• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm đó, Thôi Tống đến thăm ta.

Đây là lần thứ hai trong ba tháng kể từ khi ta vào phủ, hắn bước chân vào viện của ta.

Khung cửa bị gõ hai lần.

"Chuyện hôm nay, ta không cố ý."

Ta tựa người bên khung cửa sổ, tay cầm một quyển sách, không lên tiếng đáp lại.

"Ngươi nên hiểu, lời đoán mệnh ứng nghiệm một cách tàn nhẫn như vậy, khiến ta cảm thấy bất an."

Ta dứt khoát đặt quyển sách xuống, nhìn bóng dáng hắn: "Thôi đại nhân, hôm đó là ngài muốn hỏi, ta chỉ nói sự thật, vậy mà lại khiến ngài không vui. Ngài lo lắng làm gì? Thôi Quý phi uống độc vì muốn báo thù cho tiểu Công Chúa, có lẽ sau này ngài c.h.ế.t đi, cũng sẽ là vì người mà ngài yêu thương sâu đậm."

Hắn đứng im ngoài cửa một lúc, sau đó xoay người rời đi.

Thôi Quý phi đã hầu hạ Hoàng Đế suốt hai mươi năm, được sủng ái gần mười năm trời.

Dù không có con cái, cái c.h.ế.t của nàng vẫn vô cùng chấn động.

Hoàng Đế không kịp oán trách nàng, truy phong nàng làm Hoàng hậu.

Còn về Tiên Hoàng hậu, bà đã qua đời từ lâu, Hoàng Đế chỉ có thể trút giận lên Thái Tử.

Thêm nữa, ta từng nói với Hoàng Đế rằng một ngày nào đó, Thái Tử sẽ hạ độc ngài.

Sau chuyện này, Hoàng Đế càng tin tưởng lời ta thêm vài phần.

Nghe nói Đông Cung bị binh lính canh giữ nghiêm ngặt, không ai được ra vào.

Hiền Vương Triệu Minh Thừa dẫn theo một số đại thần quỳ gối trước điện xin tha cho Thái Tử, nhưng cũng không lay chuyển được Hoàng Đế.

Triệu Minh Thừa từng đến tìm Thôi Tống, nhưng thậm chí còn không được bước qua cửa.

Khi ấy, Thôi Tống đã cáo bệnh, nửa tháng không lên triều.

Đại tỷ đến phủ tìm ta:

"Ta không phải đến xin cho Thái Tử, chỉ là Nhị tỷ của muội cũng đang bị giam trong Đông Cung."

Ta đang cắm hoa, thản nhiên đáp: "Đại tỷ, tỷ tin ta đi, tỷ ấy sẽ không c.h.ế.t đâu."

Nàng giật lấy cành hoa hồng gai trong tay ta: "Minh Vấn Thu, nàng là tỷ tỷ ruột của muội."

Ngón tay ta bị gai đâm, m.á.u vừa rỉ ra đã bị ta búng tay nghiền nát: "Đại tỷ, tỷ có thể nhìn thấu thiện ác, vậy tỷ nhìn ta xem?"

Ta chăm chú quan sát nét mặt nàng.

"Tỷ và Nhị tỷ lạnh nhạt với ta bao năm, chẳng phải vì thấy ta là kẻ ác sao? Chẳng lẽ ta không biết hai người nghĩ gì? Giờ cần đến ta, lại đến đây cầu xin?"

Minh Vọng Xuân quay người bỏ đi.

Ta cũng không hiểu rõ thế nào là thiện ác.

 

Nhưng với khả năng của Đại tỷ, nàng có thể thân cận hiền tài, tránh xa tiểu nhân. Đến cả việc ban hôn của bốn chúng ta, cũng chỉ có nàng và Hiền Vương thật sự là phu thê, sống những ngày bình yên thuận lợi.

Đông Cung trải qua một mùa đông khó khăn, trong khi Thôi phủ lại trở nên ấm áp náo nhiệt.

Thôi Tống mượn cớ chuyện của Quý phi, có đến nửa tháng cáo bệnh, ở nhà chơi đốt hương cùng Dương Hành.

Trong gian phòng nhỏ, trải thảm lót sàn ấm áp.

Ba người chúng ta ngồi bên trong, Dương Hành ngồi cách bếp lửa, cẩn thận đun hương, vẻ mặt tập trung cao độ.

Thôi Tống ngồi phía sau nàng, vòng tay hờ hững, thỉnh thoảng chỉ cho nàng vài điều. Cả căn phòng tràn ngập hương thơm nhẹ nhàng.

Ta ngồi canh trà, buồn ngủ đến mức cây quạt cũng cầm không nổi, rơi xuống bàn.

Thôi Tống khẽ đỡ lấy cán quạt, đặt lại trước mặt ta.

Dương Hành quay đầu, đề nghị: "Hay là mời Lý Tướng quân đến phủ đi?"

Ta ngồi thẳng dậy.

Thôi Tống gật đầu đồng ý.

Lý Huyền Ca đến, khi tuyết vừa tan, mang theo một bó hoa mai lớn tặng cho ta.

Ta và hắn cùng nhau đắp người tuyết trong sân, cắm đầy những cành mai đỏ rực lên người tuyết.

Thôi Tống và Dương Hành vẫn ngồi trong phòng, hương thơm và hơi nóng nhè nhẹ lan ra.

Người tuyết đắp lên trông như một nấm mộ, cả hai nhìn nhau không nói, rồi lại ra tay phá bỏ.

Bên kia, Dương Hành bị lửa than bén vào đuôi tóc, kéo Thôi Tống chạy ra ngoài.

Bốn người nhìn nhau đều bật cười.

Ngày hoàn thành bức tranh "Cửu Cửu Tiêu Hàn Đồ," Thái Tử phi của Đông Cung qua đời sau ba năm nằm bệnh.

Thân phận Thái Tử phi cao quý, ngang hàng với Dương Hành, cũng là bạn thân của nàng.

 

Để lo liệu tang sự cho Thái Tử phi, Đông Cung phải gỡ bỏ lệnh cấm, cho người ra vào.

Dương Hành dẫn ta đến viếng.

Đông Cung có rất nhiều cung nhân, nhưng các phi tần, thê thiếp có danh phận lại không nhiều, điều này vô cùng khác thường.

Nhị tỷ gả vào Đông Cung mới nửa năm, cũng phải ra ngoài tiếp khách.

Dương Hành nhìn di ảnh của Thái Tử phi, thất thần: "Hồi nàng chưa ngã bệnh, ta thường đến Đông Cung thăm. Nhưng sau đó... nhiều người rời đi, nàng cũng lâm bệnh nặng."

Ta lấy khăn tay bịt miệng nàng lại.

Trên đường về, ta kéo Dương Hành lên xe ngựa.

Nàng vẫn còn ngẩn ngơ: "Vấn Thu, Thái Tử là người giả nhân giả nghĩa, ngươi nghĩ phu quân ta có thể thành công không?"

Ta chần chừ một lúc: "Ngươi từng nói, tính cách của ngài ấy... ngài ấy không quan tâm đến thiên hạ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK