Phụ thân ta là tướng thuật sư tài giỏi nhất trong thiên hạ, những lời ông nói chưa bao giờ không linh nghiệm.
Lần nổi danh nhất là khi kinh thành trải qua ba ngày mưa lớn không ngớt. Ông lại bảo với mọi người rằng, đêm ấy, trong con hẻm phía đông thành sẽ xảy ra hỏa hoạn.
Mọi người nghe vậy, đều không tin, thậm chí còn cược với ông, thi nhau đặt hết tiền bạc để phản bác lời đoán định.
Cả con hẻm, mười hộ gia đình liên kết lại, dập tắt tất cả đèn lồng, không đốt nến, quyết tâm phá bỏ uy danh của phụ thân ta.
Thế nhưng, gần đến giờ Tý, tiếng canh ba vừa điểm, cuối con hẻm bỗng bùng lên ngọn lửa lớn.
May mà ai nấy đều chuẩn bị sẵn sàng, nên không xảy ra đại họa.
Sau đó mới biết, hóa ra chỉ là một câu chuyện phong lưu.
Có một vị tiểu thư hẹn gặp tình lang lúc nửa đêm. Bình thường, hai người họ chỉ mượn ánh sáng từ những chiếc đèn lồng dưới mái hiên. Đêm đó vì mọi nhà đều tắt đèn, họ đành tự thắp sáng đèn để gặp riêng nhau.
Gió lớn nổi lên, đèn lồng lật đổ, lửa bùng cháy. Tình lang bỏ chạy, còn danh tiết của tiểu thư thì tan nát.
Người đời bàn tán, lời ra tiếng vào, thêu dệt đủ điều, khiến vị tiểu thư này rơi vào cảnh thân bại danh liệt.
Trong cơn khốn cùng, nàng tìm đến phụ thân ta.
Phụ thân ta nghĩ nàng đến để làm loạn, nhưng không ngờ nàng mang theo một khoản hậu lễ để cảm tạ. Nàng nói nhờ ông mà nàng nhìn thấu được lòng kẻ phụ bạc, tránh được con đường khổ ải suốt nửa đời sau.
Đó chính là lần đầu tiên phụ thân ta gặp mẫu thân ta.
Bọn họ bên nhau mười mấy năm, tình thâm nghĩa trọng, chưa từng hoài nghi lẫn nhau.
Trong suốt mười mấy năm đó, phụ thân ta không đoán mệnh cho bất kỳ ai, dù là quan to quyền lớn hay người tài ba hiếm có.
Mãi đến năm ta mười tuổi, mẫu thân vì bạo bệnh mà qua đời.
Căn bệnh đến đột ngột như sấm sét giữa trời quang, ngay cả thang thuốc trên bếp còn chưa kịp sắc xong, người đã lìa đời.
Trước lúc lâm chung, bà chỉ nói với bốn tỷ muội ta tám chữ: “Vật hoặc vu kế, vật khốn vu thuật.” (Đừng mê muội vì mưu kế, đừng lụy thân vào thuật pháp.)
Trong bốn tỷ muội, ba người đều học được thuật pháp, chỉ trừ tứ muội.
Sau khi mẫu thân mất, phụ thân ta như hóa thành người khác, sống tiêu cực u uất suốt nửa tháng rồi quay lại nghề cũ, đoán mệnh cho người.
Mười mấy năm qua, cái tên của ông đã bị người đời quên lãng, thế nhưng lần này, phụ thân ta còn kiêu ngạo hơn cả trước kia. Không chỉ đoán vận mệnh, ông còn dám định đoạt cả sinh tử của con người.
Ông từng nói đó là thiên cơ, không thể tiết lộ.
Ta đoán rằng, phụ thân ta chắc hẳn đã không muốn sống nữa.
Suốt năm năm, phụ thân ta lợi dụng vô số mạng người bị luận định để gây dựng danh tiếng thuật sư đệ nhất thiên hạ.
Năm năm sau, người mà ông chờ rốt cuộc cũng xuất hiện.
Người đó khoảng năm mươi tuổi, ánh mắt sắc bén, khoác áo lông dày, xung quanh là một đoàn tùy tùng đông đúc.
Có người đen gầy nghiêm nghị, có người da trắng thanh tao, hành động đều nhẹ nhàng cẩn trọng, ai nấy đều tập trung cao độ, không dám sơ suất.
Người nọ cất tiếng hỏi: "Thế cuộc triều đình ngày nay, sóng ngầm cuồn cuộn. Không biết tiên sinh có thể đoán được ai là thiên tử tương lai không?"
Phụ thân ta đặt bốn đồng tiền lên bàn: "Khí vận Tử Vi, không ngoài bốn người này."
Trên đời này, không có điều gì mà phụ thân ta không biết.
Khi mẫu thân ta còn sống, những thuật pháp của người đều chỉ để làm mẫu thân vui lòng.
Mẫu thân hỏi người, hôm nào gạo sẽ tăng giá, ngày nào sẽ có mưa, ngày nào tuyết sẽ rơi.
Phụ thân chỉ cười bất lực: "Vì sao nàng không hỏi những điều quan trọng hơn?"
Mẫu thân ngồi dưới mái hiên nhìn tuyết bay, đưa tay hơ ấm bên lò lửa: "Quan trọng là gì? Chẳng lẽ ta phải biết ai sẽ làm Hoàng Đế sao?"
Ta đang ôm nhành mai chạy tới thì vô tình nghe được câu trả lời của phụ thân: "Được thôi, nhiều người cũng hỏi ta chuyện này. Ta thấy vị thiên tử trong tương lai sẽ xuất hiện trong số bốn người này, chính là Thái Tử Triệu Triệt, Thừa tướng Thôi Tống, Thiếu Tướng quân Lý Huyền Ca, và Hoàng thúc Triệu Minh Thừa."
Năm năm sau, phụ thân vẫn nhắc lại bốn cái tên ấy.
Chỉ vì một câu nói đó, cả nhà ta bị tống giam.
Người tống giam chúng ta chính là Hoàng Đế hiện tại, kẻ chỉ muốn nghe duy nhất một đáp án: Thái Tử.
Hoàng Đế cáo buộc rằng phụ thân ta dùng lời tà mị mê hoặc lòng người, muốn xử tử cả nhà ta.
Nhưng trong bóng tối, ông ta đích thân tới ngục, ép phụ thân nói ra danh tính của Thiên tử tương lai.