Từ đầu đến cuối Quan Cửu không hề biết sự tồn tại của hôn ước này.
Nhìn cô ấy bị người ta tính kế, tôi thế mà mất kiên nhẫn nói ra chuyện đó.
Cô ấy vẫn ngơ ngác nhìn tôi.
Mắt của bà thím kia đúng là bị mù, tưởng tôi đến từ hôn, còn nói bậy nói bạ, tôi trực tiếp sai người đuổi bà ta đi.
Quan Cửu chẳng thèm cảm ơn, vẫn cứ nhìn tôi như vậy.
Cô ấy chẳng biết hỏi tôi lâu ngày không gặp, đột nhiên tới tìm cô ấy là vì chuyện gì sao?
Tôi giận đến mức đau cả gan, vì thế chỉ bảo cấp dưới đưa quan tài sắt vào.
Tôi thầm nghĩ sau khi ổn định mọi việc xong, tôi sẽ tìm cơ hội tặng thuốc bổ âm cho cô ấy.
Cô ấy mười chín tuổi rồi, cũng sắp đến hai mươi, trước mắt có đồ bổ gì cứ bồi bổ trước, tôi sẽ cố gắng tìm nơi cực âm để chăm sóc cô ấy.
Long Linh ngửi thấy mùi hoa sen trên người cô ấy.
Cô ấy là con gái của Tử Huyền quân, có hương hoa là chuyện hết sức bình thường, nhưng không ngờ mùi hoa sen trên người cô ấy lại là của Mặc U quân.
Song chủ u minh hỗ trợ lẫn nhau, một người quản việc sinh tử, một người quản việc luân hồi.
Mặc U quân chính là người quản việc sinh tử!
Cha chỉ nói người chăm sóc cô ấy là quỷ vương nhưng không nói rõ là người nào, thế mà là người đứng đầu u minh.
Chỉ cần nhìn sự ăn ý ngầm của họ, theo trực giác, tôi biết hôn ước này chắc chắn sẽ phải hủy, không cần tôi giải thích nhiều.
Tâm trạng tôi lúc ấy cực kỳ tệ, ngay cả khi Long Linh nói việc tạo quan tài ma với cô ấy tôi cũng không nghe rõ, càng không biết phải mở lời về đống thuốc bổ âm như thế nào.
Mãi cho đến khi Mặc U quân bảo tôi đổi tên.
Thiên Nhất, Quan Cửu.
Ngay cả người ngoài huyền môn như Long Linh chỉ nghe thôi cũng hiểu đây là hai cái tên rất xứng với nhau, nhưng Quan Cửu thì chưa từng nghĩ đến.
Ngay cả tên Mặc U quân cũng không cho phép tôi xứng đôi với cô ấy thì sao có thể để tôi và cô ấy kết hôn được?
Chín năm trước, cái đêm tôi vừa đi, anh ta liền tới.
Chín năm nay anh ta là người đồng hành ngày đêm với Quan Cửu.
Anh ta bảo vệ quả tiên, đóa hoa quỳnh này...
Nhìn hoa quỳnh nở, quả tiên dần chín...
Đổi lại là tôi, tôi cũng không muốn ai tơ tưởng tới.
Huống hồ huyết mạch thuần dương của nhà họ Trương không thể bị cắt đứt.
Tôi đến cũng là vì hủy hôn.
Tôi làm gì có lập trường để phản bác chứ.
Đã không chiếm được, cần gì giữ cái tên.
4
Sau khi đồng ý làm quan tài ma, Quan Cửu cần lượng thân trượng hồn.
Xác chết đứng kia quá kỳ lạ, không có Mặc U quân ở bên, tôi sợ cô ấy gặp chuyện không may nên ôm Chích Dương kiếm canh giữ bên cạnh.
Cô ấy trông dịu dàng yếu đuối như vậy, không biết xác chết đứng kia có dọa cô ấy không.
Thế nên tôi nhắc nhở mãi mới cho cô ấy xem.
Cô ấy đúng là to gan, không hề sợ hãi.
Mặc U quân bị gọi ra, hai người nhìn nhau, ánh mắt của họ khiến tôi cực kỳ khó chịu, chỉ có thể giục họ nhanh lên.
Nhưng khi Quan Cửu lượng thân trượng hồn, sắc mặt cô ấy và Mặc U quân đều có vẻ khác thường, sau đó, mái tóc của xác chết kia bất ngờ bay lên kéo cô ấy vào.
Tôi theo bản năng vươn tay muốn giữ lấy cô ấy.
Nhưng ngay cả Chích Dương kiếm cũng không thể chém đứt tóc, tôi cũng bị kéo vào u minh.
U minh có mấy tầng, tôi không biết mình đang ở đâu.
Cơ thể thuần dương khi đến nơi cực âm, mỗi lần hít thở đều như có kim đâm vào người.
Tôi dùng cỏ thi để tìm cô ấy nhưng không có kết quả.
Cuối cùng, tôi chỉ đành dùng đến hôn thư.
Hôn ước được ký kết bằng máu cuống rốn, việc này đến giờ cô ấy vẫn chưa biết.
Tôi biết hôn ước này mãi mãi sẽ không bao giờ thành, nhưng không ngờ hôn thư vẫn còn tác dụng.
Tôi đã nghĩ rất nhiều trường hợp đưa hôn thư này cho cô ấy. Trường hợp tốt nhất là cầm hôn thư, cưới cô ấy về Vân Hải. Trường hợp tệ nhất chính là hủy hôn.
Không ngờ nó lại dùng để tìm cô ấy ở u minh.
Hôn thư ký kết bằng máu, vợ chồng một thể, mệnh lý tương thông, tìm được cô ấy không hề khó.
Nhưng khi nhìn thấy tôi, cô ấy lại lộ sự thất vọng.
Bởi vì người tìm được cô ấy tước không phải Mặc U sao?
Tôi vốn dĩ có thể lập tức cất phong thư đi, nhưng không biết tại sao tôi vẫn cứ cầm nó.
Quả nhiên cô ấy tò mò hỏi tôi đó là gì.
Tôi đưa cho cô ấy xem, muốn xem cô ấy khi biết có hôn ước từ khi chưa chào đời sẽ có thái độ gì.
Nhưng cô ấy không hề giật mình, còn rất thản nhiên.
Lòng tôi vô cớ chua xót, lồ,ng ngực khó chịu, ngay cả việc vận khí để chắn âm sát xung quanh cũng quên mất.
Lúc này cô ấy mới phát hiện sắc mặt tôi rất tệ, muốn đưa tôi ra ngoài.
Bình thường sao không thấy cô ấy thông minh vậy nhỉ?
Có lẽ cô ấy không hề ngốc, chỉ là không muốn quan tâm mà thôi.
Tôi cũng biết mình ở đây cũng chẳng cứu được cô ấy.
Khi cô ấy dùng máu để vẽ, tôi mới nhận ra huyết mạch cực âm của cô ấy mạnh đến thế nào.
Nhưng cô ấy vẫn cúi đầu, không chịu nói gì.
Tôi cố gắng tìm chủ đề nào đó để nói.
Tôi giải thích với cô ấy tại sao nhà họ Trương phải từ hôn, tôi muốn nói tôi không muốn hủy hôn.
Nhưng không biết cô ấy có nghe thấy không, cô ấy chỉ lo vẽ bức tranh thang trời của mình.
Tôi của khi ấy như một trò hề vậy.
Từ đầu đến cuối cô ấy không hề để ý tới hôn thư.
Cô ấy không muốn dựa vào huyết mạch thuần dương của nhà họ Trương để sống tiếp, cô ấy cũng không phải đóa hoa quỳnh trong đêm, mà là đóa lan mọc ở thung lũng yên tĩnh.
Như vậy tốt cho tôi, tốt cho cô ấy.
Tôi hỏi cô ấy định thoát khỏi đây bằng cách nào, đôi mắt vốn đờ đẫn ấy bỗng dưng sáng ngời như những vì sao: "Mặc U sẽ đến cứu tôi."
Lòng tin ấy cứ như việc Mặc U sẽ tới như việc thiên kinh địa nghĩa.
Rõ ràng Mặc U không tìm thấy cô ấy, cũng không hứa hẹn gì.
Nhưng cô ấy vẫn tin anh ta như vậy!
Trái tim tôi như muốn nổ tung, trong đầu không ngừng gầm thét.
Âm khí xung quanh như hóa thành kim châm đâm vào xương tủy khiến tôi rùng mình ớn lạnh.
Tôi sợ mình không chịu đựng được nên không dám nhìn cô ấy, chỉ biết ngẩng đầu nhìn thang trời, cố gắng áp chế đau đớn do âm khí gây ra, giả vờ thuận miệng hỏi: "Cô tin anh ta đến vậy hả?"
Rõ ràng người đứng đầu u minh như Mặc U đến giờ vẫn chưa đến đây, nhưng cô ấy vẫn tình nguyện ở lại chờ anh ta đến cứu!
5
Cô ấy không nói gì nhiều, chỉ "Ừ" một tiếng, ngay cả lời giải thích cũng không, cứ như việc người khác có tin hay không không quan trọng.
Việc cô ấy tin tưởng Mặc U không liên quan đến kẻ khác.
Chín năm đã có tình cảm sâu đậm như vậy.
Nếu năm xưa tôi không rời đi thì đã không có Mặc U.
Vậy bây giờ...
Thì ra là do tôi đã bỏ lỡ.
Tôi không dám tiếp tục ở lại, sợ mình sẽ không chịu đựng âm khí ở đây.
Khi lên thang trời, tôi nhắc cô ấy chuyện cha ruột của mình. Tôi sợ cô ấy gặp chuyện không may nên để Chích Dương kiếm lại, một là để cô ấy tự bảo vệ mình, hai là cam đoan tôi nhất định sẽ nghĩ cách cứu cô ấy ra ngoài.
Thời điểm nói Chích Dương kiếm nhận cô ấy là chủ mẫu, trái tim tôi thoáng cảm nhận được chút ấm áp.
Tôi theo thang trời Quan Cửu vẽ mà rời khỏi u minh, lập tức phong ấn xác chết đứng, hỏi mọi người cách đưa người từ u minh về, trên đời này thật sự có hai người giống nhau như đúc sao.
Nhưng tất cả câu hỏi đều không có đáp án.
Ngay cả Mã bà bà thử xuống cõi âm mấy lần cũng không tìm được Quan Cửu.
Người xuống cõi âm chỉ có thể vào ma giới, mà vị trí Quan cửu đang ở rõ ràng không phải ma giới mà là tầng thấp hơn.
Cuối cùng Mã bà bà nói cho tôi biết vẫn còn một cách, đó là dựa vào hôn thư, chỉ cần Quan Cửu vẫn là vợ chưa cưới của tôi, tôi vẫn còn có cách cứu cô ấy ra khỏi u minh.
Cách này trong thần thoại có nhắc đến, thật sự có thể thử một lần.
Cùng lắm là mất mấy năm dương thọ.
Nhưng dùng máu tế kim ô thì dễ, phiền phức là cần đá của núi Bất Chu dẫn ánh sáng kim ô xuống u minh.
Thứ này rất hiếm, dù ở Vân Hải cũng là báu vật.
Trừ tôi, cha không cho bất kỳ ai sử dụng.
Tôi để Khảm Cung ở lại bảo vệ cửa hàng quan tài, sau đó về Vân Hải ngay trong đêm.
Nghe tôi nói muốn dùng máu tế kim ô, chiếu sáng con đường u minh, đưa Quan Cửu về, cha im lặng rất lâu, mới nói: "Dù con hi sinh mấy năm tuổi thọ chiếu sáng đường u minh, Tử Huyền quân sẽ không buông tay, cô ấy cũng chưa chắc có thể thoát khỏi u minh, dù có ra ngoài rồi, cô ấy cũng không biết vì việc này mà con trả giá như thế nào. Ngay từ đầu chuyện giữa con và cô ấy đã định sẵn là không có kết quả, con vẫn muôn làm sao?"
"Con biết, nhưng là chúng ta có lỗi với cô ấy, là nhà họ Trương hủy hôn trước, là chúng ta thất hứa."
Đây là lần đầu tiên tôi chỉ ra lỗi sai của nhà họ Trương với cha.
Mọi việc đã chú định từ cái đêm tôi theo cha về Vân Hải của chín năm trước.
Rõ ràng khi chưa chào đời Quan Cửu đã có hôn ước với tôi.
Là tôi bỏ lỡ cô ấy!
Tôi mang đá núi Bất Chu về cửa hàng quan tài, bày trận, treo cờ, trần tru,ồng ngồi xếp bằng phơi nắng, dùng máu hiến tế, cầu xin ánh sáng kim ô chiếu rọi u minh, dẫn vợ về.
Khi đó tôi không biết Mặc U liệu có thể đưa cô ấy ra ngoài trước hay không, cũng không biết ánh sáng của kim ô có thể chiếu rọi u minh hay không, nhưng tôi vẫn muốn thử.
Lúc Mặc U tìm được cô ấy, cô ấy đã bị Tử Huyền quân hút máu đến sắp chết.
Lỡ Mặc U không tìm được cô ấy...
Tình yêu sinh ra đau khổ, cũng sinh ra sợ hãi.
Ngày qua ngày, da tôi bắt đầu bong tróc vì nắng nhưng cửa hàng quan tài vẫn vắng tanh.
Không có bất kỳ động tĩnh nào cả.
Tôi không biết mình có nên tiếp tục kiên trì hay không, nhưng lỡ đâu cô ấy không thể ra ngoài thì sao?
Từ lúc cô ấy ở trong bụng mẹ Tử Huyền quân đã muốn nuốt chửng cô ấy.
Xuống u minh, có phải quả tiên như cô ấy bắt đầu chín rồi không?
Thấy tôi như vậy, mọi người đều khuyên tôi dừng lại, chắc chắn vẫn còn cách khác.
Nhưng tôi biết đó chỉ là lời khuyên.
Nếu có cách khác, Mã bà bà đã không nói với tôi cách này.
Quan Cửu chỉ là một cô bé mồ côi, trên thế gian này ngoại trừ những kẻ thèm muốn tay nghề của nhà họ Quan muốn cô ấy trở về, thì chỉ có tôi, người chồng sắp cưới mãi mãi không thể kết hôn này.
Cho dù không có kết quả, tôi cũng phải kiên trì đến cùng.
May mà...
Cô ấy đã về.
Dù lúc cô ấy về cùng Mặc U, hai người rất thân thiết, tôi vẫn rất vui.
Ít nhất cô ấy còn sống.
Như thế đã tốt lắm rồi.
Ít nhất lần này tôi không thất hứa, tôi đã hứa với cô ấy sẽ cứu cô ấy ra.