái có nét giống với Trương Thiên Nhất che ô cho tôi, cười hì hì: "Đoái Cung Trương Minh Đạm chào Mặc U quân, chào thiếu chủ phu nhân."
Cô gái này tươi cười hoạt bát, giọng nói đáng yêu làm người ta phải yêu thích, ngay cả Mặc U cũng không vì cách xưng hô "thiếu chủ phu nhân" mà tức giận, anh chỉ nhận lấy cây ô kia, nói móc: "Da của trư bà long (*) làm tán ô, trúc âm làm cán, bên trên khắc phù văn dẫn âm. Thiếu chủ nhà cô đúng là có lòng, cậu ta cũng đến hả?"
(*) Trư bà long (猪婆龙): là một thần thoại trong Liêu trai chí dị, có hình dạng giống rồng nhưng ngắn hơn, có thể bay là đà, có thường lên dọc bờ sông bắt ngỗng vịt để ăn.
"Có chứ" Trương Minh Đạm chỉ về phía xa, cười nói, "Anh ấy nói sẽ không xuất hiện để làm người ta chướng mắt nên nhờ tôi đưa ô."
Xe chạy thẳng đến bên bờ, nhà họ Trương đã chuẩn bị sẵn mấy con thuyền rồng trên sông. Mũi thuyền khắc dị thú phá nước, xung quanh vẽ phù văn bằng chu sa, bên cạnh còn trang bị rất nhiều vũ khí.
Trừ thuyền của nhà họ Trương thì trên mặt nước không còn dấu vết của những chiếc thuyền khác, xem ra mọi thứ đã được dọn sạch.
Trương Thiên Nhất mặc bộ kính trang, trên lưng đeo Chích Dương kiếm, đứng ở mũi thuyền nhìn chúng tôi.
Chỉ mới vài ngày không gặp, trông anh ta đã trầm tĩnh hơn nhiều.
Nếu không có trận chiến ác liệt, thiếu chủ của nhà họ Trương đương nhiên vẫn là người đứng trên mây.
Trương Minh Đạm chỉ tôi xem vách đá trước mặt: "Sáng sớm hôm nay thiếu chủ đã đến đó, dây thừng đã được trang bị để kéo người lên, nếu thiếu chủ phu nhân..."
"Minh Đạm!" Trương Thiên Nhất quát.
Trương Minh Đạm nhìn tôi, tỏ ra tiếc nuối. Ngay sau đó cô ấy lại cười hì hì, đổi cách nói chuyện: "Nếu muốn vận chuyển quan tài thì cũng thuận tiện."
Trương Thiên Nhất lộ sự tiêu điều, sợ Trương Minh Đạm lại nói gì đó, vội nhảy xuống, ra hiệu bảo Trương Minh Đạm lên thuyền trước, sau đó cúi chào Mặc U, sau đó chắp tay với tôi: "Ý của bố tôi là nếu quan tài Bôn Vân cũng là quan tài người thì có thể đưa đến Vân Hải để giải quyết tai họa ngầm của quan tài người ở nhà họ Trương."
Có nghĩa là tai họa ngầm của quan tài người ở nhà họ Trương rất lớn?
Sau chuyến đi này tôi sẽ trực tiếp từ Toàn Châu đến nhà họ Trương ở Vân Hải?
Thảo nào nhà họ Trương gấp như vậy, thấy thai thần xuất, quan tài người của nhà họ Trương lại gặp chuyện, bọn họ không thể chờ được nữa.
Tôi nhìn Mặc U, thấy anh gật đầu: "Có thể."
Trương Thiên Nhất chỉ cho chúng tôi xem: "Quan tài Bôn Vân ở bên kia."
Vách đá rất dốc, để treo quan tài, vách đá được khoan lỗ, sau đó lắp xà ngang rồi đặt quan tài lên, còn có dây thừng treo bên trên để giữ quan tài. Ngoài ra trên vách đá còn được đào một cái hang động để đặt quan tài vào đó.
Hang động này còn có tên là động Tiên Nhân.
Không cần Trương Thiên Nhất chỉ huy, đệ tử nhà họ Trương đã bày trận.
Vị trí của chúng tôi ở khá xa nên không thấy rõ màu sắc của quan tài.
Đó là quan tài mà Long Linh nói giống hệt nửa quan tài người của Mặc U sao?
Lúc này Long Linh đã thay đồ lặn, cô ấy cầm chùy nước đứng trên vách đá, cúi đầu nhìn chúng tôi.
Không có "con gái của Bôn Vân" xung phong, nhà họ Trương cũng không có ai dám leo lên vách đá.
Vô Chi Kỳ chôn cất đứa con trai yêu quỷ của mình trong quan tài người ở đây, đương nhiên sẽ phái sơn tinh thủy quái bảo vệ.
Tôi nhận lấy chiếc ô trong tay Mặc U, nhìn Trương Thiên Nhất: "Chuẩn bị xong chưa?"
"Đương nhiên rồi." Trương Thiên Nhất ra hiệu với Trương Minh Đạm, trầm giọng, "Đoái Cung chuẩn bị."
Theo lệnh, Trương Minh Đạm mặc đồ cười nói: "Nghe kể chỉ với một câu truyền nhân nhà họ Quan có thể hiệu lệnh mấy vạn lệ quỷ, không ngờ hôm nay lại có cơ hội để truyền nhân nhà họ Quan chứng kiến chút bản lĩnh của Đoái Cung chúng tôi."
Hết câu, cô ấy như con khỉ trèo lên cột thuyền, sau đó đứng một chân trên đỉnh cột, đưa tay lên miệng như huýt sáo nhưng không hề có âm thanh.
Sau khi xác định mình không nghe thấy, tôi mới yên tâm.
Tiếng huýt sáo mà con người không nghe thấy nhưng những vật khác lại có thể nghe được.
Tại nhà họ Trương ở Vân Hải, thiếu chủ phụ trách các cung tiên thiên bát quái (*), gia chủ chưởng quản các bộ hậu thiên lục thập tứ quái (**).
(*) Tiên thiên bát quái (先天八卦) được sáng lập bởi Phục Hy, thể hiện hai mặt đối lập thống nhất. Tiên thiên là chỉ khoảng thời gian mà vũ trụ vạn vật chưa được hình thành, âm và dương tồn tại trong thế giới rộng lớn, thời kỳ tối sơ của vũ trụ; còn bát quái là gồm 8 quẻ đơn trong kinh dịch, theo thứ tự gồm Càn, Đoài, Ly, Chấn, Khôn, Cấn, Khảm, Tốn
(**) Hậu thiên lục thập tứ quái (后天六十四卦) được sáng lập từ vua Văn Vương, thể hiện quá trình con người được hình thành và đi theo quy tắc của vạn vật tự nhiên.
Một là số lượng khác nhau, gia chủ có quyền lực lớn hơn, đương nhiên nắm trong tay nhiều hơn.
Hai là nhà họ Trương dựa vào huyết mạch để giữ vững vị trí huyền môn chính thống, thiếu chủ có huyết mạch thuần dương nên có khả năng khống chế tiên thiên bát quái.
Đoái là đầm hồ, là con gái út (*), bọn họ có thể điều khiển những thứ dưới nước.
(*) Trong Bát Quái, Càn là trời (cha), Khôn là đất (mẹ), sáu quẻ còn lại tương ứng với các người con với phương hướng, tính chất, trạng thái và linh vật khác nhau. Đoái tương ứng với hình ảnh đầm hồ trong tự nhiên, chỉ con gái út trong nhà.
Lúc này dưới nước có rất nhiều thủy quái đang ẩn nấp.
Tôi mong mình không phải chứng kiến bản lĩnh của Đoái Cung.
Trên vách đá dựng đứng có cũng mấy nhóm, xem ra Trương Thiên Nhất đã chuẩn bị sẵn sàng.
Mong là chúng tôi sẽ giành thắng lợi trong trận chiến khó khăn hôm nay.
Tôi nói với Mặc U: "Chúng ta đi xem quan tài Bôn Vân kia đi."
Mặc U cúi đầu, một tay cầm ô, một tay ôm lấy eo tôi, nhón chân, chiếc ô lập tức như bồ công anh bay trong gió.
Trương Thiên Nhất cũng đã cột dây thừng vào người, nhảy lên vách đá.
Tôi và Mặc U đến nơi trước, hang động rất hẹp, không thể chứa nhiều người, trừ Long Linh, người nhà họ Trương đều treo mình trên dây thừng ở bên đợi lệnh.
"Đây là quan tài Bôn Vân." Long Linh chỉ.
Quan tài Bôn Vân này đã treo trên vách đá hàng vạn năm, gió táp mưa sa, bụi phủ đầy hình thành một lớp đất, không thể thấy rõ.
Nhưng có dấu hiệu cho thấy nắp quan tài đã bị mở.
"Nó thật sự giống với quan tài hai người nằm ngủ, hàng ngàn lệ quỷ bị mắc kẹt trong cây gầm rú dữ dội, vươn tay cầu cứu, cảnh tượng hệt như dưới địa ngục."
Long Linh nắm chặt chùy nước đánh mạnh vào vách đá bên cạnh.
"Nước tới rồi!"
Cây chùy va đập vào cách đá, ánh lửa bắn ra tung tóe, âm thanh đinh tai nhức óc.
Ở bên dưới có tiếng kêu la của đệ tử nhà họ Trương.
Tôi nhìn xuống bên dưới thì thấy dòng nước đang chảy ngược lên vách đá, vừa mạnh vừa nhanh.
Chớp mắt, pháp trận vẽ bằng chu sa của đệ tử nhà họ Trương đã bị phá hỏng.
Dòng nước như con rắn theo cây chùy của Long Linh cuốn trôi lớp bụi trên quan tài Bôn Vân.
Sau khi đánh vào quan tài Bôn Vân, dòng nước liền trở nên vẩn đục chảy xuống.
Trên cả mặt nước, trừ tiếng nước ào ào thì không còn âm thanh nào khác.
Dòng nước đục ngầu hòa vào sông, dưới đáy bỗng có đến tiếng gầm hét, trên mặt nước cũng bắt đầu xuất hiện những vòng xoáy.
Có vẻ như chỉ cần quan tài Bôn Vân đụng nước sông sẽ triệu hồi quái thú bên dưới.
Trương Minh Đạm quát lớn, sau đó lấy một con ốc biển ra thổi, kế đến trên thuyền vang lên tiếng trống nặng nề tuy không dâng trào nhưng lại khiến người ta vững vàng khó tả.
Mặc U khẽ cười: "Đúng là đồ tốt. Hoàng Đế đánh nhau với Xi Vưu, dùng da Quỳ Ngưu (*) làm trống, xương làm dùi, khiến thiên hạ khiếp sợ. Không ngờ nhà họ Trương lại mang trống Quỳ Ngưu đến để điều khiển nước. Xem ra mấy món đồ cổ không rõ tung tích đa phần đều ở nhà họ."
(*) Quỳ Ngưu: là thần thú được ghi chép trong Sơn Hải Kinh, sống trên một ngọn núi gọi là Lưu Bộc, ở nước Đông Hải, hình dạng và phần đầu giống trâu, nhưng chỉ có một chân, cả thân mình đều có màu xanh đen, toàn thân phát sáng, có tiếng gầm như sấm sét. Trong trận chiến giữa Hiên Viên Hoàng Đế và Xi Vưu, Hoàng Đế đã bắt được Quỳ Ngưu, lột da làm trống và dùng xương làm dùi. Tiếng trống này tương truyền vang khắp 500 dặm, cổ động sĩ khí vô cùng.
Trương Thiên Nhất khom người hành lễ với Mặc U, sau đó giơ Chích Dương kiếm lên.
Đến khi mặt sông bình tĩnh trở lại, tiếng trống dần lắng xuống, tiếng tù cũng không còn.
Cao thủ tỉ thí thường không bóng không hình.
Tôi nhìn màu sắc ban đầu trên quan tài cùng những khuôn mặt hung dữ của con người hiện lên khi dòng nước chảy qua, giống như có hàng nghìn hôn ma bị chôn vùi trong chiếc quan tài này.
Mặc U lập tức che chở cho tôi.
Trương Thiên Nhất cầm kiếm nhìn chằm chằm mặt sông, sau khi xác định thứ dưới nước đã được trấn áp mới ra hiệu cho đệ tử bày trận.
Bên cạnh có những lá cờ tung bay được nối liền với tuyến phòng thủy trên và dưới.
Long Linh chỉ cần dùng một chiêu là có thể phá vỡ bố cục của nhà họ Trương chuẩn bị trong vòng hai ngày.
Long Linh vẫn tươi cười như ban đầu: "Tôi nói rồi, chỉ cần đến Toàn Châu, tôi sẽ có cách bảo vệ cô."
"Thấy rồi, cảm ơn. Sớm biết thế hôm đó tôi đã vào quan tài sắt nằm, nhờ cô đưa đến Toàn Châu, như thế tôi cũng không cần dùng đến chiêu cuối cùng." Tôi bước đến gần quan tài Bôn Vân, "Từ bề ngoài thì đúng là giống hệt quan tài kia. Nhưng quan tài này dài sáu thước sáu, rộng ba mét ba..."
Thế nên hang động này chắc chắn không phải tự nhiên, có người đã khai quật thủ công, nếu không đã không thể chứa một chiếc quan tài lớn như vậy, hơn nữa quan tài còn treo giữa vách đá dựng đứng.
Mây và sương cùng tụ lại, đây chính là nơi âm dương giao nhau, hội tụ tinh hoa của đất trời.
"Tạm thời chưa thể tính ra độ dày, có điều cô đã mở quan tài rồi thì cứ mở ra cho tôi đo xem. Bôn Vân còn ở bên trong không?"
"Huyền môn các cô ai cũng thông minh vậy hả?"
Long Linh đảo mắt nhìn Mặc U và Trương Thiên Nhất lần lượt đứng bên trái và bên phải của tôi, nhét cây chùi vào khe hở, sau đó dùng sức.
"Cạch", nắp quan tài bị xốc lên, rơi sang một bên.
Một mùi lạ lập tức ập tới, Mặc U nhanh chóng kéo tôi vào lòng: "Tử Huyền tưởng mình sắp chết nên muốn sống đến điên rồi, lúc lén làm chuyện này ông ta có được yên không!"
Trương Thiên Nhất vội dùng Chích Dương kiếm xua đuổi tà khí.
Tôi vội dùng ô che đi dương khí phát ra từ Chích Dương Kiếm, chờ mùi hôi kia không còn mới đến quan tài xem thì dạ dày lập tức khó chịu, rất muốn nôn ra.
Cứ tưởng xác chết đứng do thuật tạo súc tạo ra đã là giới hạn của sức chịu đựng trong tôi.
Nhưng khi nhìn thứ trong quan tài này, tôi càng thấy khó chịu.
Ngay cả Mặc U cũng hừ lạnh, nắm tay tôi thật chặt.
Trương Thiên Nhất trầm giọng: "Long Linh, cô có biết mình đang làm gì không?"