Thấy Trần Truyền đột nhiên thể hiện sự kính trọng tôi như vậy, đội trưởng Tần vội buông tay tôi ra.
Anh ta nhìn tôi, sau đó nhìn Trần Truyền, cười hỏi: "Hai người quen nhau hả?"
Tôi muốn giải thích nhưng lại không biết nói từ đâu.
Cửu lão thập bát tượng là thuật ngữ chỉ những thợ thủ công lành nghề xuất phát từ môn phái Lỗ Ban.
Có thợ kim hoàn, thợ bạc, thợ mộc, thợ rèn, thợ thiếc, họa sĩ, người làm gạch, thợ làm ô, thợ nhuộm...
Ngoài ra còn có nghề giết heo, cắt tóc.
Mỗi nơi sẽ có một bí thuật hoặc bí pháp do tổ tiên truyền lại, nhưng theo thời đại phát triển, các kỹ thuật du nhập với nhau, không còn phân biệt quá rõ.
Sau khi đi khắp giang hồ, để tự bảo vệ mình, cửu lão thập bát tượng bí mật gộp lại chỉ còn Cửu Lão.
Có điều, bọn họ hình như không còn sống dựa vào nghề thủ công nữa.
Tôi từng nghe bà ngoại nhắc đến nhưng không rõ cách chia nhánh nhỏ của họ.
Có điều chắc chủ yếu là Lỗ Môn làm nghề thợ mộc.
Những người đóng quan tài như chúng tôi cũng tính là một nửa đệ tử nên không có gì lạ nếu bọn họ biết đến.
Tôi vẫn giả vờ không hiểu gì.
Trần Truyền cung kính khom người với tôi một lúc lâu rồi đứng thẳng dậy, vẫn cười nói: "Nhà họ Quan làm quan tài ma để hồn ma có thể đi đầu thai. Sự việc kỳ lạ lần này là do quan tài ma gây ra, những thứ bên trong đều đang hướng tới quan tài người. Nhìn hoa văn trên thanh gỗ đào này, hẳn là cô cũng biết chút ít về quan tài người, những thứ đó chắc chắn sẽ tới tìm cô. Thế thì cô đã chuẩn bị tinh thần chưa?"
Trần Truyền tươi cười trả thanh gỗ đào cho tôi.
Sau đó, anh ta trịnh trọng nói: "Hai năm trước tiền bối của nhà họ Quan mất tích. Các trưởng lão quan tâm an toàn của truyền nhân nhà họ Quan nên bảo tôi tới bảo vệ cô."
Bảo vệ?
Thời điểm bà ngoại và mẹ tôi mất tích thì không đến, bây giờ mới xuất hiện, còn để đội trưởng Tần chỉnh đốn tôi một hồi, rõ ràng là thị uy mà.
Trần Truyền biết rất rõ về tôi, còn đề cập đến việc muốn cuốn sổ ghi chép về quan tài ma, cứ tiếp tục giả bộ như vậy cũng không có ý nghĩa gì cả.
Tôi cầm thanh gỗ đào đã được chạm khắc một nửa, xoay người vào bên trong.
Mượn thế lực của anh ta giải quyết ác quỷ trong quan tài ma kia cũng là ý kiến không tệ.
Gian sau là địa bàn của Mặc U, Trần Truyền vào cũng tốt.
"Phiền đội trưởng Tần chờ bên ngoài, tôi vào trong với cô ấy là được." Trần Truyền vẫn giữ thái độ khách sáo.
Trong cuốn sổ ghi chép về quan tài ma, ngoại trừ tên người đã khuất, ngày sinh và những điều kiêng kỵ lúc chết, cuộc đời của người đó cũng được ghi chép lại.
Trước đây tôi không có hứng thú với những thứ này, dù sao thì quan tài ma nhiều như vậy, người chết đủ loại, thậm chí có người đã chết hàng trăm năm, hơn nữa thời gian cũng không ghi theo lịch của công nguyên.
Tôi và Trần Truyền cùng tìm đọc ghi chép về quan tài ma bị mất.
Chủ nhân quan tài tên Lý Cúc Hoa, sinh vào năm Quang Tự thứ 25 đời nhà Thanh (năm 1899), mất năm Trung Hoa Dân Quốc thứ 36, thọ 50 tuổi, có bảy con gái và một con trai.
Trung Hoa Dân Quốc năm thứ 16, nạn đói hoành hành, bán con gái lớn và con gái thứ hai làm thái nhân (*).
(*) Thái nhân (菜人): từ cổ dùng để chỉ những người bị lấy làm thịt, làm đồ ăn
Trung Hoa Dân Quốc năm thứ 18, bán con gái thứ ba và con gái thứ tư để lấy tiền chữa bệnh cho con trai.
Trung Hoa Dân Quốc năm thứ 21, bán con gái thứ năm để con trai được đến trường.
Trung Hoa Dân Quốc năm thứ 25, bán con gái thứ sáu để mua vợ cho con trai.
Trung Hoa Dân Quốc năm thứ 28, đất nước xảy ra đợt hạn hán nghiêm trọng, con gái thứ bảy và con dâu bị bán.
Trung Hoa Dân Quốc năm thứ 30, bà ta bán mình nuôi con trai.
Năm Trung Hoa Dân Quốc thứ 36, bà ta mắc bệnh đường sinh dục, toàn thân lở loét mà chết.
Nhìn qua, bảy người con gái của Lý Cúc Hoa đều bị bán, số phận của những người con sau còn dễ hiểu, nhưng thái nhân là sao?
"Thái nhân là gì hả?" Tôi hỏi Trần Truyền.
Trần Truyền hình như muốn xem rõ hơn, duỗi tay muốn lấy cuốn sổ.
Vật này vô cùng quan trọng, tôi vội giật lấy không buông tay.
Anh ta khẽ cười, nhích lại gần tôi, nhưng đầu vừa chuyển động đã bị cây côn chặn lại.
"Tiểu A Cửu." Giọng nói lạnh lùng của Mặc U truyền tới. Anh kéo tôi ra sau, đứng giữa tôi và Trần Truyền, "Cô còn nhỏ, sao có thể tùy tiện dẫn người lạ vào nhà? Coi chừng bị lừa đấy! Hơn nữa cậu ta đến gần cô như vậy, cô có biết thế nào là nam nữ khác biệt không?"
Anh nói gì thế? Chẳng phải anh cũng là người lạ đến nhà tôi, còn ôm tôi ngủ trong quan tài sao?
Không lẽ là ma thì không cần phân biệt nam nữ?
Tuy trong lòng suy nghĩ như vậy nhưng tôi chỉ cúi đầu, không nói gì cả.
Thấy Mặc U, Trần Truyền lập tức đề cao cảnh giác, một tay lấy la bàn trong túi áo ra, một tay bấm bấm như đang tính toán gì đó.
Có điều kim la bàn không hề quay, ngược lại còn đột ngột bật lên.
Sắc mặt Trần Truyền thay đổi, duỗi tay muốn kéo tôi: "Chúng ta rời khỏi đây trước đã."
Nhưng Trần Truyền còn chưa chạm tới, Mặc U đã phất tay, hừ lạnh: "Lại là một kẻ sử dụng la bàn! Chỉ với màn kịch hài hước của mấy người mà cũng dám động vào cô ấy! Cút!"
Trần Truyền kêu lên một tiếng, la bàn trong tay bỗng dưng trở nên nặng như núi.
Anh ta vội dùng hai tay để giữ nhưng không thể giữ được, "bịch", các ngón tay bị la bàn ấn xuống đất cho đến khi chảy máu.
Trần Truyền đau đớn nhìn Mặc U: "Nghe nói anh là quỷ vương, không biết là vị Diêm La nào?"
"Diêm La?" Mặc U thậm chí chẳng thèm nhìn Trần Truyền, anh cúi đầu nhìn cuốn sổ ghi chép, cười lạnh, "Nếu bản quân mà xuống địa phủ, Thập Điện Diêm La cũng phải cúi đầu với bản quân! Bản quân mặc kệ cậu là ai, thuộc môn phái nào, nhưng quan tài ma và quan tài người đều không phải thứ cậu có thể chạm tới. Ra ngoài nói với cái tên cảnh sát kia, việc đó xử lý càng sớm càng tốt, tốt nhất là đốt xác đi. Nếu không, đừng trách bản quân và Tiểu A Cửu không chịu ra hỗ trợ."
Mặc U giận dữ nói, nhưng khi nhìn tôi lại lộ sự bất lực.
Sắc mặt Trần Truyền tối sầm: "Nếu đã vậy, anh và cô ấy cùng nhau xử lý chẳng phải tốt hơn sao? Em gái quan tài, cô nói xem có đúng hay không?"
Mặc U lại phất tay: "Bản quân bảo cậu cút!"
La bàn trong tay Trần Truyền lập tức biến thành cát.
Trần Truyền nhìn tôi chằm chằm, muốn nói gì đó.
Chắc anh ta tưởng tôi còn non trẻ, lừa tôi một lần được thì sẽ dễ dàng lừa tiếp lần thứ hai.
Mặc U khịt mũi.
Trần Truyền thấy tình cảnh không có lời cho mình, đành chắp tay thành quyền, nói: "Nếu đã vậy, tại hạ xin cáo từ trước. Cửu Lão không có ý định nhúng tay vào vấn đề của quan tài người, nếu việc tìm lại quan tài ma có khăn, cô có thể..."
"Có bản quân ở đây, ai dám động vào cô ấy! Bản quân không phải con người, cũng không sợ chết!"
Trần Truyền nghe vậy càng hoang mang, nhưng vẫn cung kính cúi đầu, lùi ba bước, lại cúi đầu rồi xoay người rời đi.
Lễ nghĩa cũng đầy đủ đấy!
Có điều thực lực của anh ta quá kém, còn nói dối tôi!
Lỗ Môn và người đóng quan tài trong dân gian đều là thợ mộc, thế nên tôi muốn tạo chút quan hệ của họ.
Nhìn bóng lưng Trần Truyền, tôi tưởng anh ta có chút bản lĩnh, có thể biết được thân phận của Mặc U, không ngờ Mặc U mới phất tay đuổi anh ta, anh ta đã thất bại ê chề như vậy.
"Tiểu A Cửu thất vọng hả? Cô tưởng cậu ta đuổi được bản quân đi? Hay là Tiểu A Cửu tưởng cậu ta nhìn ra được tôi là ai? Cô tưởng người như cậu ta đáng tin hơn bản quân sao? Ngờ đâu cuối cùng Tiểu A Cửu lại là kẻ bị lừa!" Mặc U cười khúc khích.
Anh choàng một tay ôm tôi, tay còn lại cầm cuốn sổ: "Không phải Tiểu A Cửu muốn biết thái nhân là gì sao? Nghĩa là người bị dùng làm đồ ăn đấy. Nhìn cuộc đời của Lý Cúc Hoa xem, bà ta bán con gái, con dâu, cuối cùng còn bán cả chính mình để nuôi con trai. Nhưng đứa con trai lại không để ý tới bà ta, cuối cùng bà mặc cho bà ta bệnh tật mà chết. Tính ra đứa con trai kia còn đáng sợ hơn ma quỷ." Mặc U cười nói.
Bà ngoại tôi từng kể vào thời Trung Hoa Dân Quốc, nạn đói hoành hành, trẻ con bị bán để đổi lương thực.
Thái nhân chính là thịt của người sống.
Không biết tại sao tôi bỗng ngửi thấy mùi thơm của dầu chiên, dạ dày khó chịu, vội đẩy Mặc U ra.
Nhưng anh lại đến gần tôi: "Đúng là đồ vô lương tâm, Tiểu A Cửu vậy mà lợi dụng kẻ khác để kiểm tra bản quân!"
Mặc U lúc nào cũng bá đạo như thế.
Sau khi đã chứng kiến bản lĩnh của anh ta, tôi chỉ đành kìm nén sự khó chịu, tiếp tục giả ngốc.
"Lại giả vờ." Mặc U thở dài, đặt cuốn sổ xuống, "Đừng sợ, có bản quân ở đây, Lý Cúc Hoa kia có hung dữ đến đâu cũng không làm được gì."
Anh xoa đầu tôi rồi quay về quan tài ngủ.
Trần Truyền bị thương thất bại trở về, đội trưởng Tần đương nhiên phải đi theo chăm sóc.
Tôi tiếp tục chạm khắc hoa văn trừ tà lên gỗ đào, tính toán phương hướng rồi đặt xung quanh cửa hàng.
Trời tối, Mặc U thức giấc, nhìn bố cục quanh nhà của tôi, tỏ vẻ khinh thường: "Đề phòng ma quỷ thì tốt, nhưng người thì không."
Hình như Mặc U có ác cảm rất lớn với con người.
Nhưng nghĩ đến Lý Cúc Hoa và những người chết thảm sau khi quan tài ma bị mất kia, tôi vẫn thấy sợ.
Vì chờ đợi bà ta, tôi không còn tâm trạng học chữ ma tiếp, thà trực tiếp xông vào nhà như hai mẹ chồng con dâu kia.
Đến mười giờ tối vẫn không có động tĩnh gì.
Dù hay ngủ muộn nhưng tôi cũng không thể nhịn được nữa.
Đang lúc mơ mơ màng màng, bên ngoài đột nhiên có tiếng thì thầm, một ngọn lửa yếu ớt quái dị bay vào.
Ma trơi trông như một đóa sen xanh lơ lửng bồng bềnh giữa không trung, nhưng rất nhanh nó đã bay đến trước mặt Mặc U.
Mặc U đưa tay đón lấy, đóa sen rơi vào lòng bàn tay anh, còn sắc mặt anh càng lúc càng ngưng trọng.
Mặc U nhìn tôi: "Cô vào quan tài ngủ đi, có bản quân, cô chắc chắn an toàn. Mọi chuyện đợi bản quân trở về rồi nói!"
Giây sau đó, anh ta biến mất.
Thấy anh như vậy, sợ là đã xảy ra chuyện lớn.
Chỉ còn một mình tôi ở cửa hàng quan tại.
Kiểu chờ đợi này khiến tôi nhớ lại cái đêm của hai năm trước, mẹ tôi bảo tôi đợi Mặc U rồi biến mất.
Tôi không biết đối phương khi nào sẽ đến, cũng không biết điều gì sắp xảy ra.
Tôi xoay người định đi ngủ thì bỗng nghe tiếng của đội trưởng Tần ở bên ngoài: "Em gái quan tài, mau mở cửa cứu người đi!"
Sau đó là tiếng đập cửa, tiếng ai đó rê.n rỉ khe khẽ.
Tuy Trần Truyền không có quá nhiều bản lĩnh, không thể đối phó Mặc U, nhưng chắc anh ta cũng biết ít nhiều về đạo pháp, dù bọn họ có điều tra thi thể làm từ "quan tài người" thì cũng sẽ không gặp chuyện gì.
Hơn nữa Mặc U đã nhắc anh ta đốt hết tất cả đi.
Chờ mãi không thấy tôi mở cửa, đội trưởng Tần ở ngoài hét lên: "Em gái quan tài, sau khi rời khỏi đây tay chuyên viên Trần bị thương, giống như bị nhiễm vật lạ, chỗ vết thương bây giờ đang mọc tóc, chuyên viên Trần nói chỉ có anh họ cô mới cứu được anh ấy thôi!"
Ban ngày hình như hai tay của Trần Truyền bị la bàn đè nát.
Nếu không phải tôi muốn lợi dụng Trần Truyền để tìm hiểu thân phận của Mặc U, có lẽ Trần Truyền đã không bị thương.
Tôi cầm gậy, áy náy đi mở cửa.
Bên ngoài, đội trưởng Tần và một cảnh sát khác đang đỡ Trần Truyền.
Hai tay của Trần Truyền không thể gọi là tay nữa, chúng đều đã biến thành màu đen, sưng tấy, bên ngoài phủ đầy nấm mốc trắng xám như loại trong quan tài của bà cụ, ngoài ra còn có vết mẩn ngứa mưng mủ giống con trai của cô con dâu.
Trần Truyền khó chịu run rẩy, rê.n rỉ trong vô thức, đôi mắt cười cũng mờ đi.
Tôi biết nấm mốc đó là gì, nhưng nhìn tình trạng thi thể của bà cụ, có lẽ nó liên quan đến oán khí trong quan tài ma.
"Sao lại bị nhiễm trùng? Anh ta chạm vào thi thể bà cụ?" Tôi hỏi.
Nói cách khác, anh ta muốn nghiên cứu quan tài ma?
Đội trưởng Tần lo lắng: "Chuyên viên Trần vốn đang quan sát vết khâu trên bụng cô con dâu, không biết bị sao găng tay bị đâm rách, sau đó chảy máu rồi biến thành như vậy."
Sau khi xác định ba người họ đều còn dương khí, tôi mới nói với đội trưởng Tần: "Vào nhà trước đi."
Trần Truyền thế này chắc là bị oán khí xâm nhập cơ thể, nếu không cứu anh ta, có lẽ anh ta sẽ biến thành một cái xác mốc meo như bà cụ.
Tình cờ ban ngày tôi khắc gỗ đào, tôi vội lấy vụn gỗ chà hết nấm mốc, sau đó tưới máu gà lên để trừ tà.
Ít nhất tạm thời anh ta vẫn giữ được mạng, còn lại phải chờ Mặc U về xử lý.
Nghĩ tới Mặc U, trái tim tôi bỗng đau nhói.
Chúng tôi chỉ mới sống cùng nhau hai năm, sau tôi lại nghĩ anh sẽ trở về?
Tôi bảo ba người họ vào trong, nói đội trưởng Tần và cảnh sát kia đỡ Trần Truyền ngồi xuống đất để hấp thu địa khí.
Đột nhiên, trong miệng Trần Truyền phát ra giọng nữ: "Quan Cửu, cô nói xem có phải con người trẻ mãi không già, không bệnh không tật mới có thể không bị người khác ghét bỏ đúng không?"
Sống lưng tôi lạnh buốt.
Dưới mặt đất phủ đầy mùn cưa bắt đầu có nấm mốc mọc lên, tốc độ nhanh đến mức mắt thường có thể nhìn thấy.