• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Đế lâm bệnh nằm liệt giường, Thái Tử ngày đêm túc trực, triều chính do Hiền Vương cùng vài người chống đỡ, nhưng gần như đình trệ.

Thiên hạ sắp đổi chủ, mà Thôi phủ cũng sắp chẳng còn như xưa nữa rồi.

Tin Dương Hành mang thai truyền đến Tây Nam.

Thịnh Quốc công bí mật chỉnh quân, chuẩn bị tiến kinh, chống lại Thái Tử.

Thôi Tống ngày ngày bận rộn với những cuộc gặp gỡ từ nhà họ Dương, nhà họ Thôi, đến nhà họ Tống, nhưng lại chẳng bước chân vào thăm Dương Hành lấy một lần.

Nàng bụng mang dạ chửa, đợi suốt cả buổi ở hành lang, cuối cùng lại bị đuổi đi.

Chiều tà, ta đang ngồi bên cửa sổ cho vẹt ăn, Thôi Tống đứng ở cửa hành lang, không biết đã quan sát bao lâu.

"Con này với con mà nàng dâng lễ có giống nhau không?"

Ta ngừng tay: "Vẹt Huyết Hồng là chim sinh đôi. Nhưng nuôi cùng lúc hai con là điều cấm kỵ, nên ta chỉ đưa một con vào cung."

Thôi Tống không mấy quan tâm: "Thuật đoán mệnh của nhà nàng, chưa bao giờ sai sao?"

Nể tình Dương Hành, ta đành chỉ điểm cho hắn: "Đại nhân, đã từng nghe chuyện phụ thân ta đoán trước vụ cháy ở phía đông thành chưa?"

Hắn khẽ gật đầu: "Từng nghe qua."

"Lời tiên đoán một khi đã nói ra, liền trở thành một phần của nhân quả. Người càng cố trốn tránh, lại càng dễ rơi vào bẫy. Nhưng cuối cùng, chỉ có bản tâm con người mới quyết định số mệnh của họ."

Ta đặt chiếc thìa bạc xuống, quay đầu nhìn hắn, ánh mắt đầy ẩn ý.

Thôi Tống ngồi xuống, như đang chìm vào suy nghĩ:

"Ý nàng là, ta nên mặc kệ tất cả? Tình hình triều đình hiện nay như dây cung căng thẳng, muốn làm một thần tử trong sạch cũng khó mà tránh khỏi..."

"Đại nhân có thể từ quan, dẫn Dương Hành và con về Tây Nam, để đứa trẻ lại cho Thịnh Quốc công, còn ngài và A Hành thì lui về nơi điền viên."

Hắn ngồi đó, im lặng rất lâu.

Trời dần tối, khắp sân bắt đầu thắp đèn, Thôi Tống lại muốn ở lại qua đêm:

"Giờ đây ta gặp A Hành, luôn cảm thấy mệt mỏi. Nhưng ở đây với nàng, lòng ta lại yên ổn hơn vài phần."

Ta lặng lẽ nhìn hắn, khẽ nhếch môi, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười.

Thôi Tống thấy ta cười, cũng cong môi theo, đảo mắt quanh phòng, rồi chỉ vào chiếc ghế bên cửa sổ: "Ta sẽ ngủ ở đó."

"Đại nhân cứ tự nhiên."

Ta chỉ vào ô cửa bên cạnh chỗ con vẹt: "Đừng đóng cửa sổ, ta không thích khi ngủ mà cửa sổ lại đóng kín."

Mấy tháng nay, Thôi Tống đã ở lại viện của ta bảy tám lần.

Kể từ đó, mỗi lần ta đến gặp Dương Hành, đều bị nàng từ chối.

Thậm chí đám hạ nhân bên cạnh nàng cũng lén lút bàn tán về ta.

Ta liền không đến nữa, để nàng được nghỉ ngơi yên ổn.

Có những chuyện chẳng thể phân rõ rạch ròi.

 

Ngay từ lúc Thôi Tống quyết định như vậy, ta và Dương Hành đã không thể làm bạn được nữa.

Bởi vì Dương Hành yêu hắn.

Đêm đen như mực, ta nghe thấy âm thanh khác thường, bèn bò dậy từ trên giường, đi qua chỗ Thôi Tống đang ngủ, đến đẩy cửa sổ ra.

Một bóng đen nhỏ bé vụt qua.

Con vẹt đứng vững trên giá đậu, bóng nó đổ lên khung cửa.

Ta định quay về.

Giữa đêm khuya, con vẹt đột ngột kêu lên, giọng the thé: "Nghịch tử!"

Cả người ta lạnh toát.

Nó lại tiếp tục kêu: "Di phúc tử*!"

(*)"Di phúc tử" (遗腹子) là một thuật ngữ dùng để chỉ một đứa trẻ được sinh ra sau khi cha của nó đã qua đời. Trong văn hóa Trung Hoa cổ đại, thuật ngữ này thường mang ý nghĩa đặc biệt, vì đứa trẻ mang gánh nặng duy trì huyết thống và danh tiếng của gia đình, đặc biệt là khi gia đình ấy có vị trí xã hội quan trọng hoặc liên quan đến quyền lực chính trị.

Ta gần như đứng không vững, lùi lại hai bước.

Qua ánh mắt đỏ rực của con vẹt, ta như nhìn thấy nó bay qua thành đô đen kịt, đến mái hiên trong cung, đậu trên giá trước cửa sổ.

Ánh đèn hắt bóng nó lên bức bình phong "Vạn Thọ," kéo dài và mờ nhạt, không gây chú ý.

Vì trên bình phong, rõ ràng là bóng hai người. Một người nâng cằm người kia, người còn lại đang rót thứ gì đó vào miệng.

Trong bóng tối, một đôi tay bất ngờ đặt lên vai ta từ phía sau.

Ta choáng váng, không biết mình đang ở đâu, bèn cắn mạnh vào ngón tay, không dám kêu lên.

 

"Là ta, đừng sợ."

Thôi Tống đã tỉnh giấc.

Hắn vẫn đặt tay lên vai ta, nhìn ra cửa sổ, rồi quay sang nhìn con vẹt đỏ.

"Nghịch tử... Di hài tử... Không biết nó học ở đâu..."

Hắn lặp lại những từ đó, mặt không biểu cảm, nhưng ánh mắt đột nhiên sâu thẳm hơn.

Ta cũng bình tĩnh lại.

Thái Tử đã ra tay.

Sự biến đổi trên ngai vàng, e rằng chỉ còn là chuyện sớm muộn.

Buổi sáng tinh mơ, vào giờ Mão, cổng thành vừa mở, đường phố vắng bóng người qua lại.

Ta tiễn Lý Huyền Ca đã cải trang rời khỏi kinh thành.

"Trên đường đi, chàng phải cẩn thận."

Ta lấy ra một lá bùa bình an, đặt vào lòng bàn tay hắn: "Chuyến đi này không biết đến bao giờ mới gặp lại, ta đã thêu lá bùa bình an này cho chàng. Chàng cũng nên để lại cho ta một tín vật."

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK