Năm xưa, phụ thân ta từng tiên đoán về bốn người, Thôi Tống đã chết, Thái Tử bị giam cầm, Hiền Vương đi theo ta, chỉ còn lại Lý Huyền Ca. Họ đều mang mệnh cách thiên tử.
Ta đứng trên tường thành, phóng tầm mắt nhìn ngắm kinh thành phong quang. Tựa như trở về đêm phụ thân triệu tập ba tỷ muội chúng ta năm đó.
"Nếu tướng thuật sư muốn thay đổi mệnh cách của người khác, tất phải đủ thân cận, có mối quan hệ gần gũi với người đó. Các con hãy gả cho ba người trong số họ, tùy theo lòng họ mà dụng thuật, kéo sợi dây vận mệnh, xoay chuyển càn khôn, đổi thay thế sự."
Nhị tỷ chau mày: "Phụ thân, vậy chẳng phải còn thiếu một người sao?"
"Vậy thì chỉ đành đặt cược một phen."
Quả nhiên, sự việc tiến triển đúng như phụ thân tiên đoán— Bốn người, chúng ta đã gả cho ba người, đi đến hôm nay chỉ còn lại một người.
Đêm ấy, sau khi hai tỷ tỷ rời đi, phụ thân giữ ta lại một mình, nói với ta rất nhiều điều.
Lời của phụ thân vẫn văng vẳng bên tai: "Vấn Thu, Vọng Xuân ôn hòa mà nhu nhược, Văn Hạ cố chấp dễ tổn thương. Chỉ có con…"
Nửa đêm, ông đứng dưới hành lang, nhìn ánh trăng tròn treo trên bầu trời, tà áo rộng bay phấp phới trong gió.
"Ván cược này, đặt cả vào con. Mệnh cách của con là Thất Sát Kiêu Thần. Chỉ cần con ở bên một người lâu ngày, không hay không biết, liền có thể cướp lấy mệnh cách của họ."
Thất Sát Kiêu Thần là chủ đoạt.
Gió thổi, cờ xí lay động. Đại quân của Lý Huyền Ca đã gần tới kinh thành.
Lý Mục đã làm theo lời ta, âm thầm chuyển một số người quan trọng ra ngoài. Trong cung, nghi lễ đăng cơ đang được chuẩn bị gấp rút, lễ phục Hoàng Đế và cung trang Hoàng hậu cũng được chế tác ngày đêm không ngừng.
Để trấn an Lý Huyền Ca, ta đã nói rằng khi hắn về cung sẽ lập tức đăng cơ, thậm chí còn đưa hắn xem qua kiểu dáng mẫu thêu trên lễ phục. Nhưng có lẽ hắn chưa từng để tâm.
Ngược lại, tứ muội Minh Tá Đông vẫn chẳng hề an phận.
Cung nhân hầu hạ nàng đến bẩm báo, trình lên một xấp thư chép lại, ta mới biết nàng đã chặn thư ta gửi cho Lý Huyền Ca, thậm chí còn thử liên lạc với hắn. Ta giữ lại những bức thư đó, đầu ngón tay gõ nhẹ lên án kỷ: "Các ngươi đã hầu hạ trong cung lâu ngày, chi bằng nói thử xem, đứa trẻ của Minh phu nhân, là của ai?"
Họ đem tất cả những gì tứ muội đã làm từ khi tiến cung, từng chi tiết kể lại không sót chữ nào. "Tiên hoàng đối với Minh phu nhân có thể nói là ân cần thân thiết, nhưng là lòng yêu thương như bậc trưởng bối. Nếu nói về tình ý nam nữ, e là chỉ có người đời nhàn rỗi đồn thổi..."
Ta nghe mà mày khẽ nhíu. Ta biết, đứa trẻ không phải của tiên hoàng.
Tối hôm đó, tứ muội sẩy thai. Ta lệnh thái y tận tâm điều trị cho nàng, nhưng nàng lại mắng ta thậm tệ, nói rằng ta hại c.h.ế.t con nàng. Ta vốn có ý định này, nhưng chưa kịp động thủ.
Nàng phát tác một trận, đuổi hết cung nhân ra ngoài.
Đêm nọ, ta không ngủ được, bèn dạo bước quanh cung. Khi đi qua điện Trường Ninh, ta thoáng thấy ánh sáng le lói của ngọn nến yếu ớt. Ta bước đến, đẩy cửa ra, bắt gặp tứ muội đứng trước gương đồng.
Nàng đã thay cung trang Hoàng hậu, nhưng vì lễ phục quá rộng, tay áo che kín đôi tay, vạt váy trải dài trên mặt đất, khiến nàng di chuyển vô cùng khó nhọc.
"Đứa trẻ là chính ngươi tự làm mất? Chỉ để theo đuổi giấc mộng hoang đường này sao?"
Minh Tá Đông bất ngờ quay đầu lại. Chiếc trâm phượng trên tóc nàng khẽ lay động, phát ra âm thanh thanh thúy.
"Tam tỷ, tỷ quên rồi sao? Tiên hoàng đã ban hôn cho ta, ta mới là chính thất của Lý Huyền Ca, ta mới là Hoàng hậu tương lai!"
Tứ muội đắm chìm trong niềm vui tưởng tượng, ánh mắt m.ô.n.g lung nhìn qua khung cửa sổ đang khép hờ: "May thay, may thay khi đó ta đã giúp tỷ một việc! Ta cũng coi như đã giúp hắn một tay, hắn nhất định phải cho ta một vị trí!"
Hóa ra, người mở cửa sổ giúp ta mỗi đêm, chính là nàng. Nếu ngày trước Triệu Triệt biết điều này, hắn đã không bị nàng phản bội mà cắn ngược lại.
"Tứ muội, về ngủ đi, đừng phát điên nữa."
Nàng ngẩng đầu, nhìn ta với ánh mắt đầy oán độc: "Minh Vấn Thu, ta ghét nhất sự lạnh lùng của tỷ! Hôm đó, khi bốn tỷ muội ta ở trong ngục, tỷ nói ta sẽ không sao, kết quả thì sao? Tỷ chỉ nhẹ nhàng buông một câu, tiên hoàng suýt chút nữa đã một kiếm g.i.ế.c c.h.ế.t ta!"
Ta lặng lẽ nhìn nàng, giọng điệu điềm nhiên và kiên nhẫn: "Hôm đó trong lao ngục, nếu ta nói Hoàng Thượng sẽ g.i.ế.c muội, khi đó người sẽ không động thủ. Nhưng điều đó chứng minh thuật pháp của chúng ta không linh nghiệm, cả bốn người chúng ta đều không thể sống sót."
Minh Tá Đông bật cười lạnh lùng: "Ta vốn đã phải chịu kiếp nạn vô lý đó! Nếu tỷ đã nói vậy, thì chính ta đã cứu cả nhà của tỷ, nhà họ Minh của tỷ nợ ta một mạng sống!"
Ta bình thản nhìn nàng: "Tá Đông, ta và muội quen biết mười năm, ta chưa từng đối xử tệ bạc với muội. Chúng ta đi đến ngày hôm nay, chẳng lẽ chỉ vì một câu nói trong lao ngục?"